Lê Hân Đồng bị anh ôm chặt trong lòng, khẩn trương đến không được.
Nhưng lại không thể trốn ra nổi vòng tay anh, ngầng đầu dùng ánh mắt nai con bị hoảng sợ nhìn anh,
“Bạc tổng, tôi chỉ là một dân nghiệp dư, ánh mắt của anh so với tôi chuyên nghiệp hơn nhiều, có thể nghĩ ra cách ghép mầu.
Cho nên tôi thấy vẫn là anh tự mình chọn kiểu dáng chủ đạo của tháng sau càng thích hợp.
Đối với phản ứng của cô Bạc Diễn Thần rất nổi nóng, anh là chồng của cô, ôm cô một cái thì làm sao, nhìn thấy cánh môi đỏ hồng của cô đóng mở, anh nhịn không nổi cúi đầu ngậm
lấy môi cô.
Vốn dĩ chỉ là muốn cô im miệng, không ngờ rằng hôn đến mất kiểm soát.
Cánh môi của cô vừa mềm vừa thơm ngọt, như hai miếng thượng hạng kẹo dẻo.
Anh ngậm lấy đôi môi cô, lúc trằn trọc mút lấy, lúc lại vừa liếm vừa cắn nhẹ.
Đầu óc của Lê Hân Đồng vù vù một tiếng nổ toang, cả người cứng ở đó hoàn toàn không biết nên phản ứng như thế nào.
Bạc Diễn Thần giữ chặt ót của cô, dần khiến nụ hôn thêm sâu hơn, đầu lưỡi linh hoạt dễ dàng thâm nhập qua hàm răng không chút nào phòng bị của cô câu lấy chiếc lưỡi nhỏ thơm mềm, tham lam mút lấy sự ngọt ngào thuộc về cô.
Lúc cô còn ở bên Bạc Cảnh Hiên, số lần hai người hôn nhau ít đến đáng thương, nhiều nhất là nhàn nhạt chạm môi, chưa từng có hôn sâu nóng bỏng kiểu này.
Kỹ thuật hôn của Bạc Diễn Thành quá cao siêu, Lê Hân Đồng bị anh hôn đến toàn thân mềm nhũn, lại thỏa mái đến vô pháp rời khỏi, cả người ngã vào lòng anh.
Hôn rồi tay người đàn ông bắt đầu không thành thật, chầm chậm dọc theo eo của cô đi xuống, tìm thấy vạt áo của cô luồn vào.
Bàn tay to lớn của anh không ngừng chuyển động trên chiếc lưng trần của cô, làn da tinh tế có chút run rẩy dưới tay anh.
Ngón tay anh dựng ở khuy cài áo trong của cô, giải phóng sự trói buộc bộ ngực của người phụ nữ.
Bàn tay to lớn của người đàn ông lập tức thay đổi trận địa, nắm lấy bộ ngực cao vút, nặng nhẹ có lực nhào nắn.
“Ưm” Lê Hân Đồng khống chế không được phát ra âm thanh hờn dỗi, ngay lập tức biến mất trong môi răng của người đàn ông.
Trước ngực truyền đến một trận tê dại, đợi đến khi Lê Hân Đồng phản ứng lại, người đàn ông đã vùi đầu trước ngực cô như liếm mút như trẻ con.
“Ưm, không muốn.” Bản năng của Lê Hân Đồng kháng cự.
Cô không biết rằng sự kháng cự của cô làm cho dục
vọng chiếm hữu của Bạc Diễn Thần càng thêm kích phát.
Anh như trừng phạt mà gặm cắn đỉnh hồng đào, làm cô thở gấp liên tục.
Bạc Diễn Thần ở trước ngực cô lưu luyến không rời, chà đạp hết bên này lại đi giày vò bên kia.
Lê Hân Đồng muốn cự tuyệt nhưng căn bản không có chút sức lực nào, thân thể cô dưới sự khiêu khích của anh biến càng ngày càng nóng.
Đôi chân run đến lợi hại, đúng lúc cô cảm thấy sắp đứng không vững thì đột nhiên thân thể nhẹ bang cả người bị anh ôm ngang lên.
“Xem ra em cần một chiếc giường.” Bạc Diễn Thần một bên hôn cô, một bên ôm cô đi vào căn phòng bên
trong.
Khi hai người song song ngã lên chiếc giường lớn.
Lê Hân Đồng rất khó hiểu, quần áo của mình từ lúc nào bị anh cởi sạch rồi.
Tuy đã cùng anh đăng ký kết hôn, nhưng tư tưởng bảo thủ của cô vẫn không quen như vậy.
Cô dùng đôi tay che phía trước ngực, che lấp phong cảnh dụ người.
“Đừng che mất sự mỹ lệ của em.”
Bạc Diễn Thần bắt lấy đôi tay cô nâng lên đỉnh đầu, cơ ngực mạnh mẽ áp xuống.
“Bạc Bạc tổng, bây giờ là thời gian đi làm, chúng ta không thể…” Ngữ khí Lê Hân Đồng căng thẳng bất chấp
nói.
“Tại sao không được? Chúng ta là phu thê.
Ngoan, gọi ông xã.” Bạc Diễn Thần cúi đầu gậm hồng mai trước ngực cô.
“Ưm a” Cảm giác tê dại nuốt chửng linh hồn mềm yếu của cô, làm cô nhịn không được nhẹ ngâm ra tiếng, lại bị anh đầu độc: “Ông ông xã.”
“Thật ngoan.” Bạc Diễn Thần cúi đầu hôn cánh môi của cô.
Có những chuyện, anh vốn dĩ muốn để đến tối mới làm, nhưng cơ thể cô như hoa anh túc dụ người, làm anh vừa chạm phải là không thể dừng lại
được nữa.
Cảm xúc dâng trào thiêu đốt phía dưới, Lê Hân Đồng vẫn chưa phản ứng được là việc gì thì cả người bị vật nóng bỏng cứng rắn xuyên qua rồi, cô méo mó khuôn mặt nhỏ phát ra kêu đau.
Cả người Bạc Diễn Thần đông cứng không tin tưởng, làm sao có thể?.
Danh Sách Chương: