Ngô Tư Mỹ thấy lão gia không nói gì, thêm mắm thêm muối nói: “ Bố chuyện này bọ phải làm chủ cho Cảnh Hiên, nếu ức hiếp người như thế con phải hỏi chú ấy xem, tại sao phải đối xử với Cảnh Hiên của chúng ta như vậy, là xem bố giao nhà họ Bạc cho Cảnh Hiênmà không giao cho con của chú ấy, vì vậy mà để bụng, đến người phụ nữ của cháu trai cũng cướp sao, thật tội nghiệp Vân Phi mất sớm, để lại chúng ta cô nhi quả phụ ở đâu cũng bị người khác ức hiếp”
Ngô Mỹ Tư gần như khóc lóc kể lể, nhìn thì giống như là đáng thương nhưng lại sắc bén từng chữ một, vô hình chung đã khiến Bạc Diễn Thần rơi vào thế bị động.
Trên thực tế, Bạc lão gia vốn dĩ chưa từng nói sẽ giao nhà họ Bạc cho Bạc Cảnh Hiên nếu không thì ông ta không thể già như vậy vẫn giữ vị trí chủ tịch hội đồng quản trị mà chưa chắc người kế nhiệm tiếp theo.
Nhưng Ngô Mỹ Tư vừa nói như vậy giống như người được chọn theo quyết định nội bộ chính là Bạc Cảnh Hiên, mà Bạc Diễn Thần quay trở về chính là cướp đoạt quyền thừa kế.
Có lẽ không chỉ cướp quyền thừa kế, nhân tiện ngay cả người phụ nữ cũng cướp luôn.
Cướp không được thì quay ra đánh người.
Ngô Mỹ Tư quả là người lợi hại, vài câu nói bốn lạng đẩy ngàn cân, bình tĩnh biến Bạc Cảnh Hiên vốn ở chỗ bất lợi trong chốc lát biến ngược thành nạn nhân.
Sắc mặt của Bạc Tu Duệ ngày càng khó coi.
Nói Bạc Diễn Thần muốn cướp quyền thừa kế ông ta đương nhiên không tin.
Tiểu tử đó đến gia phả cũng không muốn vào, sao có thể quan tâm tiền của ông ta đây.
Nhưng hôm qua ông ta đi gặp Bạc Diễn Thần, lúc ông ta đề cập đến chuyện đại sự cả đời, tiểu tử này dường như đã chọn được người rồi.
Không lẽ nào đó chính là Lê Hân Đồng nếu không thì sao lại đưa cô ấy đến bữa tiệc quan trọng như vậy.
Bạc Cảnh Hiên quan sát biểu cảm của lão gia, trong lòng càng tự tin hơn cùng Ngô Mỹ Tư trao đổi ánh mắt, hai người họ lập tức ngầm hiểu ý nhau.
“Ông nội, con biết bản thân con còn rất nhiều chỗ còn sai sót.” Lúc Bạc Cảnh Hiên
nói câu này đã chuyển thành một vẻ mặt thành khẩn, “Là cháu có lỗi với Hân Đồng trước, cô ấy hận cháu cũng là điều nên thôi.
Cho dù cô ấy có vì giận cháu mà quan hệ cùng với chú, cháu cũng sẽ không để bụng càng không trách cô ấy.
Cháu cũng mong ông nội hãy làm chủ để chúng cháu sớm thành hôn.
Cháu đảm bảo sau khi kết hôn nhất định sẽ đối xử tốt với Hân Đồng.”
Bạc Duệ Tu nhìn Bạc Cảnh Hiên đang quỳ dưới đất vừa sám hổi vừa thề thốt, chạm đến nội tâm sâu sắc vô cùng.
Ngô Mỹ Tư thấy lão gia vẫn cứ không bày tỏ thái độ gì, đúng lúc thêm vào nói: “Bố à, xem ra Cảnh Hiên đứa trẻ này thật lòng với Hân Đồng, bố đã thấy là nó đã có lòng hối cải, tha thứ cho nó lần này đi.
Nam nhân ấy mà lúc còn trẻ ai mà chưa phạm phải sai lầm đâu, cái gọi là vấp ngã một lần khôn kên một chút, con tin là sao sự việc lần này Cảnh Hiên nhất định sẽ không tái phạm nữa.”
Bạc Tu Duệ trong lòng thở dài, Ngô Mỹ Tư có một câu nói một câu đúng, nam nhân lúc còn trẻ ai mà chưa từng phạm phải sai lầm.
Bao gồm cả ông ta cũng như vậy, khi
con người đến tuổi trung niên, không phải vẫn không mắc sai lầm nếu không cũng sẽ không có một Bạc Diễn Thần đến muộn như vậy.
Khiđó người vợ cả của ông ta khoan dung độ lượng, không khóc cũng chẳng làm náo loạn lên, thậm chí là đồng ý nhường cả địa vị.
Với thái độ như vậy của vợ, trái lại khiến ông ta càng cảm thấy mình có lỗi.
Ý nghĩ về kế hoạch ban đầu định đưa mẹ của Bạc Diễn Thần quay về cũng tạm thời bị hủy bỏ.
Mẹ của Bạc Diễn Thần là một người kiên cường, sau khi bị Bạc Tu Duệ làm tổn thương hết lần này đến lần khác, bà ta hạ quyết tâm cắt đứt hoàn toàn với người đàn ông này, tự mình nuôi nấng con trai.
Trong vòng vài năm lâm trọng bệnh, đau buồn mà chết đi.
Chuyện năm đó ông ta đã giải thích rất nhiều lần với Bạc Diễn Thần.
Nhưng Bạc Diễn Thần căn bản là không muốn nghe, luôn miệng nói là Bạc gia đã bức tử mẹ anh ta.
Hạt giông thù hận một khi được gieo xuông
thì sẽ được nảy mầm, phát triển một cách điên cuồng.
Bạc Tu Duệ biết Bạc Diễn Thần hận mình càng hận Bạc gia hơn.
Nếu như vậy, thế thì động cơ nó với Lê Hân Đồng ở bên nhau chính là
“Chuyện này chỉ mình ta tha thứ cho cháu cũng không có ích gì.
Trừ khi cháu xin lỗi Hân Đồng trước.
Nó bây giờ rốt cuộc đang nghĩ gì không ai biết được.
Nếu như Hân Đồng thật sự đối với cháu đã hết hi vọng, ta cũng không thể ép buộc nó gả cho cháu được, chẳng phải sao bây giờ việc khẩn cấp trước mắt là đi cầu sự thông cảm của Hân Đồng, nếu không thì tất cả miễn bàn.”
Tối nay quá nhiều chuyện xảy ra, ông ta cảm thấy đầu của mình sắp nổ tung rồi.
Cụ thể nên làm như thế nào, ông ta muốn suy nghĩ thật kỹ.
Một bên là cháu mình, một bên là con trai mình, giải quyết không tốt thì sẽ xung đột gia đình.
Bạc Cảnh Hiên vẫn cứ hy vọng: “ông nội, vậy bên phía chú”
Bạc Tu Duệ ôm lấy trán, mở miệng với âm thanh mệt mỏi: “Về phía chú của cháu ta
đương nhiên sẽ tìm nó nói chuyện, cháu quản tốt việc của mình là được rồi.
Ta mệt rồi, lui xuống đi.’.
Danh Sách Chương: