Trong lòng Úc Phi Tuyết tràn đầy nỗi cô đơn.
Vừa rồi, lúc Lãnh Dịch Hạo nhìn Ngọc Điệp, lúc vuốt ve nàng ta, thậm chí khi hôn cũng cực kỳ dịu dàng. Kỳ thực, nàng không cần phải phí thời gian ở lại trong vương phủ, dây dưa cùng với hai người kia! Trong lòng Lãnh Dịch Hạo vẫn chỉ có Ngọc Điệp. Nàng chỉ là người thừa.
Úc Phi Tuyết phi thân, nhẹ nhàng đáp xuống bên cạnh Ngọc Điệp, đưa tay giải mấy huyệt đạo cho Ngọc Điệp, tuy rằng thân thể ả còn chưa thể cử động nhưng đã có thể nói chuyện.
"Nghe đây, ta không có hứng thú chơi với ngươi. Ngươi biết được bí mật của ta, ta phải đề phòng ngươi, viên thuốc này là thuốc độc do ta bào chế." Úc Phi Tuyết đem một viên thuốc nhét vào trong miệng Ngọc Điệp "Nếu như đến lúc đó ta có thể thuận lợi rời đi, ta sẽ cho ngươi thuốc giải. Nếu như ngươi muốn giở trò, ta có thể bảo đảm ngươi sẽ rất thống khổ! Chắc chắn ngươi rất hài lòng nếu ta rời đi. Lãnh Dịch Hạo... là của ngươi."
Úc Phi Tuyết dứt lời, cô đơn xoay người bỏ đi.
Trong đôi mắt mỹ lệ của Ngọc Điệp hiện lên một tia u ám, muốn bỏ đi sao? Úc Phi Tuyết, ngươi đừng có mơ tưởng!
Trong lúc Úc Phi Tuyết đưa tay giải huyệt đạo chính cho Ngọc Điệp, ả liền lập tức vận công giải các huyệt đạo khác, ngay khi Úc Phi Tuyết mở cửa chuẩn bị rời đi. Trong căn phòng nho nhỏ, hình bóng hai người chuyển động rất nhanh.
Võ công Ngọc Điệp thâm độc không gì sánh được, Úc Phi Tuyết mềm dẻo khéo léo, công phu hai người có vài nét giống nhau. Trong lòng Úc Phi Tuyết kinh sợ, từng chiêu thức của Ngọc Điệp đều cực kỳ lợi hại.
Rốt cục, Úc Phi Tuyết sơ sẩy bị Ngọc Điệp dùng đôi tay nhỏ bé chế ngự điểm yếu.
"Làm sao ngươi lại biết Phi Phượng Cửu Thiên?" Úc Phi Tuyết nhận ra chiêu thức Ngọc Điệp sử dụng chính là võ công độc môn của tiểu sư phụ, Phi Phượng Cửu Thiên.
"Lạ lắm hả? Vậy ngươi thử đoán xem." Khóe môi Ngọc Điệp nhẹ nhàng nở nụ cười, tay khẽ động, thân thể Úc Phi Tuyết liền bay ra ngoài, nặng nề đập vào trên mặt tường. Ngọc Điệp khẽ động cổ tay, dải lụa đen trong tay trong nháy mắt bay ra ngoài, chuẩn xác quấn lấy cổ Úc Phi Tuyết.
"Không nghĩ ra sao? Ta nói rồi, ngươi vĩnh viễn không có số tốt như vậy đâu." Ngọc Điệp từ trên cao nhìn xuống Úc Phi Tuyết.
Cổ Úc Phi Tuyết bị dải lụa quấn thật chặt, nàng cảm thấy hô hấp rất khó khăn nhưng khóe môi vẫn cong lên: "Đừng mong ép ta giao ra thuốc giải, ta không có. Muốn điều chế thuốc giải cũng cần phải có thời gian, nếu ngươi giết ta, ngươi chắc chắn sẽ chết!"
Muốn nhân lúc Úc Phi Tuyết nàng bất cẩn mà ra tay sao? Vậy mà chuyện sau đó cũng chưa chuẩn bị.
Ngọc Điệp lạnh lùng cười, trong đôi mắt đẹp như trăng rằm tỏa hơi lạnh ra xung quanh:
"Thuốc giải ư, ta không vội, ngươi sẽ chủ động đưa cho ta thôi. Về phần chết... Ngươi nghĩ rằng ta sẽ cho ngươi dễ dàng chết như vậy sao? Ta muốn cho ngươi sống không bằng chết! So với chết còn thống khổ gấp ngàn lần! Gấp vạn lần!"
Trong nháy mắt dung nhan mỹ lệ của Ngọc Điệp trở nên dữ tợn.
"Oa, vậy sao? Ngươi hận ta nhiều vậy cơ à?" Úc Phi Tuyết nhíu mày, ngón tay đưa ra phía sau người cấp tốc rút từ trong váy ra một cây dao nhỏ.
Thỏ khôn có ba hang, người tinh ranh như nàng lẽ nào chỉ có một?!
Ngọc Điệp nở nụ cười đắc thắng, chậm rãi nói: "Ngươi nói đi! Úc Phi Tuyết, ngày hôm nay là ngươi tự đến nạp mình. Ta có ngày hôm nay, tất cả đều là do ngươi ban tặng! Ta nói cho ngươi biết, ta chưa cho ngươi chết ta, còn muốn trước khi chết ngươi cảm nhận một chút nỗi thống khổ mà ta đã từng chịu đựng!"
"Không hiểu gì cả!" Chẳng qua chỉ là một tên Lãnh Dịch Hạo mà thôi, nàng cũng nói nàng phải đi rồi mà ả còn lải nhải cái gì vậy?
"Ta sẽ cho ngươi biết ngay thôi!" Dải lụa đen trong tay Ngọc Điệp chợt vung lên, một bình sứ nhỏ màu đen chuẩn xác rơi vào trong tay Ngọc Điệp.
"Ngươi muốn làm cái gì?" Úc Phi Tuyết có một dự cảm không lành.
"Tiễn ngươi một đoạn đường. Ngươi yên tâm, thứ này sẽ không lấy mạng của ngươi đâu, chỉ hủy đi khuôn mặt ngươi thôi." Ngọc Điệp cười phá lên nghe thật lạnh lùng, "Muốn biết ta đã phải chịu đựng thế nào không? Ta sẽ để cho ngươi tự mình nếm trải một chút nỗi thống khổ của ta!"
"Ngươi vì Lãnh Dịch Hạo dẫn độc, đâu có liên quan gì tới ta!" Úc Phi Tuyết nắm chặt con dao, cảnh giác nhìn Ngọc Điệp.
"Nếu như không phải tại ngươi, ta căn bản không cần chịu đựng nổi thống khổ này!" Ngọc Điệp hung hăng trừng mắt nhìn Úc Phi Tuyết.
"Ngươi bị bệnh tâm thần nặng quá!" Úc Phi Tuyết liếc Ngọc Điệp, thời gian qua nàng hoàn toàn không nhận ra căn bệnh này của ả!
"Ngươi đoán xem, một lát nữa Vương gia có phát hiện ra ngươi tới đây hay không?" Ngọc Điệp lắc lắc bình sứ trong tay, đột nhiên khóe môi lộ vẻ đắc ý, nắm thật chặt dải lụa trong tay, ả cầm bình sứ chậm rãi bước tới gần Úc Phi Tuyết.
Đúng lúc này, con đao trong tay Úc Phi Tuyết vung lên cắt đứt dải lụa, Úc Phi Tuyết tung mình bay lên xà trúc. Ngọc Điệp ánh mắt phát lạnh, phi thân đuổi theo.
Luận về võ công, Úc Phi Tuyết không phải đối thủ của Ngọc Điệp. Ba mươi sáu kế chạy là thượng sách, Úc Phi Tuyết phi thân ra khỏi tiểu lâu, Ngọc Điệp đuổi theo nhất quyết không buông tha.
Ngọc Điệp phi thân đá một cước vào giữa điểm chết của Úc Phi Tuyết, thân thể Úc Phi Tuyết không chịu được văng ra ngoài. Lúc nhìn thấy mình sẽ bị rơi xuống trên mặt đất, một cánh tay đã chuẩn xác ôm thân thể nhỏ bé của nàng vào lòng.
Cùng lúc ấy, một luồng khí ấm áp theo bàn tay to của hắn chảy vào trong cơ thể Úc Phi Tuyết, Úc Phi Tuyết nhất thời cảm giác toàn thân thật dễ chịu, thoải mái.
Úc Phi Tuyết nâng mắt nhìn, một khuôn mặt tuấn tú như bức tranh mang theo nụ cười hoàn mỹ đập vào mắt Úc Phi Tuyết, nàng mừng rỡ tròn mắt: "Tiểu sư phụ!"