Nam nhân này một thân bạch sam không nhiễm sắc bụi, vẻ mặt như tranh, nụ cười như gió thoảng, tay áo phấp phới mang dáng vẻ thần tiên thoát tục, chẳng qua trên trán hắn có một vết sẹo nhỏ màu trắng.
Điều quan trọng chính là, chỉ cần liếc mắt một cái, Lãnh Dịch Hạo có thể kết luận: võ công của nam nhân này không phải thường, tiểu nha đầu hình như rất thân quen với hắn!
"Vương gia, thiếp... thiếp sợ..." Thấy Lãnh Dịch Hạo dồn sự chú ý vào Úc Phi Tuyết, Ngọc Điệp dùng thanh âm nhu nhược run rẩy nói.
Ngọc Điệp dùng bàn tay nhỏ bé nắm chặt vạt áo Lãnh Dịch Hạo, đôi mắt trong suốt như nước nhìn Lãnh Dịch Hạo, nước mắt tựa hồ muốn trào ra.
Phong Vô Ngân không khỏi nhẹ nhàng lắc đầu, rốt cục hắn đã hiểu rõ vì sao Úc Phi Tuyết lại đem một đống rắn đến hù dọa Ngọc Điệp rồi, Ngọc Điệp thay đổi rồi.
Lãnh Dịch Hạo cúi đầu nhìn qua Ngọc Điệp, trong đôi mắt lạnh lẽo nhanh chóng hiện lên vẻ u ám, rồi lại đột nhiên biến mất. Hắn dịu dàng nói: "Đừng sợ." Sau đó đẩy Ngọc Điệp ra phía sau, tiến lên hai bước, lạnh lùng nhíu mày lại: "Nha đầu, lại đây!"
Ở phía sau Lãnh Dịch Hạo, đôi mắt Ngọc Điệp nhá lên một tia lo lắng.
không qua!" Úc Phi Tuyết cong môi lên đáp lại một câu, sau đó lùi vào trong lòng Phong Vô Ngân, cánh tay ôm chặt cổ Phong Vô Ngân như chiếc thuyền đã tìm được chỗ dựa vững chắc.
Phong Vô Ngân khóe môi nở nụ cười, cúi đầu nhìn Úc Phi Tuyết, dịu dàng nói: "Tuyết Nhi, chúng ta đi thôi."
"Được." Úc Phi Tuyết gật đầu.
Lãnh Dịch Hạo phi thân lên chặn đường Phong Vô Ngân.
"Các hạ muốn dẫn Vương phi của bản vương đi, cũng nên chào hỏi bản vương một chút chứ?" Lãnh Dịch Hạo lạnh lùng nhìn Phong Vô Ngân, ngược lại hung hăng trừng mắt nhìn Úc Phi Tuyết, nha đầu, tốt nhất nàng lại đây cho ta, nếu không nàng sẽ phải tự gánh lấy hậu quả.
"Chỉ cần Tuyết Nhi nguyện ý, dù ngươi không cho phép, ta cũng dẫn nàng đi." Thanh âm Phong Vô Ngân nhẹ như gió lại ẩn chứa một sự chắc chắn kiên định.
Lãnh Dịch Hạo chưa nói xong, chỉ lặng lẽ nhìn Phong Vô Ngân trong chốc lát, bên môi hắn chậm rãi nở nụ cười: "Phong Vô Ngân, cuối cùng chúng ta cũng gặp mặt rồi."
"Thuận Vương gia, nghe danh đã lâu." Phong Vô Ngân không hề sợ hãi.
"Không ngờ đường đường Vực Chủ Thần Vực đến Vương phủ của ta lại là vì muốn bắt cóc Vương phi của bản vương, trò đùa này hình như hơi quá?" Lãnh Dịch Hạo nheo mắt lại.
"Từ trước đến giờ ta chỉ làm chuyện mình muốn."
Úc Phi Tuyết ngẩng đẩu nhìn sắc mặt Phong Vô Ngân tuấn tú hoàn mỹ: "Tiểu sư phụ, người thật sự là Vực Chủ Thần Vực?"
"Đúng vậy." Lúc Phong Vô Ngân cúi đầu, trong ánh mắt tràn đầy ấm áp.
"Nhưng trước giờ người chưa từng nói quá" . Ở chung với tiểu sư phụ lâu như vậy, Úc Phi Tuyết chỉ biết hắn rất bận rộn nhưng cũng không biết hắn bận rộn việc gì.
"Nếu như ngươi muốn biết, s này ta sẽ nói tất cả mọi việc cho ngươi." Phong Vô Ngân thản nhiên cười.
Tiểu sư phụ? Lãnh Dịch Hạo đánh giá Úc Phi Tuyết, cái nha đầu này rốt cuộc có mấy người sư phụ?
Đúng lúc này, bên môi Ngọc Điệp máu tươi tràn ra, thân thể bỗng nhiên mềm nhũn, ả té xuống.
"Ngọc Điệp phu nhân!" Đứng ở bên cạnh Ngọc Điệp, Cảnh Thu muốn đi cứu nhưng lại không dám, đành trơ mắt nhìn Ngọc Điệp ngã trên mặt đất.
Lãnh Dịch Hạo nhìn Úc Phi Tuyết, cuối cùng đứng dậy bay đến bên cạnh Ngọc Điệp: "Nàng sao rổi?"
"Vương gia...Thiếp....Thiếp..."
Úc Phi Tuyết đưa mắt nhìn qua Phong Vô Ngân, Phong Vô Ngân ăn ý buông tay, Úc Phi Tuyết nhảy xuống bước lại: "Lãnh Dịch Hạo, ta nói cho ngươi biết. Ả bị trúng độc rồi. Là ta hạ độc."
Trong mắt Lãnh Dịch Hạo hiện lên một tia sắc nhọn.
"Đừng nhìn ta như vậy. Dù sao ả luôn miệng nói ta hạ độc hại ả, ta đây cũng tiện tay hạ độc cho ả xem. Ta biết ngươi rất muốn cứu ả, giải dược chỉ mình ta có, ngươi muốn có giải dược nhất định phải đáp ứng một điều kiện của ta, nếu không, ả sẽ chết rất bi thảm." Úc Phi Tuyết hất đầu, trên khuôn mặt nhỏ nhắn hoàn mỹ có một chút nghiêm nghị, ánh tà dương sau lưng nàng nhiễm đỏ cả một mảnh trời.
Lãnh Dịch Hạo chậm rãi đứng dậy, trong đôi mắt chứa một mảnh hàn băng: "Nàng muốn theo hắn đi như vậy sao?"
Úc Phi Tuyết không trả lời câu hỏi của Lãnh Dịch Hạo, mà nhìn lướt qua Ngọc Điệp: "Một bức hưu thư đổi lấy một lọ thuốc giải."
Mọi người trừng mắt nhìn Úc Phi Tuyết, tiếng hút không khí đồng loạt vang lên.
Cái gì? Hưu thư? Biết bao nhiêu phụ nữ muốn làm vương phi của Thuận Vương gia mà không được, nàng lại đòi hưu thư? Cảnh Thu quay lại nhìn phản ứng của Lãnh Dịch Hạo
Đúng lúc này, Ngọc Điệp lại một lần nữa nôn ra máu tươi, thân thể mềm mại ngã xuống mặt đất.
Ngất đi thật đúng lúc! Úc Phi Tuyết cười lạnh. Đáng tiếc cho Lãnh Dịch Hạo thông minh một đời, chỉ có ở trước mặt Ngọc Điệp mới có thể trở nên ngu ngốc như vậy. Trong lòng Úc Phi Tuyết càng thêm kiên quyết.
"Lãnh Dịch Hạo, ngươi có thể suy nghĩ, có điều ngươi suy nghĩ càng lâu, ả ta chịu thống khổ lại càng nhiều."
Trong đôi mắt Lãnh Dịch Hạo hiện lên tia do dự cuối cùng, cuối cùng hắn cúi xuống, ánh mắt rơi trên khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của Ngọc Điệp.
Thời gian giống như bị đóng băng, mọi người nín thở cùng đợi phản ứng của Lãnh Dịch Hạo.
Lãnh Dịch Hạo rốt cục cũng từ từ đứng dậy, ánh mắt âm u khiến người ta không thấy rõ tâm tình, càng đoán không ra hắn đang suy nghĩ cái gì. Ánh mắt sắc nhọn nhìn chằm chằm vào Phi Tuyết, hắn mở miệng gằn từng chữ: "Cầm giấy bút đến đây."
Khuôn mặt Úc Phi Tuyết hơi biến sắc, cuối cùng hắn vẫn chọn Ngọc Điệp. Đây chính là kết quả mà nàng muốn, nhưng tại sao trong nháy mắt lòng của nàng lại đau giống như bị cắt ra từng khúc vậy.
Thân thể Úc Phi Tuyết lảo đảo, không đứng vững. Một đôi cánh tay chắc chắn đặt trên vai nàng, Úc Phi Tuyết ngẩng đầu, đón nhận một ánh mắt ấm áp. Phong Vô Ngân nhìn Úc Phi Tuyết gật đầu, ánh mắt hắn có một loại sức mạnh có thể giúp nàng bình tĩnh, Úc Phi Tuyết mỉm cười đáp lại.
Lãnh Dịch Hạo ánh mắt lạnh buốt, vung bút trên tay, chỉ trong chốc lát, hưu thư đã được viết xong.
"Nha đầu, ta cam đoan, nàng sẽ hối hận vì quyết định của mình ngày hôm nay!" hai ngón tay Lãnh Dịch Hạo cầm hưu thư, ánh mắt lạnh lùng.
Úc Phi Tuyết tiến lên cầm bút, chỉ chốc lát nàng giơ tay lên: "Đây là phương thuốc cần dùng và cách điều chế thuốc giải."
Hai t giấy bay chéo nhau trong không trung.