“Lại có loại phụ thân như vậy sao !” – Phong Vô Ngân lạnh lùng đứng dậy.
“Tiểu lão đệ, đừng nóng vội đừng nóng vội, tiểu nha đầu không phải vẫn rất tốt sao ? Hơn nữa, cho dù phụ thân có không đúng đi nữa, cũng không phải do tiểu nha đầu kia gật đầu thì mới được sao ?” – Lão ăn mày vỗ vai Phong Vô Ngân, tính tình tiểu nha đầu này có ai mà không biết, nếu nàng không muốn, chín con trâu cũng không kéo được nàng lên kiệu hoa.
Sự lạnh lùng xuất hiện trong mấy phút trước của Phong Vô Ngân trong nháy mắt thu lại, quay lại ấm áp nhìn Úc Phi Tuyết:
“Ngươi muốn dùng cách này để rời khỏi Úc gia ?”
“Đúng vậy, ta nghĩ tên Vương gia gì đó đã bệnh đến mức không xuống giường được, sống không được ngày, cho nên mới đáp ứng thôi……” – Úc Phi Tuyết buồn chán gãi đầu, ai mà biết cái tên Lãnh Dịch Hạo kia thì ra đang giả vờ bệnh tật!
“Nha đầu ngốc ! Ngươi muốn rời đi, vì sao không nói cho ta biết ?” – Phong Vô Ngân vuốt lên mái tóc dài của nàng. Trong mắt tràn ngập sự dịu dàng, chẳng qua trong sự dịu dàng này cũng mang theo vài phần đau xót khó nhận thấy.
Trước kia nàng chưa bao giờ mở miệng nói muốn rời khỏi đó. Nếu nàng mở miệng, hắn nhất định sẽ đưa nàng rời đi!
“Ah ? Ta……” – đúng là nàng chưa từng nói vậy, bởi vì trước kia cơ bản nàng không nghĩ tới việc phải rời khỏi đó.
Mặc dù phụ thân đối với nàng không tốt, gia đình mặc dù không lấy chút ấm áp, nhưng dù sao đó cũng là nhà của nàng. Hơn nữa nàng vẫn luôn cho rằng, chỉ có ở đây nàng mới có thể nhìn thấy tiểu sư phụ. Về phần dùng việc kết hôn để rời đi là do ngoài ý muốn. Bởi vì nàng biết, nếu nàng không chịu gả đi, có lẽ nàng không đợi được đến khi tiểu sư phụ trở về thì đã bị ba vị yêu tinh tỷ tỷ làm phiền đến chết rồi !
“Haiz! Nha đầu này làm việc lúc nào cũng không đầu không đuôi như vậy, ngay từ đầu cũng đã làm lão ăn mày ta hoảng sợ rồi ! Có điều người ta bây giờ đường đường chính chính là Vương phi rồi!” –Lão ăn mày sợ thiên hạ chưa đủ loạn, cố ý cười hớ hớ chen vào.
“Đại sư phụ!” – Úc Phi Tuyết không đồng ý dậm chân, chu cái miệng nhỏ lên nói.
“Con mới không thèm cái Vương phi gì đó ! Hơn nữa con nói cho hai người biết, Thuận vương phi cũng sắp chết rồi!”
“Nói bậy bạ gì đó ?” – Phong Vô Ngân lấy tay khẽ gõ lên đầu nàng.
“Thật mà !” – Úc Phi Tuyết bắt đầu tươi tỉnh đắc ý giảng giải kế hoạch “tử vong” của mình.
“Ngươi thật sự đồng ý rời đi ?” – ánh mắt Phong Vô Ngân khôi phục lại sự dịu dàng thân thiết. Trên khuôn mặt hoàn mỹ mang theo nụ cười ấm áp.
Úc Phi Tuyết dùng sức gật đầu:
“Đương nhiên rồi! Cái Vương phủ quái quỷ kia làm ta nghẹt thở muốn chết!”
“Được, ta giúp ngươi.” – tiếng Phong Vô Ngân không lớn, nhưng giọng điệu trầm định. Ánh mắt như dòng nước nhẹ nhàng chậm rãi mơn trớn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Úc Phi Tuyết. Bỗng nhiên, Phong Vô Ngân chấn động, trong thời gian ngắn ngủn nàng được gả đi, mặc dù vẫn gầy như vậy, nhưng sắc mặt hồng hào hơn trước kia rất nhiều. Xem ra cuộc sống của nàng trong Vương phủ rất tốt.
“Phụt….” – Lão ăn mày phun hết rượu từ trong miệng lên mặt đất.
“Thật sao ?” – Úc Phi Tuyết rất hưng phấn ! Nếu có tiểu sư phụ hỗ trợ đến lúc đó nhất định có thể thành công lớn!
Tiễn Úc Phi Tuyết đi rồi, lão ăn mày mới hỏi:
“Ngươi thật muốn mang nó đi ?”
“Đúng vậy” – câu trả lời rất thản nhiên, không hề do dự.
Lão ăn mày uống một ngụm rượu, bỗng nhiên hỏi:
“Lần này ngươi đột nhiên trở về không phải vì tiểu nha đầu này chứ ?”