Ngón tay thon dài nhẹ vỗ về lên khuôn mặt Úc Phi Tuyết, từ hai má nàng đến đằng sau tai, đầu ngón tay của hắn rõ ràng truyền đến một cơn run rẩy, nhưng mà cái nha đầu kia lại vẫn cứ cắn răng đỡ giả bộ bất tỉnh.
“Tuyết Nhi……” – tiếng Lãnh Dịch Hạo tao nhã mà ám muội vang lên bên tai Úc Phi Tuyết, nàng có thể cảm nhận được hơi ấm của Lãnh Dịch Hạo đang phải vào lỗ tai nàng, là cho nàng cảm thấy ngứa ngáy.
Tên chết tiệt này! Không có việc đến gần như vậy làm gì ? Không sợ bị lây bệnh sao ?
Nếu không phải vì nghĩ đến ngày mai nàng phải “chết”, cho nên hôm nay nàng mới phải giả bộ sao cho giống người sắp chết một chút, không thì nàng đã sớm đá cho hắn một cước rồi !
“Tuyết Nhi, nàng sẽ không nhẫn tâm bỏ ta đi như vậy chứ ?” – Tiếp tục trêu người.
Người nào đó vẫn tiếp tục giả chết.
“Tuyết Nhi, Tuyết Nhi, sao nàng lại nhẫn tâm rời ta mà đi như vậy ?” – giọng Lãnh Dịch Hạo bắt đầu khàn khàn, cứ như là sắp khóc đến nơi.
Úc Phi Tuyết không mở mắt ra, dĩ nhiên cũng không nhìn thấy khóe môi Lãnh Dịch Hạo mỉm cười – thái độ và giọng nói hoàn toàn là hai việc khác nhau – nhưng dựa vào hiểu biết của nàng về Lãnh Dịch Hạo, nàng biết chắc chắn là tên nam nhân này không có chút hảo tâm nào!
“Nàng biết không ? Nàng cứ đi như vậy, vậy ta biết làm sao bây giờ ? Sau này không có ai có thể phối hợp với ta, giúp đỡ ta như vậy nữa, phụ hoàng chắc sẽ bắt ta cưới thêm vợ. Đến lúc đó đừng nói là rời đi, ngay cả muốn có một cuộc sống bình thường cũng không có cơ hội. Tuyết Nhi, nàng không thể bỏ ta lại được……”
Đúng là thảm thiết động lòng người, môi Lãnh Dịch Hạo ngay sát tai nàng, cánh môi của hắn thỉnh thoảng lại chạm vào vành tai nàng, mỗi lần chạm vào đều làm cho nàng rung mình. Không ngờ cơ thể nàng lại mẫn cảm như vậy, ý đồ trêu ghẹo của Lãnh Dịch Hạo nhất thời nổi lên.
Hắn một tay ôm lấy Úc Phi Tuyết vào lòng. Đúng lúc ấy, hắn nhìn thấy rõ ràng mi mắt Úc Phi Tuyết giật giật.
Rất thú vị ! Nha đầu này rõ ràng đang tức giận phát điên lên lại còn cố chống đỡ! Được, để xem nàng có thể chống cự được bao lâu!
Lãnh Dịch Hạo ôm lấy cơ thể nhỏ gầy của Úc Phi Tuyết, bàn tay vén mái tóc dài rối loạn trên mặt Úc Phi Tuyết. Ngón tay mang theo hơi ấm, từ hai má nàng, chậm rãi vuốt ve dần xuống, đến cổ nàng thì chậm rãi vòng một đường. Vô cùng ám muội. Hơn nữa rất có thể nếu nàng không có động tình gì thì hắn sẽ tiếp tục cứ thế mà đi xuống.
Cơ thể Úc Phi Tuyết chợt cứng ngắc, chưa có ai làm như vậy với nàng bao giờ ! Cái tên Lãnh Dịch Hạo đáng chết này, thật đáng ghét !
Bỗng nhiên nàng mở mắt ra, nắm lấy ‘móng vuốt sói’ đang chuẩn bị tiến công xuống trước ngực nàng, ánh mắt Úc Phi Tuyết mơ màng, giọng nói nhẹ nhàng chậm chạp:
“Vương gia, ngài làm sao có thể ở đây ? Người đi mau, đi mau, bệnh của ta…… sẽ lây cho người.” – giọng nói thống khổ thân thiết.
“Bản vương không sợ, bản vương làm sao có thể để ái phi của ta một mình ở đây chịu tội được!” – Lãnh Dịch Hạo dịu dàng lắc đầu, dùng giọng truyền cảm chậm rãi nói, đồng thời dùng bàn tay to bao lấy bàn tay nhỏ bé của nàng.
“Người đi nhanh đi! Ta…… Ta là người sắp chết. Không thể hại cả ngươi được, sau khi ta chết, ngươi tìm một lý do rời nơi này đi, sống cuộc sống mà ngươi muốn, ta……ta không giúp được ngươi rồi.” – Úc Phi Tuyết muốn dùng sức rút bàn tay bị nắm lấy ra, Lãnh Dịch Hạo chết tiệt, nắm chặt như vậy làm cái gì!
“Ái phi, bản vương luyến tiếc nàng ! Bản vương tuyệt đối sẽ không để nàng một mình cô độc rời đi!” – Lãnh Dịch Hạo lúc này đây không chỉ nắm lấy bàn tay của nàng mà đến cả cơ thể của nàng cũng ôm chặt hơn.