Gần như tất cả Vương công nữ quyến đều tới cửa tiếp kiến. Còn có một số người kéo tay nàng xin học tập y thuật, học cách nói chuyện thế nào để Hoàng thượng Hoàng hậu vui, làm thế nào để có được chân tình của tướng công. Thậm chí còn có người kéo tay nàng hỏi một số thủ thuật khuê phòng.
“Vương phi à, Vương gia cơ thể yếu đuối như thế, không biết hai người……cái kia……đêm tân hôn……” – Vương gia suy yếu ngay cả sức bái đường cũng không có, làm sao có thể ** đây ? Vấn đề mà Nghi Thân Vương phi hỏi là nỗi lòng của tất cả nữ nhân.
“Động phòng phải không ?” – Lần này, Úc Phi Tuyết đã có chuẩn bị đầy đủ.
“Ta ở trên chàng ở dưới.”
“Ahh!” – Tiếng hít thở liên tiếp vang lên, như thế cũng được sao ?
Phải biết rằng, trong một thời đại được thống trị bởi nam giới, nữ giới làm sao có cơ hội “ở trên” chứ ! Nhưng mà có lẽ đây cũng là một biện pháp.
Sau đó không lâu, Nghi Thân vương, chú của Lãnh Dịch Hạo, đen mặt tìm đến cửa khiển trách Lãnh Dịch Hạo không nên để Vương phi dạy hư nữ nhân của hắn, lúc này Lãnh Dịch Hạo mới biết được kế hoạch “nàng trên ta dưới” của mình đã bị cái miệng của Úc Phi Tuyết truyền đi khắp nơi. Làm cho nàng trong nháy mắt trở thành một bậc “nữ trung hào kiệt”, thậm chí có không ít nữ nhân muốn noi gương nàng.
Nghi Thân vương vừa đi, Lãnh Dịch Hạo lại một lần nữa cười lớn.
Đúng lúc ấy Lãnh Dịch Tiêu cũng có mặt, hắn còn nghiêm túc hỏi một câu:
“Huynh chắc chắn nữ nhân ngu ngốc kia đúng là Vương phi của huynh chứ ?”
Sau đó ngã lăn xuống đất, ôm bụng cười đến run rẩy toàn thân. Đúng lúc ấy Úc Phi Tuyết đi ngang qua, nghĩ hắn đang lên cơn động kinh nên ra sức ‘chữa trị’. Dẫn đến việc sau đó mỗi khi nhớ đến chuyện này Lãnh Dịch Hạo không nhịn được mà cười to.
Đương nhiên, đấy là chuyện của sau này, bây giờ tạm thời không nhắc tới.
Đơn giản nói đến Úc Phi Tuyết vì ứng phó với đám Vương công nữ quyến mà cả một ngày đều phải làm ra vẻ dịu dàng, lúc nào cũng phải mỉm cười yểu điệu, nói chuyện phải nhỏ nhẹ mềm mỏng, mỗi động tác giơ tay nhấc chân phải lễ phép đoan trang, nghẹt thở chết mất thôi !
Nhưng cũng không còn cách nào khác, vì không muốn bị người khác nhìn ra sơ hở, nàng phải nhịn. Để thuận lợi rời xa Hoàng cung, nàng nhịn. Vì ‘hạnh phúc’ sau này của nàng, nàng lại nhịn!
Nhưng đến ngày hôm sau, Úc Phi Tuyết còn chưa rời giường đã nghe thấy bên ngoài cửa thông báo:
“Vương phi, phu nhân và tiểu thư của Lý đại nhân Vương đại nhân Võ đại nhân đến gặp Vương phi nương nương, đang ở tiền đình đợi người.”
“Ahhh –” – Úc Phi Tuyết không thể chịu đựng được nữa rồi !
“Để cho mấy người họ đi chết hết đi –”
Tiếng Úc Phi Tuyết rít gào từ trong chăn truyền ra. Cả một ngày hôm qua, mặt của nàng cười đến cứng đờ ra, cả người thì ngồi đến mức hóa đá, giọng nói cũng sắp bị nghẹn đến nơi rồi. Nếu còn tiếp tục như vậy, chưa đợi được đến lúc rời kinh thành nàng cũng đi đời nhà ma rồi !
Giọng nói ngoài cửa không nhanh không chậm:
“Vương phi, Vương gia nói, nếu người không đi ra ngoài, chỉ sợ sẽ đắc tội các vị phu nhân này, đến lúc đó những lời này mà rơi vào tai Hoàng Thượng, chỉ sợ Hoàng Thượng sẽ tìm Vương phi nương nương đến hỏi.”
Ầm – quả boom trong đầu Úc Phi Tuyết phát nổ. Gặp Hoàng Đế ? Không không không! Nàng nhất định không muốn !