Mục lục
Nương Tử Đừng Nghịch Nữa
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đêm, đến rất đúng hẹn.

Úc Phi Tuyết chờ trên nóc nhà chuẩn bị xem Lãnh Dịch Tiêu ‘chạy nhộng’.

Rốt cục, Lãnh Dịch Tiêu cũng xuất hiện. Nhưng ngoài ý muốn hắn lại khoác một cái áo choàng lớn.

“Này, ‘nhộng chạy’ là cái gì, rốt cục ngươi có biết không vậy ? Không biết thì bản cô nương có thể dạy ngươi!” – Úc Phi Tuyết nói như thể rất có kinh nghiệm, dù sao nàng cũng không tính buông tha Lãnh Dịch Tiêu.

“Ngươi có thể làm mẫu trước một lần.” – Lãnh Dịch Tiêu vừa mới dứt lời đã cảm thấy hai luồng ánh mắt sắc tựa kiếm bắn lại từ phía sau lưng. Quên đi, nam nhân tốt không đấu với nữ nhân !

“Này, ta có nói là phải trần như nhộng, nhưng ta có nói là chạy như thế nào đâu ? Chỉ cần ta không mặc quần áo thì sẽ không tính là phạm quy. Ta cũng không nói không thể khoác áo choàng.” – Lãnh Dịch Tiêu dùng cái áo choàng lớn bọc kín mít người, nói rõ ràng là muốn lật lọng.

“Được!” – Úc Phi Tuyết cũng không so đo với hắn, đứng dậy vỗ tay, sau khi tiếng vỗ tay trong trẻo vang lên, dưới nhà đột nhiên vang lên một chuỗi tiếng chiêng tiếng trống.

Mười mấy tiểu hài tử khua chiêng gõ trống bắt đầu vừa đi vừa hô:

“Mau đến xem ‘nhộng chạy’ nào ! Mau ra đây xem tiểu vương gia ‘chạy nhộng’ nào !”

Tiếng ồn ào như thế này làm đèn đuốc trên ngã tư đường vừa mới tắt lại một lần nữa được thắp sáng.

“Chuyện gì chuyện gì ?”

“Ai muốn trần truồng chạy nhộng ?”

“Tiểu vương gia ? Tiểu vương gia sao có thể đến nơi thâm sơn cùng cốc này của chúng ta được !”

Một đám đầu tò mò vươn ra cửa sổ xem náo nhiệt.

Xem như ngươi lợi hại ! Lãnh Dịch Tiêu hung tợn trừng mắt với Úc Phi Tuyết:

“Ngươi muốn nhìn đúng không ? Vậy ngươi nhìn cho kỹ !”

Lãnh Dịch Tiêu dứt lời, bóng người lóe lên, sử dụng kỹ năng đặc biệt, bay ra ngoài.

Hắn cũng không nói không thể dùng khinh công! Lãnh Dịch Tiêu thành công mang theo nụ cười gian trá biến mất trong bầu trời đêm.

“Người ở đâu ?”

“Trẻ con nhà ai, không ngủ được ra ngoài làm ồn vậy !”

Ngó ra nửa ngày cũng không thấy có chuyện gì xảy ra, mọi người đóng cửa sổ rầm rập tiếp tục ngủ.

Úc Phi Tuyết nhìn bóng dáng Lãnh Dịch Tiêu phi thân vào đêm tối, khóe môi gợi lên một nụ cười nham hiểm. Ngươi có kế Trương Lương, ta có thang vượt tường ! Để xem ai chơi hơn ai!

Chỉ một lát sau, Lãnh Dịch Tiêu áo choàng bọc kín xuất hiện trước mặt Úc Phi Tuyết :

“Tốt lắm, ta chạy nhộng xong rồi, quay về ngủ đây! Nghe đây, đừng quấn lấy ta nữa, đừng quấn lấy ta nữa biết chưa !”

“À, được thôi !” – Úc Phi Tuyết tủm tỉm gật gật đầu.

Lãnh Dịch Tiêu rõ ràng là bị khuôn mặt tươi cười hồn nhiên của nàng “mê hoặc”, nhất thời không để ý đến áo choàng của mình bị người ta cố tình dẫm lên.

Lãnh Dịch Tiêu vốn chuẩn bị phi thân thoát khỏi nơi này cảm thấy phía sau có một lực kéo áo choàng của hắn xuống, hắn phản ứng theo bản năng giật trở về. Mái ngói dưới chân bị xô ra, hắn cứ giật như vậy, rất tự nhiên trọng tâm không ổn định liền bị lệch đi.

Cùng lúc bị nghiêng đi, hắn cũng không nhàn rỗi, một tay túm lấy đầu sỏ gây chuyện đi xuống.

“A, ngươi không biết xấu hổ…” – trước khi Úc Phi Tuyết bị túm cuối cùng cũng nhìn thấy rõ ràng, Lãnh Dịch Tiêu mặt dày ! Hắn cơ bản không hề cởi quần áo!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK