“Lúc A Tiêu đi là lúc trăng lên cao, chắc là đã qua giờ tý.”
“Chờ một chút, A Tiêu đến tân phòng?” – Hoàng đế nheo mắt lại, lạnh lùng nhìn sang Lãnh Dịch Tiêu.
“Đúng vậy.”
“Đến làm gì ?”
“Động……phòng……” – Úc Phi Tuyết mới nói một chữ đã cảm thấy khí lạnh xung quanh đang lao thẳng đến nàng làm nàng không khỏi rùng mình. Vì ‘tự do’ của mình, nàng vẫn cương quyết nói tiếp từ thứ hai.
Nhìn qua khóe mắt, nàng cảm thấy tất cả những người bên cạnh nàng giống như muốn ăn tươi nuốt sống nàng.
“Hỗn xược !” – Hoàng đế tức giận gầm lên một tiếng, hoàn toàn bùng nổ!
“Nói cách khác, Hạo Nhi cưới vợ, bái đường là Khánh Nhi, động phòng là Tiêu Nhi, tình cảm của ba huynh đệ các con đúng là sâu sắc !”
“Phụ hoàng, không phải như vậy……người nghe con giải thích đã……” – Lãnh Dịch Hạo không thể không lên tiếng. Nha đầu kia lại muốn làm cái trò quỷ gì vậy ? Chắc chắn là nàng cố ý ! Cho dù nàng thật sự không biết cái gì gọi là động phòng nhưng cũng không thể đem một việc trái với luân thường đại lý ra nói như thật được.
“Còn nói cái gì ? Hạo Nhi! Trẫm luôn tin tưởng con như vậy, nhưng con nhìn con xem……con…… làm trẫm quá thất vọng rồi! Cho dù con không thể lấy vợ, con cũng có thể trực tiếp nói với trẫm, trẫm nhất định sẽ không trách con, nhưng các con……các con……” – trên khuôn mặt già nua của Hoàng đế tức giận đến mức đỏ lên, lộ ra những nếp nhăn.
“Phụ hoàng, oan uổng, đúng là con bị oan, con chỉ đến nháo động phòng thôi !” – Lãnh Dịch Tiêu không mở miệng không được. Nếu không mở miệng, hắn sẽ trở thành tên tiểu nhân trộm vợ sau lưng huynh đệ ! Hắn lại không gánh nổi tội danh lớn như vậy! Hắn thực sự là bị oan mà!
“Hỗn xược! Tân lang còn chưa đến, con đến làm cái gì ? Có kiểu nháo động phòng như vậy sao?” – Hoàng đế giận tím mặt. Hai tròng mắt như đang phun lửa làm cho Lãnh Dịch Tiêu ấm ức sợ hãi rụt cổ.
Nha đầu kia đang hãm hại hắn!
Lãnh Dịch Khánh sau một lúc lâu im lặng, việc nháo động phòng, hắn cũng biết, chẳng qua hắn không rõ vì sao Úc Phi Tuyết lại cố ý để Hoàng đế hiểu lầm bọn họ. Nhưng hắn cũng không nhẫn tâm vạch trần Úc Phi Tuyết, vì thế tiếp tục giữ im lặng.
“Hoàng thượng, Hoàng thượng người bớt giận, thiếp thấy hình như có hiểu lầm trong đó…..” – Hoàng hậu mở miệng.
“Đủ rồi ! Còn hiểu lầm hay không hiểu lầm gì nữa! Mọi việc đã rất rõ ràng rồi! Hạo Nhi, con làm cho trẫm quá thất vọng rồi! Thôi được rồi, dù sao thì lòng của con cũng không ở đây, con đi đi! Ngày mai đi đi ! Quay về biên thành của con đi ! Hai con cũng đi đi! Trẫm không muốn nhìn thấy các con nữa !” – Hoàng đế nói dứt lời, giận dữ phẩy tay áo bỏ đi.
Hoàng hậu bất đắc dĩ than nhẹ một tiếng, đuổi theo sau Hoàng đế, dùng ánh mắt tức giận trừng Lãnh Dịch Khánh một cái, cái đứa con trai không chịu thua kém ai này!
Nhìn thấy Hoàng đế Hoàng hậu đều đã bỏ đi, Úc Phi Tuyết mới thầm thở dài nhẹ nhõm, nhưng ánh mắt của ba huynh đệ lại biến thành lưỡi kiếm sắc nhọn, đâm rào rào về phía nàng.
“Không được giết ta, đừng có trách ta, ta……ta chỉ ăn ngay nói thật thôi……” – vẻ mặt Úc Phi Tuyết giống hệt vẻ mặt cô dâu nhỏ chịu ấm ức, lã chã chỉ chực khóc, lưu lại cho bọn hắn một bóng lưng đang chạy trốn như bay.
“Nha đầu chết tiệt kia! Dám hãm hại ta!” – Lãnh Dịch Tiêu tức giận muốn đuổi theo, lại bị Lãnh Dịch Hạo giữ chặt lấy. Bên trong đôi mắt Lãnh Dịch Hạo hàn khí đang lạnh lùng lưu chuyển, một tia sáng chợt lóe lên rồi biến mất.