Mục lục
Tôi Dựa Vào Bần Cùng Quét Ngang Trò Chơi Sinh Tồn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 114: Kinh doanh ở giữa ăn phí chênh lệch 

Tác giả: Bách Đường - Edit: Kaorurits. 

Thành Văn Nhất buông chén rượu hỏi trợ lý của mình: “Phí Lạc gia nhập từ khi nào, sao trước đây tôi chưa gặp qua anh ta?”

Trợ lý xinh đẹp trả lời: “Là đại khái khoảng một tháng trước, từ ba hội viên VIP tư lịch lâu năm cùng nhau tiến cử, nhưng hôm nay là lần đầu tiên anh ta trình diện.”

Thành Văn Nhất hồi tưởng một chút, một tháng trước khi đó anh ta vừa lúc có chuyện lựa chọn ở lại Thế Giới Hàng Lâm, cũng không quay lại hiện thực. Mà anh ta đối với hội viên nhập hội bỏ phiếu từ trước đến nay chẳng có hứng thú, khó trách anh ta không biết Phí Lạc thế mà cũng trở thành hội viên ở đây.

Gia hỏa tra không ra lai lịch này thật sự là một đối thủ khó chơi.

Anh ta vẫy vẫy tay, ý bảo trợ lý có thể rời đi.


——

Bên kia.

Sau khi Lạc trưng ra thân phận hội viên, Tiêu Lam cùng Lạc dưới sự dẫn đường của Vương Sĩ Kỳ đi đến phòng của Thành Văn Nhất.

Nơi này trang hoàng đi chính là theo con đường xa hoa khiêm tốn, không có trang trí kiểu ánh vàng rực rỡ phô bày lộ liễu, nhưng mỗi chi tiết đều có thiết kế và chất liệu đều tuyệt đối bất phàm, làm cho dù là người không hiểu hàng cũng có thể liếc mắt một cái phân biệt ra dụng tâm trong đó.

Trong không khí tràn ngập mùi thơm nhàn nhạt, như mùi hương gỗ, cũng không nồng quá, chỉ là tồn tại như có như không, như là một loại điểm xuyết vô hình, lại khiến toàn bộ hoàn cảnh tăng thêm vài phần.

Phòng Thành Văn Nhất là một căn phòng ngắm cảnh tốt nhất ở nơi này, bên cạnh còn có một bể bơi riêng.

Ánh mắt Tiêu Lam lơ đãng mà nhìn về hướng bể bơi, ngoài ý muốn thoáng nhìn thấy một bóng người quen thuộc — Mộc Dương.


Thiếu niên Punk lúc này thoạt nhìn cũng không tính quá tốt, cậu nhóc đang ngồi trên bộ bàn ghế cạnh bể bơi, bên cạnh là một chồng giấy viết văn còn trống. Mộc Dương nương ánh đèn múa bút thành văn, tốc độ cậu nhóc vận dụng ngòi bút nhanh như bay, cán bút đều xuất hiện tàn ảnh.

Ở trước mặt cậu nhóc, một chiếc switch mới tinh còn đóng góp đang được một người đang ông mặc vest cầm trên tay, trên một tay khác của người nọ còn cầm một cái đồng hồ đếm ngược.

Vừa lúc lúc này, thời gian trên đồng hồ đếm ngược về 0.

Động tác trên tay Mộc Dương cứng đờ.

Người đàn ông mặc vest buông đồng hồ đếm ngược, vô tình mà nói: “Hết giờ.”

Tiếp theo, ann ta liền trong ánh mắt không tha của Mộc Dương bao bì máy Switch ra, cũng khởi động máy hướng về đối phương triển lãm một chút máy móc còn hoàn hảo, sau đó ——


“Tõm——”

Ném vào bể bơi.

“Shhhh——” hình ảnh kia làm Mộc Dương đau lòng đến bưng kín ngực.

Sau khi trò chơi kết thúc, cậu nhóc trở về kiểm tra lại mớ máy chơi game đã bị cắt đứt liên hệ nhân quả với mình, quả nhiên toàn bộ đều bởi vì các loại vấn đề hoặc là không thể tưởng tượng hoặc là ngoài ý muốn mà hư mất tiêu rồi, hơn nữa là cái loại hư mà có sửa cũng sửa không được.

Một màn chơi làm cậu nhóc mất đi gần như toàn bộ máy chơi game đã làm Mộc Dương siêu đau lòng, bây giờ lại phải trơ mắt nhìn máy chơi game hoàn toàn mới bị ném vào nước, quả thực là tra tấn khủng khiếp với người mê game mà.

Hiển nhiên, Thành Văn Nhất muốn chính là cái hiệu quả này.

Người đàn ông mặc vest mặc không biểu cảm mà từ trên bàn bên cạnh cầm lấy PS4 đồng dạng vẫn còn bao bì mới tinh, một lần nữa ấn xuống đồng hồ đếm ngược: “40 phút bắt đầu, dựa theo Thành thiếu dặn dò, viết văn hoàn thành thì cái này liền thuộc về cậu, nếu hết giờ vẫn không hoàn thành, đây là cái tiếp theo sẽ vào hồ nước.”
Nghe vậy, Mộc Dương cũng không kịp đau lòng Switch đã bỏ mình, cậu nhóc nhanh chóng cầm bút lên, ý đồ cứu vớt cái PS4 bày ngay trước mặt này.

Tiêu Lam nhìn thoáng qua bên người đàn ông vest, nơi đó còn có không ít các loại máy chơi game, cùng với mấy cái notebook game thoạt nhìn giá cả không thấp.

Tư thế này đại khái là nếu Mộc Dương không tài nào đúng hạn hoàn thành viết văn mà nói, mấy thứ này sẽ bị ném vào trong nước từng món từng món một ngay trước mắt cậu nhóc.

Nhìn xuống một chồng giấy viết văn trên bàn Mộc Dương, trời biết cậu nhóc rốt cuộc bị phạt viết văn bao nhiêu ngàn chữ nữa.

Con người Thành Văn Nhất này, không lưu tình chút nào mà tàn phá đóa hoa Tổ quốc, quả thực là diễn xuất bạo quân tiêu chuẩn.

Giờ phút này, trong lòng Tiêu Lam tràn ngập đồng tình.

——
“Thành thiếu, Tiêu tiên sinh và Phí tiên sinh tới rồi.” Vương Sĩ Kỳ gõ cửa.

“Vào đi.” Giọng Thành Văn Nhất cách cửa truyền ra.

Tiến vào trong nhà, Tiêu Lam chú ý tới phong cách căn phòng này khác với vẻ khiêm tốn xa hoa bên ngoài, chỉnh thể lấy màu trắng là chủ, tuy rằng cũng không có sử dụng vàng và kim cương đặc quyền của thổ hào, nhưng phong cách toàn bộ rõ ràng phô trương hơn một chút, để lộ ra một luồng hơi thở xấp xỉ bản thân Thành Văn Nhất.

Thành Văn Nhất ngồi bên cửa sổ, trên người lại là một kiện vest định chế cao cấp màu trắng khác với trước kia, trước sau như một mà soái đến trương dương.

Anh ta bưng ly rượu lên thăm hỏi hai người Tiêu Lam: “Hoan nghênh.”

Tiêu Lam gật gật đầu với anh ta: “Đợi lâu rồi.”

Lạc cũng gật đầu, coi như chào hỏi.

Chờ hai người ngồi xuống, trợ lý sau khi bưng lên trà cùng điểm tâm cho bọn họ xong bèn an tĩnh mà lui xuống, đem không gian để lại cho ba người.
Thành Văn Nhất dựa vào sô pha, dáng ngồi nhìn qua rất thả lỏng, anh ta nhìn Tiêu Lam: “Trước khi đàm luận về Tiêu Thành Nham, có nghi hoặc gì có thể hỏi tôi, sau đó cậu chưa chắc có tâm tình hỏi đâu.”

Tiêu Lam cũng biểu hiện thật sự bình tĩnh, không có ý sốt ruột ngay từ đầu liền truy vấn Tiêu Thành Nham: “Không bằng trước tiên tâm sự chuyện liên quan đến anh đi.”

Thành Văn Nhất nhướng mày: “Tôi?”

Tiêu Lam cười: “Tôi cảm thấy rất hứng thú với anh và cả Luân Hồi, hình thức như Luân Hồi trong tổ chức người chơi rất đặc thù.”

Thành Văn Nhất cũng không có ý kiêng kị đàm luận Luân Hồi, anh ta hỏi lại Tiêu Lam: “Cậu biết điểm giống nhau của các người chơi không?”

Tiêu Lam cho Lạc một ánh mắt.

Lạc nháy mắt đã hiểu, dùng tiếng nói trầm thấp từ tính của hắn không nhanh không chậm mà nói: “Đột nhiên mất tích, sau đó không lâu lại xuất hiện, sau đó sẽ từ chức sống một mình, xa cách  các mối quan hệ trước kia, hơn nữa tận lực giảm bớt tiếp xúc với những người khác. Sau đó hành tung lúc ẩn lúc hiện, thẳng đến khi —— một ngày nào đó hoàn toàn trở thành dân cư mất tích.”
“Đúng vậy, nguyên nhân chính là vì như thế, liên hệ giữa bọn họ và hiện thực bị buộc càng ngày càng đạm bạc, nhưng chỉ là người thì tóm lại là có vướng bận.” Thành Văn Nhất uống một ngụm rượu, “Nhưng mà Thế Giới Hàng Lâm lại không cho phép người chơi lợi dụng năng lực mà trò chơi giao cho can thiệp vào hiện thực, trước kia có không ít người bởi vì cảm thấy chính mình qua cửa vô vọng, cho nên trong hiện thực có nhiều ví dụ bí quá hoá liều lựa chọn phạm tội để lưu lại một chút tiền cho người nhà, cuối cùng bị Thế Giới Hàng Lâm hạ lệnh xử lý mất.

Chỉ là tôi không giống vậy, bằng vào gia thế vốn có của tôi liền có thể cung cấp yêu cầu trợ giúp cho bọn họ, sau đó đổi lấy một chút chỗ tốt cũng đâu có gì đáng trách, không phải sao?”

Tiêu Lam nhìn chằm chằm đôi mắt anh ta: “Dựa theo cá tính của anh, thủ đoạn như vậy hình như quá mức ôn hòa, Thành Văn Nhất mà tôi biết không giống một nhà từ thiện.”
Thành Văn Nhất cười cười: “Đương nhiên tôi cũng có thể bằng thế lực ở hiện thực uy hiếp bọn họ giúp tôi làm việc, trước kia cũng có người nếm thử qua rồi. Nhưng người từng nếm thử như vậy cuối cùng đều đã chết, đại đa số chết trong trò chơi vì bị cấp dưới phản phệ. Không có người nào sẽ cam tâm tình nguyện bị người khác áp chế, càng cường đại thì càng không cam lòng, ích lợi mới là liên hệ củng cố nhất.

Công nhân tựa như gia súc, cho bọn họ hoàn cảnh an nhàn nuôi nhốt bọn họ lại, bọn họ sẽ cuồn cuộn không ngừng mà sinh ra giá trị cho cậu, đây mới có thể liên tục phát triển.

Tôi cũng chỉ sẽ ở hiện thực trợ giúp người nhà bọn họ, cái giá lại chi trả trong trò chơi.” Thành Văn Nhất nói, “Dù sao dựa theo thân phận của tôi, cũng không cần phải dựa người chơi hỗ trợ ở hiện thực.”
Nếu Mộc Dương ở chỗ này, cậu nhóc nhất định sẽ nói “Ông chủ, anh lại đang khoe giàu sao”, đáng tiếc thiếu niên giờ phút này đang vì máy chơi game mà phấn đấu, không rảnh lèm bèm ông chủ nhà mình.

Lợi dụng thế lực của mình trong hiện thực mà kéo lông dê của Thế Giới Hàng Lâm, không thể không nói, lá gan Thành Văn Nhất thật sự rất lớn, đối với phạm vi nhẫn nại của Thế Giới Hàng Lâm cũng sờ thật sự rõ ràng.

Anh ta tụ tập người chơi, lại không cần sức mạnh của bọn họ ảnh hưởng thế giới hiện thực, ở hiện thực tựa như một nhà từ thiện giúp đỡ người nghèo. Mà ở Thế Giới Hàng Lâm, những người bị ích lợi ngoài hiện thực ích tụ tập lên này lại hình thành một tổ chức người chơi cường đại. 

Thậm chí bởi vì tài lực của bản thân Thành Văn Nhất, làm Luân Hồi có tính không thể thay thế cực mạnh, tính bám của thành viên tổ chức cũng càng mạnh.
Dù sao thì những tổ chức người chơi khác không timg được ông chủ nhà giàu tài đại khí thô như vậy thay bọn họ chiếu cố người nhà.

Tiêu Lam tổng kết nói: “Đây là cái gọi là kinh doanh ở giữa ăn phí chênh lệch hả?”

Thành Văn Nhất: “……”

Sao tự nhiên liền cảm giác được mình kém sang, cứ như lái buôn second-hand thế nào ấy nhỉ?

Tiêu Lam hỏi: “Tôi nghe nói thành viên Luân Hồi phong cách hành sự đều có chút không từ thủ đoạn?”

“Đó cũng không phải là mệnh lệnh của tôi.” Thành Văn Nhất tỏ vẻ chính mình quá vô tội, “KPI vốn chính là chế độ vì khích lệ công nhân mà chế định, tích hiệu càng cao, khen thưởng sẽ càng nhiều, vì mục tiêu dùng nhiều chút tâm tư nỗ lực không phải rất bình thường sao? Tuy rằng có đôi khi cũng sẽ nỗ lực hơi quá.”

Đơn giản mà nói chính là ——Xã súc vì KPI mà phấn đấu là không thể chiến thắng.
Nhìn thấy ánh mắt Tiêu Lam nhìn mình như nhìn ông chủ lòng dạ hiểm độc, Thành Văn Nhất gợi lên khóe miệng: “Nguyên nhân chính là vì bọn họ nỗ lực như vậy, cho nên trên tay Luân Hồi có tin tức mà đại bộ phận tổ chức đều không có được.”

Tiêu Lam vẫn duy trì tư thái bình tĩnh: “Nguyện nghe kỹ càng.” Một bộ nếu ngươi đã muốn nói như vậy, ta đây cũng đại phát từ bi mà nghe một chút.

Thành Văn Nhất thấy Tiêu Lam vẫn đạm nhiên, cũng thực tùy ý mà nói: “Luân Hồi đã từng có ý đồ tổng kết công lược* trò chơi.”

(*ở đây hiểu là Walkthrough: là những kinh nghiệm của người chơi game trước, và có thể dùng làm hướng dẫn cho người đi sau)

Tiêu Lam trước kia đã từng hoài nghi, trò chơi có nhiều phó bản như vậy, người chơi cũng có xác suất tiến vào phó bản giống nhau, như vậy vì cái gì không có nghe nói đến công lược kia chứ? Hiện tại nghe Thành Văn Nhất nói, tựa hồ còn có nội tình khác.
Tiêu Lam bắt được từ ngữ mấu chốt lời anh ta nói: “Đã từng?”

Thành Văn Nhất gật gật đầu: “Đoạn thời gian kia Luân Hồi tổng cộng ký lục 1258 cái phó bản, này còn chỉ là một bộ phận nhỏ trong tất cả phó bản thôi, không có người nào biết màn chơi Thế Giới Hàng Lâm rốt cuộc có bao nhiêu cái.

Nhưng mà, khi chúng tôi đem ký lục tổng kết lên thì phát hiện —— đồng dạng trò chơi, lần chơi khác nhau người chơi khác nhau, tổng kết ra tới công lược đều có khác biệt, thậm chí có rất nhiều tương phản. Hơn nữa không chỉ là một màn, vài thành viên Luân Hồi tiến vào trò chơi đều đã xảy ra tình huống như vậy.”

Tiêu Lam: “Phó bản biến hóa?”

Thành Văn Nhất: “Đúng vậy, đồng dạng phó bản, đồng dạng nhiệm vụ, chi tiết yêu cầu lại có khả năng hoàn toàn không giống nhau, thậm chí lựa chọn an toàn được A ghi chép, sang chỗ B lại thành cạm bẫy tử vong.”
Tiêu Lam nói: “Nói như vậy, căn bản không có khả năng tổng kết ra công lược rồi?”

Thành Văn Nhất nhìn ngoài cửa sổ: “Đúng vậy, Thế Giới Hàng Lâm là một thế giới đang không ngừng biến hóa. Đừng xem nó là một hệ thống cứng nhắc, đây là kết luận cuối cùng mà Luân Hồi tổng kết số liệu có được.”

Thế Giới Hàng Lâm rốt cuộc là cái cái gì? Thưa này như bóng đè bao phủ lên đỉnh đầu toàn bộ người chơi, cường đại, thần bí, làm người ta khó có thể nắm lấy.

Hai bên tạm thời đều không nói chuyện, trong nhà lâm vào an tĩnh ngắn ngủi.

Lúc này, cửa sổ phát ra động tĩnh rất nhỏ.

Sherry mới nãy chạy ra ngoài chơi vừa lúc leo cửa sổ vào được, một đoàn lông xù xù tuyết trắng uyển chuyển nhẹ nhàng đến như lông chim, đáp xuống mặt đất.

“Meo~” Sherry chào hỏi với chủ nhân của mình.
Quay đầu nó lại thấy được Tiêu Lam, cũng kêu một tiếng với cậu: “Meo ~”

Như thế làm Tiêu Lam nhớ tới Đệ Nhất Phú Quý đã từng nói qua, chuyện ông chủ Luân Hồi từ trong trò chơi mang ra một con mèo, nhưng Đệ Nhất Phú Quý cũng không có nói mèo này có thể qua lại tự nhiên giữa trò chơi và hiện thực, trước đó cậu cũng vẫn luôn cho rằng con mèo kia cũng không phải Sherry.

Tiêu Lam nhìn về phía Thành Văn Nhất: “Đây là Sherry?”

Thành Văn Nhất buông chén rượu: “Sherry là vật phẩm thí nghiệm tôi thử thoát ly Thế Giới Hàng Lâm. Tuy rời đi trò chơi nhưng cũng không hoàn toàn thành công, liên hệ giữa nó và Thế Giới Hàng Lâm vẫn tồn tại, lúc tiến vào trò chơi vẫn sẽ cùng tôi tiến vào.”

Sherry nhìn nhìn Lạc, bởi vì Lạc ở hiện thực đã bị áp chế, nó cảm giác đại quái thú bây giờ không có đáng sợ như trước nữa.
Lấy hết can đảm, Sherry thử đi đến bên người Tiêu Lam, dùng lông xù xù đầu cọ cọ ống quần cậu: “Miao ~”

Nhìn thấy Sherry thế mà không sợ hãi tới gần mình, Tiêu Lam vẫn nhịn không được duỗi tay sờ sờ lông tuyết trắng của nó.

Lông Sherry xoã tung lại mềm mại, còn mượt mà hơn tơ lụa, cảm xúc ấm áp, còn có thể cảm giác được Sherry vui vẻ khò khè nho nhỏ, quả thực là cực hạn hưởng thụ chốn nhân gian.

Sherry ngẩng đầu, nghiêng nghiêng đầu nhỏ nghiêm túc mà nhìn thoáng qua Tiêu Lam, xác định đối phương cũng rất thích mình, vì thế trực tiếp ưu nhã mà nhảy lên đầu gối Tiêu Lam luôn.

Cũng ưỡn cái bụng lên với cậu.

Thử hỏi cái bụng lông xù xù mềm mụp kia, đệm thịt nho nhỏ màu hồng nhạt kia, kết hợp với đôi mắt nó nhìn bạn thẳng tắp, trên thế giới có bao nhiêu người có thể cự tuyệt kia chứ?
Bên này, Tiêu Lam cùng Sherry chơi đến vui sướng.

Bên kia, sắc mặt Lạc có hơi đen.

Hắn có cảm giác nguy cơ mãnh liệt, tựa hồ…… địa vị của mình đã bị khiêu chiến.

Hay lắm, không hổ là đối thủ cường đại nhất từ trước đến nay mà hắn gặp.

Nhìn thấy trường hợp “Tôi yêu em, em lại yêu nó” trước mắt, cùng với Lạc mang sắc mặt đen kịt, Thành Văn Nhất đột nhiên cảm giác khoai khoái, cứ như chính mình rốt cuộc hòa nhau được một lần.

Ánh mắt anh ta nhìn về phía Sherry cũng trở nên hết sức hiền lành lên, mặc dù hiện tại xuất hiện trong tầm nhìn anh ta chỉ có một cái mông tròn xoe lông xù.

Nên khen thưởng Sherry cái gì thì được bây giờ? Một tháng đồ hộp?

Không không không, đồ hộp quá bình thường.

Thành Văn Nhất nhớ rõ Sherry thích ăn cá ngừ đại dương, anh ta quyết định đợi lát nữa liền nói cho trợ lý chuẩn bị cho Sherry đủ cá ngừ vây xanh, phải trực tiếp vận chuyển đường hàng không tươi mới nhất, để nó ăn đến vui vẻ mới thôi.
Tựa hồ phát hiện tầm mắt chủ nhân nhà mình, Sherry quay đầu lại: “Meo ~”

Sau đó nó đối diện với nụ cười hòa ái đến có chút không thể tưởng tượng được của Thành Văn Nhất, nụ cười kia nếu như bị các thủ hạ của anh ta nhìn thấy, có khả năng sẽ cho rằng ông chủ nhà mình điên mất rồi.

Sherry nghiêng đầu,  trong ánh mắt to đùng màu xanh lam tràn ngập nghi hoặc to đùng: “Ngao?”

Tác giả có lời muốn nói:

Xịn nhất toàn trường hôm nay —— Sherry

Sherry (ngẩng đầu nhỏ lên): Miao ~

Hết chương 114.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK