Mục lục
Tôi Dựa Vào Bần Cùng Quét Ngang Trò Chơi Sinh Tồn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 164

Tác giả: Bách Đường - Edit: Kaoru Rits (kaorurits). 

Cuối cùng, Lạc vẫn không thuyết phục được Tiêu Lam thả hắn đi đối mặt nguy hiểm một mình.

Sau khi hội đấu giá kết thúc, hai người rời khỏi hội trường, cùng nhau hướng tới nơi Lạc cảm giác được mảnh nhỏ của mình.

Bọn họ một đường đi xuống, du khách xung quanh càng ngày càng ít, hoàn cảnh cũng càng ngày càng yên tĩnh, có vẻ đã đến khu vực làm việc của nhân viên du thuyền.

Rốt cuộc, phía trước xuất hiện đánh dấu "Du khách xin dừng bước".

Hai người thật cẩn thận mà tiếp tục đi tới, tránh đi nhóm nhân viên làm việc ngẫu nhiên lui tới.

Đến một đoạn nọ, bước chân Tiêu Lam dừng lại.

Bởi vì phía trước cách đó không xa, thoạt nhìn đề phòng khá nghiêm ngặt.

Nơi này không chỉ có người canh gác, những người này còn toàn bộ võ trang, trong tay đều ghìm súng, vừa thấy liền biết không phải nhân viên bảo vệ bình thường.


Ngay cả vách tường xung quanh cũng được thép tấm gia cố qua, dày đến giống như xe tăng.

Một khu này là khu kho hàng cao cấp của tàu Endymion, bên trong đặt rất nhiều vật phẩm quan trọng của các khách hàng, thậm chí còn có không ít đồ cổ bảo vật hoạt động chui, phía bên du thuyền tất nhiên sẽ tiêu phí sức lực bảo vệ nơi này.

Tin tức tốt duy nhất là, bởi vì mấy thứ này hoặc nhiều hoặc ít đều có phần không thể gặp ánh sáng, vì vấn đề bảo mật, khu vực này cũng không cài đặt thiết bị camera theo dõi.

Tiêu Lam đè thấp giọng nói: “Cách phương hướng anh cảm giác được còn bao xa?”

Lạc nhẹ giọng đáp: “Còn ở chỗ càng sâu hơn, nhưng đã không xa nữa.”

Tiêu Lam nhìn chằm chằm những nhân viên an ninh vác súng kia, nhịn không được tự hỏi một chút hậu quả của việc sử dụng thuật ẩn thẩn kiểu vật lý.


Những người này nhìn qua đều là con người, đánh ngất bọn họ cũng không khó.

Nhưng chỉ xem trạng thái hiện tại, nếu là đánh ngất hết bọn họ, chắc chắn sẽ kinh động thế lực tàu Endymion sau lưng bọn họ, tạo thành chướng ngại với hoạt động tiếp theo của hai người.

Có điều nơi này cũng không còn con đường nào khác có thể đi qua, thời gian của bọn họ cũng không nhiều lắm, không thể vẫn luôn tiêu hao ở chỗ này.

So sánh ra, một chút chướng ngại hình như cũng có thể tiếp thu.

“Tiên sinh, để cho tôi đến dò đường đi.” Lạc nhìn đám người phía trước, “Tôi sẽ thử dẫn dắt bọn họ rời đi.”

Tiêu Lam gật gật đầu với hắn: “Cẩn thận.”

Nháy mắt, Lạc hóa thành bóng đen, lặng yên không một tiếng động mà ẩn thân vào khu vực đề phòng nghiêm ngặt.

Tựa hồ đây là kết quả nửa năm qua hắn vẫn luôn ra vào các màn chơi cấp thấp cấp trung thu thập mảnh nhỏ, hiện tại hắn đã có thể tự nhiên chuyển đổi giữa hình người và bóng đen, không giống trước kia, ngưng tụ hình người phải cố sức như vậy.


Sau đó không lâu, ánh đèn trên toàn hành lang bắt đầu lập loè lên, phương hướng nào đó còn truyền đến tiếng thép tấm cọ xát vặn vẹo kẽo kẹt, cùng với tiếng vật liệu may mặc cọ xát sột sột soạt soạt, nghe lên phảng phất như có quỷ.

Nhóm hán tử trên tay cầm súng đều nhịn không được nhìn sang bên kia.

Mọi người đều biết, thứ như súng này đối với quỷ quái chính là không có tác dụng gì.

Mà một khi bắt đầu có quỷ, nhân viên an ninh như bọn họ bất luận trong bộ phim nào đều là đám người có nguy cơ cao.

“Hoảng cái gì?” Một tiếng nói hồn hậu vang lên, “Mấy người qua đó nhìn xem, Tiểu Vương ở lại với tôi, tiếp tục thủ.”

“Rõ……” Mấy người bị điểm trúng không phải quá tình nguyện, nhưng vẫn là phục tùng mệnh lệnh mà đi.

Lúc đi còn hâm mộ mà nhìn thoáng qua Tiểu Vương được ở lại, có giao tình với đội trưởng tốt ghê á, chuyện nguy hiểm cũng không cần phải lên.
Mấy người đi rồi, đội trưởng và Tiểu Vương vẫn đứng yên tại chỗ, vẫn duy trì cảnh giới.

Thấy tại chỗ còn lại hai người, Tiêu Lam nghĩ nghĩ lấy ra 【 Bình xịt cắm sừng 】.

【 Tên: Bình xịt cắm sừng 】

【 Năng lực: Làm người hợp tác sinh ra hoài nghi lẫn nhau, thời gian liên tục 2 phút 】

【 Thuyết minh: Vợ ơi anh về rồi… nè…… Các người đang làm gì?! 】

Chất lỏng trong chai còn không ít, dùng rất nhiều lần vẫn không thành vấn đề.

Từ lần trước kiến thức qua uy lực của nó xong, Tiêu Lam không bao giờ coi khinh cái bình nhỏ trông bình thường không có gì đặc biệt này nữa.

Hơn nữa lần này là tại loại không gian hữu hạn như hành lang, hiệu quả của【 Bình xịt cắm sừng 】 hẳn là sẽ càng tốt hơn nữa.

Theo 【 Bình xịt cắm sừng 】 tản ra, hai người vốn đang an an tĩnh tĩnh canh giữ bỗng xuất hiện biến hóa.
Đội trưởng vừa rồi tuyên bố mệnh lệnh nói: “Ha ha, Tiểu Vương, mày xem mày một mình cũng thật không thú vị, làm nhiệm vụ kiếm lời lại có ích lợi gì đâu, còn không phải bị con bạn gái của mày đá sao? Đâu như anh đây, vợ anh vừa đẹp vừa dịu dàng, còn là bạch phú mỹ, tìm bạn gái vẫn là như vậy tốt hơn.”

Nói xong, hắn ta liền chờ mong mà nhìn xem đối phương phản ứng, tốt nhất là có thể nhìn đến bộ dáng rõ ràng bị tức giận không chịu được còn phải bảo trì mỉm cười.

Không nghĩ đến, cậu trai được gọi là Tiểu Vương cũng cười: “Đội trưởng, em cảm thấy anh nói đúng.”

Đội trưởng không có nhìn thấy phản ứng chờ mong, còn có chút buồn bực: “Anh nói đúng?”

Tiểu Vương nói: “Đúng vậy, anh nói đúng rồi, cho nên bọn em tính toán lần này làm nhiệm vụ xong là kết hôn luôn, đến lúc đó nhớ tới uống ly rượu mừng nha.”
Đội trưởng trợn tròn đôi mắt: “Kết hôn? Đó là vợ của tao mà!!!”

Ý cười của Tiểu Vương không thay đổi: “Rất nhanh sẽ không phải nữa.”

Đội trưởng quả thực sừng cắm từ đầu đến chân, giận ứa hết cả gan, hung hăng một quyền hướng tới Tiểu Vương đánh qua: “Mày con mẹ nó dám cắm sừng ông đây!!”

Tiểu Vương cũng không chút nào yếu thế mà tung một quyền đánh trả: “Mẹ nó, mày còn không phải là dựa vào quan hệ của vợ mới lên được sao? Nói cho mày nghe, rất nhanh thôi mấy quan hệ đó chính là của ông đây!! Xem mày còn âm dương quái khí ông kiểu gì!!!”

Hai người nháy mắt mở ra hình thức đánh lộn, từng quyền từng quyền không lưu tình chút nào, tư thế muốn đánh đối phương đến ra phân luôn.

Nhìn không ra bất luận manh mối quan hệ tốt nào.

“……” Vây xem toàn quá trình, Tiêu Lam nhịn không được lặng lẽ nhìn nhìn bình nhỏ trong lòng bàn tay mình.
Không nghĩ tới này hai người là tình anh em chân chính đến từ đại thảo nguyên màu xanh lục* bảo vệ môi trường.

(*bị cắm sừng còn gọi là đội nón xanh, đầu màu xanh lục…)

【 Bình xịt cắm sừng 】có hiệu quả khủng bố như vậy, quả thực là khắc tinh chung cực của các loại giao tình plastic.

Cậu thật cẩn thận mà thu hồi 【 Bình xịt cắm sừng 】 về không gian trữ vật, đây chính là một đại bảo bối, phải cất giữ kĩ lưỡng mới được.

Thừa dịp hai người đánh đến khó xá khó phân, Tiêu Lam dùng tốc độ nhanh nhất của mình, dọc theo mũi tên bóng đến trên mặt đất Lạc lưu lại cho cậu, phóng về phía trước.

Hai người đang đánh nhau chỉ cảm thấy bên người mình nổi lên một luồng gió, nhưng giờ phút này trong mắt bọn họ chỉ có lẫn nhau, một luồng gió hèn mọn cũng không bị bọn họ để trong lòng.
Lạc đánh dấu ra vô cùng đáng tin cậy, một đường hoàn mỹ né tránh toàn bộ nhân viên an ninh ra tra xét.

Rất nhanh, Tiêu Lam liền thông qua đoạn này, tiến vào khu vực mới.

Một mảnh bóng đen đi tới bên người Tiêu Lam, chậm rãi ngưng tụ ra hình người.

Lạc chỉ vào nhìn qua phía trước nhìn qua rất tĩnh lặng: “Ở ngay gần đây.”

Tiêu Lam đánh giá xung quanh.

Nơi này nhìn qua có chút kỳ quái, rõ ràng là nơi càng sâu hơn so với ban nãy, dựa theo đạo lý thì đồ vật được đặt bên trong chỉ biết càng trân quý hơn.

Nhưng cậu lại không hề nhìn thấy bất luận thủ vệ nào, thậm chí xung quanh cũng không nhìn thấy dấu vết của camera theo dõi.

Chẳng lẽ khu vực này là trống không?

Hai người về phía trước vài bước.

Càng đi, Tiêu Lam càng có một loại cảm giác nguy hiểm, phảng phất như dưới biểu hiện bình tĩnh giả dối là cạm bẫy tiềm tàng gì đó.
Rất nhanh, loại cảm giác này liền ứng nghiệm.

Phía trước truyền đến mùi máu tươi, còn có thể nhìn đến xung quanh có dấu vết chiến đấu linh tinh.

Cùng với những thứ này xuất hiện chính là một khối thi thể giống như gặp phải thứ gì cắn nuốt.

Bề ngoài thi thể gồ ghề lồi lõm, có không ít chỗ không thấy máu thịt đâu nữa, dung mạo khó có thể phân biệt, xung quanh còn rải rác vết máu khoa trương.

Nhìn đến bộ dáng thi thể này, Tiêu Lam cảm thấy hình như có một chút quen mắt.

Cũng không phải nói đối phương là người mà cậu quen biết, mà là loại thi thể bị cắn nuốt tàn khuyết này, thoạt nhìn rất giống kết cục của những quái vật đã từng công kích Lạc.

Đây là…… sức mạnh đến từ Lạc.

Chẳng qua, Lạc cũng không thích làm chiến trường làm cho máu me như vậy.

Tiêu Lam chỉ vào thi thể, không tiếng động dò hỏi.
Lạc gật gật đầu, nhìn về phía một cánh cửa sắt nặng nề đóng chặt ở cuối, đáy mắt hiện lên ánh sáng kim sắc nhỏ vụn: “Nó ở ngay đó.”

Lạc bước một bước ra đi phía trước, mặc kệ phía trước xuất hiện thứ gì, hắn cũng đều hy vọng chính mình là kẻ đầu tiên đối mặt.

Tiếp theo, hắn duỗi tay đẩy cửa ra.

Bên trong cánh cửa là một mảnh đen nhánh, trên mặt đất trải thảm, lúc bước lên đi nghe không được một chút âm thanh tiếng bước chân nào.

Theo hai người tiến vào, ánh đèn trên hành lang rải vào trong, làm hết thảy trở nên rõ ràng lên.

Ở giữa phòng bày một cái bục triển lãm, trên bục có đệm bằng tơ nhung hoa lệ, xung quanh còn quầy triển lãm do thủy tinh chế thành, nhìn qua hẳn là dùng để bày biện hàng triển lãm quan trọng nào đó.

Nhưng giờ phút này, cửa quầy triển lãm bị mở ra, trên bục rỗng tuếch.
Xem thuyết minh bên quầy triển lãm, nơi này vốn hẳn là đặt một vật phẩm tên là "Mũ Miện Đêm Tối".

Đây là một vật phẩm bị nguyền rủa trong truyền thuyết, mỗi một đời người sở hữu đều sẽ lọt vào tập kích không rõ, cuối cùng thê thảm chết đi.

Cho nên sau đó truyền lưu một cách nói —— “Ngàn vạn không thể chạm vào Mũ Miện Đêm Tối, đây là vật phẩm thuộc về Tử Thần”.

Không biết đây là vị mê cất chứa tìm đường chết nào, còn đem nó đặt ở nơi này, một bộ muốn chia sẻ với mọi người.

Sở thích của kẻ có tiền cũng thật kỳ lạ.

Tầm mắt Tiêu Lam tìm tòi trong phòng.

Bỗng nhiên, cậu chú ý tới gần cửa phòng cách đó không xa, có một vật đang phản quang.

Nhìn kỹ, trên mặt đất lăn xuống một chiếc mũ miện hoa lệ.

Bên trên dùng đại lượng châu báu trang trí, nhìn qua hết sức xa hoa lãng phí, chẳng sợ vào tình huống ánh sáng rất yếu giờ phút này cũng vẫn rực rỡ lấp lánh.
Có điều, dẫn người chú mục nhất vẫn là một viên đá quý đen nhánh thật lớn ở giữa mũ miện kia.

Khối bảo thạch này cứ như hàm chứa ma lực gì đó, có vẻ thâm trầm một mảnh, rồi lại làm người ta nhịn không được nhìn chằm chằm vào nó.

Có lẽ người tử vong vừa rồi kia chính là có ý đồ mang mũ miện đi, cho nên mới bị nguyền rủa, dẫn đến cái chết.

Lạc tự nhiên cũng chú ý tới mũ miện này, hắn hơi hơi cong lên khóe miệng: “Hóa ra là bám vào đồ vật khác sao? Cách làm rất thông minh đấy.”

Xem ra, nơi phát ra thanh danh truyền kỳ Mũ Miện Đêm Tối, đại khái chính là từ mảnh nhỏ của Lạc.

Lạc tiến lên một bước, vươn tay, chuẩn bị cầm lấy mũ miện dưới mặt đất. 

Bỗng dưng, trong bóng tối trước người hắn đột nhiên đâm ra một thanh trường thương bén nhọn, hung hăng mà đánh úp lại về phía đầu hắn.
Lạc nghiêng người né tránh.

Gần như đồng thời, đầu ngón tay hắn cũng xuất hiện luồng gió đen nhanh, lao về hướng kẻ tập kích.

Một vòng giao phong qua đi, hai bên kéo ra khoảng cách. 

Lúc này mới thấy rõ, đánh úp lại chính là một bóng người mặc áo giáp kỵ sĩ màu đen.

Dáng người hắn ta thon dài, vô cùng tương tự như Lạc, cả người lại lượn lờ bóng đen như sương mù, dưới khe hở mũ giáp chỉ có một mảnh đen nhánh, nhìn không tới bất luận ngũ quan gì.

Hóa ra tất cả người đụng vào Mũ Miện Đêm Tối kỳ thật cũng không phải chết vì mũ miện nguyền rủa, mà là kỵ sĩ này đây.

Ngay sau đó, toàn bộ phòng bị một luồng sương đen bao phủ lên, ngăn cách nó và thế giới bên ngoài, một lần nữa trở thành một mảnh đen nhánh.

Cả âm thanh cũng không thể truyền ra ngoài.

Lạc nhíu mày, hóa ra nơi này không chỉ có chỉ có một mảnh nhỏ, mà là hai mảnh.
Thậm chí hai mảnh nhỏ này cũng đều không quá tầm thường, bọn chúng không chỉ biết che giấu hơi thở của mình, một trong đó còn có năng lực chiến đấu cao hơn những mảnh nhỏ khác.

Lạc nhìn chằm chằm kỵ sĩ màu đen, trong miệng lại nói với Tiêu Lam: “Tiên sinh, xin hãy rời xa vòng chiến trước đi.”

Tiêu Lam rõ ràng đây là chiến trường củ Lạc, nói với hắn: “Vậy anh cẩn thận nhé.”

Nói xong, Tiêu Lam dựa vào ký ức đứng ở phòng bên cạnh, để lại không gian cho Lạc.

Nhưng cậu cũng lấy ra 【 Xương của Dalit 】 gắt gao nắm chặt trong tay, tùy thời cảnh giới chuẩn bị ra tay.

Trong một mảnh đen nhánh, thân ảnh Lạc và kỵ sĩ màu đen đồng thời khởi xướng tiến công về phía đối phương.

Hai bóng người có thân hình tương không chút lưu tình mà công kích lẫn nhau, mỗi một lần đều hướng tới nơi yếu hại của đối phương, ra tay toàn lực, tựa như hai con hung thú ngươi chết ta sống.
Kỵ sĩ màu đen là một đối thủ cực kỳ khó chơi.

Sức mạnh giống Lạc như đúc, làm cho hai bên đối với việc cắn nuốt đều trở nên thong thả, chỉ có phá hư mới là thủ đoạn công kích hữu hiệu nhất.

Hai bên đều đang không ngừng bị thương lại không ngừng tái sinh, giữa công và phòng lẫn nhau nhanh đến đột ngột không kịp phòng ngừa.

Sau mấy lần giao phong, trường thương đen nhanh xuyên qua ngực Lạc, để lại một lỗ thủng thật lớn, Lạc cũng nhân cơ hội chém xuống một cánh tay của đối phương.

Lúc này, Lạc không khỏi may mắn hiện tại trong nhà là một mảnh bóng tối, bộ dáng của hắn khi chiến đấu sẽ không bị tiên sinh nhìn thấy.

Tư thái như vậy, một chút cũng không có thể diện.

Thừa dịp cánh tay đối phương bị cắt đứt, thế công tạm hoãn trong nháy mắt, Lạc không lỗ thủng trên ngực mình, tiếp tục hướng tới đối diện khởi xướng công kích mãnh liệt.
Gần như dưới cách đấu lấy bị thương đổi bị thương này, toàn thân Lạc bị đâm xuyên qua vài chỗ, thoạt nhìn có vài phần thê thảm.

Nhưng kỵ sĩ màu đen cũng lại mất đi thêm một cánh tay.

Lúc này đây, Lạc nắm lấy cơ hội giam cầm đối phương.

Tiếp theo, cái bóng đen nhánh như thủy triều bao bọc lấy đối phương, trong khi đối phương kịch liệt phản kháng và giãy giụa, bắt đầu cắn nuốt.

Thương thế của Lạc cũng không nhẹ nhàng, đồng thời tiến hành cắn nuốt và áp chế làm gánh nặng của hắn càng thêm nặng.

Lạc đè nén xuống tiếng ho khan sắp ra khỏi miệng, nhưng khóe miệng vẫn tràn ra một ngụm máu đen nhánh.

Hắn dùng mu bàn tay tùy ý mà lau vết máu đi, không tiếng động mà nở nụ cười, nụ cười hiếm khi có vài phần bất đắc dĩ.

Hiện tại ngàn vạn không thể phát ra âm thanh gì nhé, tiên sinh nghe được sẽ lo lắng.
Toàn bộ quá trình, Mũ Miện Đêm Tối vẫn an tĩnh nằm dưới mặt đất, tựa hồ nó cũng không có năng lực công kích gì.

Qua một đoạn thời gian, không gian phong bế màu đen dần dần rút đi, tầm nhìn của Tiêu Lam cũng dần dần rõ ràng lên.

“Lạc!” Tiêu Lam vội vàng tìm kiếm thân ảnh Lạc.

“May mắn không làm nhục mệnh.” Lạc đứng ở cách cậu không xa, mỉm cười nói.

Tiêu Lam từ trên xuống dưới đánh giá hắn một chút, thấy thật sự không có gì vết thương mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Mà ở nơi cậu nhìn không thấy, sau lưng Lạc vẫn có một lỗ thủng rất lớn, đang điên cuồng mà khép lại.

Lạc vẫn duy trì tư thế đối mặt Tiêu Lam, chậm rãi đi đến, vươn tay về phía cậu: “Có thể nhận lấy nó không, tiên sinh?”

Tiêu Lam theo động tác hắn nhìn về phía món đồ trong tay hắn.

Đó là một chiếc gai nhọn màu đen, thoạt nhìn có phần như là xương cốt, rồi lại là một loại chất liệu kỳ quái chưa bao giờ gặp qua.
Tiêu Lam nghi hoặc hỏi: “Đây là cái gì?”

Lạc nói: “Đây là thứ từng là trung tâm của tôi, xem như xương cốt duy nhất của tôi, đại khái lúc ấy theo chủ thể bị xé rách cùng nhau rơi vào màn trò chơi, còn biến thành kỵ sĩ màu đen vừa rồi kia.”

Giọng hát kia bình tĩnh đến phảng phất như đang nói, đây là chiếc lá tôi mới lượm dưới đất lên nè.

Tiêu Lam cả kinh: “Trung tâm của anh, anh cho em làm cái gì, thứ này đối với anh mà nói rất quan trọng đi?”

Cậu nhớ rõ lão ba mình đã từng nói qua, vào quyết chiến ngay lúc đó, Lạc chính là bởi vì không có trung tâm mới có thể bị chúa tể ám toán, sao anh tùy tùy tiện tiện liền đưa ra như vậy?

Lạc lắc đầu, chỉ vào vị trí trái tim mình: “Hiện tại tôi đã có một trung tâm mới, em muốn nhìn một chút không?”

Tiêu Lam có chút chần chờ, tuy rằng cậu thật sự hơi muốn nhìn, nhưng Lạc lấy ra như thế nào?
Đừng trực tiếp tới một màn hắc hổ đào tim nha, hình ảnh kia cậu chịu không nổi.

Tựa hồ là phát hiện cậu nghi hoặc, Lạc cầm lấy tay, đặt lên trên ngực mình.

Nháy mắt, tầm mắt Tiêu Lam chuyển dời.

Cậu phảng phất như đặt mình trong một mảnh bóng tối vô tận, nhưng trong đó có một khối màu đỏ xịn đẹp, đó là một trái tim tính chất như hồng bảo thạch, mang theo độ ấm nóng rực, phảng phất như trong đó chảy xuôi dung nham.

Đây là màu đỏ duy nhất trong toàn bộ thế giới đen nhánh.

Nháy mắt tiếp theo, tầm mắt Tiêu Lam khôi phục lại, cậu hỏi: “Màu đỏ, đó là trung tâm của anh?”

Lạc để sát vào một chút: “Đúng vậy, còn nhớ rõ em đã từng bị thương vào lúc tôi hôn mê chứ? Lúc ấy, trong lúc vô ý thức, tôi đã hấp thu một chút máu của em.”

Tiêu Lam hồi ức một chút, kia đại khái là lúc ở chung cư 404, sau khi Lạc hấp thu mảnh nhỏ lâm vào hôn mê, còn cậu một mình chiến đấu đã bị thương.
“Trung tâm mới này là dùng máu của em, thêm vào sức mạnh của tôi ngưng tụ lại.” Lạc nhìn Tiêu Lam, ánh mắt nghiêm túc, “Bởi vì, tôi muốn có được một trái tim của con người.”

Lúc này hai người dựa vào cực gần, Tiêu Lam có thể rõ ràng mà thấy rõ mỗi một sợi lông mi của Lạc.

Lúc này cậu mới phát hiện, làn da Lạc có vân da con người, không giả dối hoàn mỹ như trước kia, ngay cả tay anh nắm lấy mình, xúc cảm cũng giống như con người.

Lạc nhìn qua càng giống con người hơn.

Lạc nhẹ nhàng dùng trán tựa lên trán Tiêu Lam: “Tôi đem xương trong xương hiến cho em, em nguyện ý tiếp nhận nó không?”

Lúc này, trong mắt bọn họ chỉ còn lại có nhau, trong không khí phảng phất như bốc lên bầu không khí nóng rực nào đó.

Không biết là ai chủ động trước, một cái hôn sâu triền miên bắt đầu rồi.
Bọn họ trao đổi hơi thở lẫn nhau, phảng phất như muốn hòa hợp làm một thể.

Khi hai người tách ra, trong ánh mắt Lạc còn mang theo vài phần nhiệt ý chưa biến mất.

Tiêu Lam bỗng nhiên cảm thấy sau lưng lành lạnh, ánh mắt này hình như có chút nguy hiểm……

Tác giả có lời muốn nói:

Mũ Miện Đêm Tối nằm dưới đất: Tui không muốn ăn cẩu lương, mấy người ai còn nhớ rõ có tui không?!!!

Trung tâm cũ - ăn không ngồi rồi: +1

Hết chương 164.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK