Chẳng có nhiều thời giờ cảm khái, hai người dọc theo dấu vết dưới mặt đất đuổi theo.
Những nơi “Thần” đi qua đều để lại một chất nhầy màu xanh lá, một đường đi về hướng hẻo lánh.
Trên đường, Tiêu Lam chỉ vào dấu vết “Thần” để lại, nói ra nghi hoặc của mình với Lạc: “Thứ này anh có thể ăn không?”
Biểu cảm của Lạc đơ ngang: “……”
Hắn không khỏi hoài nghi, bản thân mình trong mắt tiên sinh hóa ra là người có khẩu vị xảo quyệt như vậy ư?
Tựa hồ cảm thấy vấn đề này không quá chuẩn xác, Tiêu Lam giải thích một chút: “Ý em là cắn nuốt ấy, nó…… Đối với anh mà nói có dinh dưỡng chứ?”
Giọng điệu Lạc trầm trọng lên: “Thật ra tôi…… cũng kén ăn.”
Nếu không phải chiến đấu yêu cầu, hắn một chút cũng không muốn cắn nuốt mấy thứ lung tung rối loạn này.
Muốn nói dinh dưỡng, vẫn là mảnh nhỏ của mình là tốt nhất.
Một đường đuổi tới gần một hành lang.
Đột nhiên, mặt đất vốn dĩ bằng phẳng vươn một xúc tua như được tạo thành từ vô số cơ bắp, xúc tua hướng về mắt cá chân Tiêu Lam, bỗng nhiên quất đánh lại đây.
Tiêu Lam nhanh chóng né tránh đi một kích này, lại nhìn đến mặt đất mình vừa mới đứng, sàn nhà cứng rắn trực tiếp bị một kích này đánh nát.
Có thể thấy được một chút sức mạnh của xúc tua này, không phải thằng nhóc mềm như bông gì.
Càng nhiều cơ bắp từ khe hở trên tường trào ra, dần dần chiếm cứ không ít không gian.
Vô số mặt người hiện lên từ bề ngoài lớp cơ bắp đó, theo máu thịt cùng nhau mấp máy, từng đôi mắt thẳng trợn trừng mà nhìn chằm chằm hai người Tiêu Lam, môi trên người mặt thay phiên khép mở: “Người… có… tội… phải… chịu… trừng… phạt…”
Tiêu Lam đề phòng mà nhìn vật thể không rõ trên tường này: “Tên này hình như đang không ngừng mạnh lên.”
Lạc cũng nói: “Có lẽ nó đang không ngừng tiêu hóa bộ phận thuộc về Carlos vừa rồi mới hấp thu, thời gian càng dài nó tiêu hóa càng hoàn toàn, sẽ càng mạnh hơn.”
Tiêu Lam xách【 Xương Kẻ Bội Nghịch 】 vọt lên: “Xem ra chúng ta phải đẩy nhanh tốc độ hơn mới được.”
Hai luồng thân ảnh nhằm về phía vách tường do thịt tạo nên.
“Thần” trên vách tường cũng không chút yếu thế, phát động tập kích với bọn họ.
Vô số xúc tua mang theo gai góc bén nhọn tấn công phân biệt về phía hai người, tốc độ nhanh hơn so với lần trước đó không ít.
Một đợt giao phong qua đi, Tiêu Lam rõ ràng cảm giác được thân thể đối phương trở nên càng thêm rắn chắc.
Sức lực vốn có thể làm nó bị thương nặng, hiện tại chỉ có thể để lại một miệng vết thương trên máu thịt nó, hơn nữa rất nhanh miệng vết thương sẽ mấp máy khép lại, vô cùng khó chơi.
Hai người không ngừng mà cắt đứt xúc tua và móng vuốt do máu thịt tạo thành công kích lại đây.
Nhưng lúc này, “Thần” cứ như sau lưng được gắn thêm pin, có năng lượng cuồn cuộn không ngừng cung cấp cho nó, làm nó có thể nhanh chóng khôi phục.
Hơn nữa, chỉ trong khoảng thời gian này, lực công kích của nó lại cường hãn hơn vài phần.
Dưới bên này giảm bên kia tăng, đánh tiêu hao chiến với nó cũng không phải là một ý kiến hay.
Tiêu Lam né tránh công kích đến mình: “Như vậy hoài không phải là biện pháp, thứ này giống như mang theo trị liệu vậy, không thể kéo dài thêm, có lẽ trước tiên chúng ta nên tìm bản thể của nó đã.”
Lạc gật gật đầu, đầu ngón tay cắt đứt xúc tua đánh úp lại, bắt đầu đếm ngược: “3——”
Ăn ý trong nhiều lần kề vai chiến đấu làm Tiêu Lam nháy mắt hiểu rõ Lạc chuẩn bị làm gì.
“2——”
Tiêu Lam vung một đao chặt đứt xúc tua trước mặt.
Đồng thời quan sát đến hoàn cảnh xung quanh, một chân lui nhanh về phía sau một bước, làm tốt chuẩn bị.
“1——”
Tiêu Lam không chút ham chiến, dưới chân dùng sức nhanh chóng chạy ra ngoài hành lang.
“Thần” tất nhiên sẽ không bỏ qua tội nhân phá hư kế hoạch của mình, vô số xúc tua kéo dài ra ngoài, ý đồ kéo cậu trở lại.
Nhưng nháy mắt tiếp theo, phảng phất như bị ấn xuống nút tạm dừng, động tác của nó bỗng nhiên khựng lại, xúc tua và móng vuốt múa may đều ngừng bặt giữa không trung.
Thừa dịp thời gian tạm dừng ngắn ngủi này, thân ảnh Lạc cũng biến mất tại chỗ.
Khi “Thần” cảm giác thân thể mình có thể hành động lại rồi, trước mắt đã rỗng tuếch.
Hai thằng nhóc đáng ghét phá hư kế hoạch của nó, cũng giống như nó trước đó – chuồn rồi.
Còn chuồn càng thêm dứt khoát lưu loát hơn cả nó.
Người am hiểu lặn mất gặp được người chuồn giỏi hơn mình, tức lắm.
Mặt người trên máu thịt đầy tường phát ra tiếng rít gào phẫn nộ, nguyền rủa hai kẻ to gan khinh nhờn thần.
Rít gào xong, cơ bắp chiếm cứ vách tường chậm rãi rút đi, xúc tua bị chặt đứt nằm dưới mặt đất lại bị nó hấp thu lần nữa.
Rất nhanh, chỉ để lại hoàn cảnh chiến đấu hư hao và chất nhầy hỗn độn.
Thân ảnh của “Thần” cũng đã không thấy đâu nữa.
——
Tiêu Lam rời khỏi hành lang, một đường đi về phía trước.
Sau khi cảm thụ được uy hiếp sau lưng đã rời xa, cậu mới dừng bước chân lại.
“Lạc.” Tiêu Lam theo thói quen mà gọi cái tên mình quen thuộc nhất một chút.
Chỉ là bên cạnh lại không có bất luận lời nào đáp lại.
Mày Tiêu Lam hơi hơi nhíu lại, nhìn xung quanh mình.
Chẳng lẽ là Lạc không theo kịp? Hoặc là đã xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn?
Lạc không có khả năng tìm không thấy cậu, nhất định là đã xảy ra tình huống đặc biệt gì đó.
Lại đứng tại chỗ đợi một lát, Tiêu Lam vẫn không nhìn thấy thân ảnh Lạc đâu.
Cậu cẩn thận mà quay về nơi đã chiến đấu trước đó.
Chỉ là nơi đó trống trơn, cái gì cũng không có, bao gồm dấu vết chiến đấu lưu lại, đây chẳng khác nào một đoạn hành lang tầm thường nhất trên du thuyền.
Lòng Tiêu Lam tràn đầy nghi hoặc, đây là làm sao vậy? Lạc đi đâu rồi?
Cậu lấy phong thư ra, chuẩn bị liên hệ Lạc một chút xác nhận tình huống trước mắt.
Chính là tin tức ghi lên phong thư giống như đá vào biển rộng, Lạc không đáp lại cậu lời nào.
Cậu thu hồi phong thư, bắt đầu tìm kiếm trên tàu.
Rất nhanh, Tiêu Lam liền phát hiện tình huống trên tàu không thích hợp.
Trên tàu quá an tĩnh, du thuyền có 8000 người không có khả năng bảo trì sự yên tĩnh như vậy, an tĩnh đến mức có thể nói là tĩnh mịch.
Tiêu Lam đi tới khu vực có đông đảo du khách trước kia, từ nhà ăn đến quán cà phê, lại đến quán bar.
Đồng dạng, cậu cũng không nhìn thấy bóng người nào ở những chỗ đó, chỉ có trang hoàng hoa lệ xung quanh vẫn hết thảy như cũ.
Tàu Endymion phảng phất như biến thành một con tàu ma yên tĩnh, cảnh tượng náo nhiệt lúc trước giống như ảo giác trong cơn hoảng hốt của cậu mà thôi.
Sau khi lên boong tàu, Tiêu Lam mới phát hiện, nghênh diện không có gió biển thổi tới, tựa hồ tàu đã dừng lại từ lâu.
Mà xung quanh tàu Endymion là sương mù mênh mang.
Nơi tầm mắt có thể với đến đều là một mảnh trắng xoá, nhìn không ra được quá xa, không chỉ vô pháp thấy rõ thân tàu, ngay cả biển rộng cũng nhìn không thấy.
Du thuyền không một bóng người, lại kết hợp với tình huống không thể liên hệ với Lạc, Tiêu Lam suy đoán rằng không gian này có lẽ không giống trước.
Cũng không phải lần đầu tiên gặp phải tình huống như vậy, làm người chơi, nhìn thấy sóng to gió lớn gì cũng chả kỳ quái nữa.
Cậu tỏ vẻ thích ứng tốt đẹp với chuyện này.
Nắm chặt【 Xương Kẻ Bội Nghịch 】trong tay, Tiêu Lam tiếp tục đi tới trên tàu.
Sương mù ảnh hưởng đến bên trong tàu không lớn, tầm nhìn cũng không khác trước bao nhiêu.
Bỗng nhiên, phía trước truyền đến tiếng bước chân dồn dập.
Tiếng bước chân có hai loại, nghe ra tần suất nện bước giống nhau như đúc, như đã huấn luyện đặc biệt hoặc là tràn ngập ăn ý.
Tiêu Lam dừng bước chân, nâng cao tinh thần đề phòng người sắp xuất hiện.
“Ý, Tiểu Lam Lam?” Kết quả, người xuất hiện là Văn Tri Huyền.
Cậu ta nhìn qua không khác trước là bao, nhưng quần áo có chút vết bẩn và tổn hại, thoạt nhìn là bộ dáng đã trải qua chiến đấu.
Phong Thịnh cũng ở bên người cậu ta, gật đầu với Tiêu Lam coi như chào hỏi.
Văn Tri Huyền dừng bước chân lại: “Chúng ta rất có duyên nha, Tiểu Lam Lam. Tôi đánh đánh với người ta là vào đây được, cậu thì sao?”
Tiêu Lam: “Không khác bao nhiêu, tôi đánh đánh với quái vật là vào được.”
Văn Tri Huyền hỏi: “Cậu biết tình hình hiện tại không?”
Tiêu Lam nhún nhún vai: “Tôi chỉ biết NPC giống như biến mất, bên ngoài đều là sương mù, tàu cũng ngừng, các cậu còn là người chơi lần đầu tiên tôi gặp được ở chỗ này.”
Văn Tri Huyền: “Bây giờ xuất hiện ở chỗ này chỉ có người chơi, cùng với một vài uy hiếp bọn họ làm ra, nhưng cậu đừng thiếu cảnh giác nha, những người này rất là ——”
Cậu ta nói còn chưa nói xong, một trận ánh lửa liền nổ tung phía sau cậu ta, cùng với tiếng nổ mạnh đinh tai nhức óc và dòng khí phun ra nóng rực.
“Đậu má! Sao lại đuổi theo tới rồi? A Thịnh, Tiểu Lam Lam chạy mau đi!” Văn Tri Huyền lăn một cái dưới đất, quần áo cọ bẩn cũng không thèm để ý, nhanh chóng đứng dậy chạy tới một hướng, Phong Thịnh cũng gắt gao đi phía sau cậu ta.
Tiêu Lam có chút không hiểu ra sao, nhưng người tập kích rõ ràng là không có ý tốt, vẫn là chuồn trước tốt hơn.
Chạy phía sau hai người họ cậu mới phát hiện, Văn Tri Huyền và Phong Thịnh tuy rằng diện mạo tính cách đều không giống nhau, nhưng bóng dáng xác thật cực kỳ tương tự.
Không chỉ có chiều cao cơ hồ giống nhau, ngay cả hình thể đều trông như nhất trí.
Chẳng lẽ đây là nguyên nhân bọn họ nện bước đồng đều ư?
Không bao lâu, tập kích lại một lần xuất hiện ở phía sau bọn họ.
Đó là một quả đạn pháo lớn cỡ cái đầu người, nhìn qua là thấy uy lực bất phàm.
Không chỉ như thế, đạn pháo hình như còn biết tự động truy kích, chướng ngại đơn giản nó đều có thể chủ động né tránh, một bộ đuổi theo bọn họ không chết không ngừng.
Ba người tiếp tục gia tốc chạy như điên.
“Đoàng ——” đạn pháo nổ tung ở nơi cách bọn họ không xa.
Luồng khí lãnh xốc đến ba người vọt tới trước vài bước, độ nóng cực cao nướng lên làn da, mang đến một đợt đau đớn bỏng cháy.
Nếu không phải người chơi cao cấp trải qua đòn hiểm của xã hội kèm thể chất cường hãn chống đỡ, Tiêu Lam hoài nghi mình dưới công kích vừa rồi kia sẽ biến thành một khối thịt khô bần cùng mất.
Ờm…… Cũng có thể là một bãi thịt vụn bần cùng cũng nên.
Uy lực của đạn pháo này hình như hơi bị phạm quy nha.
Bước chân ba người lảo đảo một cái, nhưng đều là người chơi cao cấp, cũng sẽ không chỉ mới như vậy đã chịu không nổi.
Hơi điều chỉnh một chút bước cậu, bọn họ tiếp tục chạy như bay về phía trước.
Lúc này, Tiêu Lam quay đầu lại nhìn thoáng qua kẻ tập kích.
Đó là một người đàn ông cao lớn mập mạp giống như núi thịt, trên vai khiêng một vũ khí đen như mực cùng loại như súng phóng lựu RPG.
Hiện tại đối phương nhắm chuẩn ống kính đối diện bọn họ, khóe miệng còn mang theo ý cười dữ tợn.
Dưới loại tình huống này, cho dù là cầm Thần Khí cũng phải đánh được đến đối phương mới nói.
Nhưng hiện tại, người cầm RPG trong tay lại cách bọn họ cực xa, đạn pháo còn tự mang theo công năng theo đuổi mục tiêu.
Khoảng cách công kích xa như vậy cũng quá gian lận đi!!!!
Tiêu Lam nhịn không được nhìn thoáng qua 【 Xương Kẻ Bội Nghịch 】của mình.
Giờ khắc này, cậu khắc sâu lĩnh ngộ tới cái gì gọi là “Đại nhân, thời đại đã thay đổi rồi*”.
(*Câu nói phổ biến trên Internet xuất phát từ cuốn sách có tên “100 Swordsmanship” được viết bởi kiếm sĩ người Đức Michael Hundt, hiện giờ thường dùng trong khi nói về tác dụng nghiền ép của vũ khí nóng đối với vũ khí lạnh, hoặc các đòn đánh tầm xa đối với các cuộc tấn công cận chiến)
Đạn pháo lại một lần nữa tấn công, lúc này đây tốc độ hơn xa trước đó.
Né tránh đã không còn kịp rồi, Tiêu Lam chỉ có thể rảo bước nhanh hơn, hơn nữa chờ mong 【 Bộ quần áo mới của hoàng đế bản 2.0】 có thể phát huy công hiệu giảm sát thương trên thuyết minh của nó.
Tựa hồ là cảm ứng được tâm tình của cậu,【 Xương Kẻ Bội Nghịch 】 trong tay cậu chủ động chứng minh giá trị tồn tại của mình.
Một tấm khiên màu đen nháy mắt xuất hiện trong tay Tiêu Lam.
Tấm khiên không ngừng kéo dài kích cỡ, cuối cùng dừng lại ở trình độ vừa lúc có thể che đậy được toàn thân cậu.
Không nghĩ tới 【 Xương của Dalit 】 hấp thu trung tâm của Lạc xong còn có thêm vào công năng như vậy.
Nhưng bây giờ phát hiện ra cũng không chậm.
Tiêu Lam cầm lấy tấm khiên, chắn đạn pháo đánh úp lại đây.
“Ầm ầm ầm ——”
Ba phát nổ mạnh liên tiếp vang lên, mảnh vỡ đạn pháo đánh lên tấm khiên, chấn đến tay Tiêu Lam hơi hơi tê dại.
Nhưng, tấm khiên đã hoàn mỹ mà tiếp được công kích.
Đầy đủ triển lãm cái gì gọi là “Tuổi già nhưng chí chưa già, chí ngoài ngàn dặm*”.
(*Câu từ bài thơ “Quy tuy thọ” – Rùa tuy già của Tào Tháo)
Vũ khí công nghệ cao có ích lợi gì, nó cũng có thể chặn lại thôi.
Bên kia, Văn Tri Huyền lại bị uy lực của vụ nổ trực tiếp xốc đi, lăn cun cút trên mặt đất vài vòng.
“Khụ khụ khụ…… Tôi sắp không được rồi, gia hỏa này quá phát rồ.” Văn Tri Huyền gian nan mà bò dậy.
Phong Thịnh kéo cậu ta một phen, miệng lại rất khắc nghiệt: “Đó là bởi vì gần đây ông ăn chocolate quá nhiều, béo lên ba cân, mỡ dư thừa của ông đã ảnh hưởng tới động tác của tôi.”
Văn Tri Huyền dùng ánh mắt lên án nhìn y: “Đậu má, A Thịnh ông quá vô tình, tôi không cần mặt mũi hay gì!”
Phong Thịnh cười lạnh: “Ha ha, chạy nhanh lên đừng ngừng, nằm sấp xuống nữa là ông lạnh luôn bây giờ.”
Ba người tiếp tục bắt đầu đoạt mệnh chạy như điên.
Hiện tại, đầy đầu óc Tiêu Lam đều là dấu chấm hỏi.
Tại sao thể trọng của Văn Tri Huyền sẽ ảnh hưởng đến động tác của Phong Thịnh?
Tại sao lại có đạn pháo đuổi theo bọn họ?
Tại sao cậu cũng phải chạy luôn?
Thời gian có hạn, Tiêu Lam chỉ có thể chọn lựa chọn đặt câu hỏi quan trọng nhất: “Tên phía sau là tình huống như thế nào vậy?!!”
Văn Tri Huyền lau mặt, bước chân không ngừng: “Gia hỏa này là thủ hạ của lão ba tôi, lần này danh sách vốn có không có gã, không nghĩ tới gã thế mà cấu kết với lão bên bang kia, giấu cũng đủ sâu……”
Phong Thịnh lạnh nhạt mà nói: “Cũng không biết là ai trước đó từng nói ‘nếu bọn chúng muốn động thủ, vậy đừng trách tôi không khách khí’, một bộ nắm chắc vậy?”
Văn Tri Huyền che mặt: “Cầu xin ông đừng nói nữa, làm ngầu bị vả mặt vốn dĩ cũng đã rất khó chịu rồi……”
Làm thiếu chủ Tương Liễu, cậu ta không cần mặt mũi hay gì.
Tiêu Lam bắt được trọng điểm sự việc: “Nói cách khác, gã là tới tìm cậu?”
Văn Tri Huyền: “Ừ……”
Tiêu Lam: “Một chút quan hệ với tôi cũng không có?”
Văn Tri Huyền: “A……”
Tiêu Lam nhìn Văn Tri Huyền: “Cậu nói xem, bây giờ tôi đem trói cậu lại ném cho gã, chứng minh mình trong sạch thì thế nào?”
Văn Tri Huyền vẻ mặt đậu má: “Tiểu Lam Lam, sao cậu lại có thể vô tình như vậy!!!!”
Hết chương 167.