Chương 135: Kịch bản
Tác giả: Bách Đường - Edit: Kaoru Rits (kaorurits).
Tiêu Lam vốn dĩ cho rằng chính mình sẽ mất ngủ.
Kết quả, chất lượng giấc ngủ ưu tú được bồi dưỡng rèn luyện hàng năm dưới sự bần cùng đã phản bội cậu.
Nằm trên giường lớn Lạc định chế riêng cho cậu, cảm thụ được đệm chăn mềm mại, hơn nữa hoàn cảnh an toàn xung quanh, Tiêu Lam không chỉ nằm chưa được bao lâu đã ngủ mất, thậm chí còn ngủ thật sự ngon lành, có thể nói một đêm vô mộng.
Tỉnh lại khỏi giấc ngủ, Tiêu Lam mở mắt ra. Xuất hiện trước mắt cậu đã là phòng ngủ đắm chìm trong ánh nắng ban mai.
Ánh mặt trời chiếu vào trong phòng mang theo ngày xuân ấm áp, xua tan cả một đêm âm u lắng đọng lại, ngoài cửa sổ còn có thể nghe được bầy chim chóc dậy sớm vui sướng kêu vang.
Hiển nhiên, đây là một cảnh tượng buổi sáng tiêu chuẩn.
Chất lượng giấc ngủ quá xịn, có đôi khi cũng là một loại phiền não.
Lần đầu tiên Tiêu Lam có điểm phỉ nhổ chính mình, nằm trên đất nền xi măng lót cục gạch cũng có thể ngủ ngon mơ đẹp.
Tiêu Lam: “……”
Mẹ nó, xong đời.
Nằm trên giường giãy giụa một hồi, Tiêu Lam vẫn quyết định rời giường đối mặt.
Người vốn là phải chết, hoặc chết vào Thế Giới Hàng Lâm, hoặc chết vào…… chuyện ngu xuẩn mà mình làm.
——
Rửa mặt xong, Tiêu Lam căng da đầu đi xuống lầu.
Dưới lầu lẳng lặng, không nhìn đến thân ảnh của Lạc, như thế làm trong lòng cậu an tâm hơn một chút.
Nhưng có vẻ sớm đã đánh giá thời gian cậu rời giường, Lạc đã chuẩn bị ổn thỏa bữa sáng cho cậu, giờ phút này đang tản hơi nóng trên bàn ăn.
Lúc này, Lạc đang bưng một cái mâm nhỏ từ phòng bếp ra tới.
Gặp được Tiêu Lam xuống lầu, hắn mỉm cười lên: “Tiên sinh, buổi sáng tốt lành.”
Trên mặt Lạc vẫn là nụ cười mỉm ôn hòa ưu nhã Tiêu Lam đã nhìn quen, thoạt nhìn khéo léo lại nội liễm, không có chút tính công kích nào.
Hắn mang thái độ tự nhiên mà đặt mâm lên bàn cơm, từ trên gương mặt kia, Tiêu Lam nhìn không ra hắn có cái gì không giống như thường lui tới.
“Buổi sáng tốt lành.” Tiêu Lam cũng cùng hắn chào hỏi, trong lòng vẫn thấp thỏm một tẹo.
Lạc không có nói chuyện tối qua, hắn chỉ vào bữa sáng trên bàn: “Ăn sáng trước đi, vì phối hợp với bánh sinh nhật khẩu vị thiên ngọt, tôi có chuẩn bị cà phê đen.”
Nói xong, hắn lại xoay người tiến vào phòng bếp, tri kỷ mà đem không gian để lại cho Tiêu Lam.
Tiêu Lam tiến lên vài bước, ngồi trước bàn ăn.
Trên bàn quả nhiên có một phần bánh sinh nhật, nhưng bị cắt thật sự rất nhỏ, trên cơ bản chính là một kích cỡ chỉ có tính tượng trưng.
Xem ra, tuy Lạc đáp ứng cho Tiêu Lam ăn bánh sinh nhật qua đêm rồi, nhưng cũng không nguyện ý để cậu hút vào quá nhiều loại bất luận là vị hay là mùi đều đã suy giảm đáng kể này.
Vì thế chỉ cố mà làm mà chuẩn bị cho cậu một phần bé xíu, miễn cưỡng tính là hoàn thành Tiêu Lam dặn dò.
Tiêu Lam ăn một ngụm bánh kem, rõ ràng vẫn là ăn rất ngon mà, để qua đêm hay không cũng không hề ảnh hưởng đến mỹ vị của nó bao nhiêu.
Tuy rằng đối với cậu mà nói, trên thế giới có khả năng thật sự không có bao nhiêu thứ không thể ăn đi chăng nữa.
Ăn xong bữa sáng.
Bởi vì tâm lý vẫn là có chút không được tự nhiên, Tiêu Lam nói một tiếng với Lạc rồi ra cửa.
Cậu cảm thấy vẫn là tạm thời kéo xa khoảng cách giữa hai người, đi ra ngoài giải sầu, hóng gió làm đầu óc mình bình tĩnh một chút tương đối ổn hơn.
Nếu có thể hong khô luôn nước trong cái đầu của mình thì càng tốt.
Mới ra cửa, Tiêu Lam liền phát hiện động tĩnh náo nhiệt nhà kế bên.
Bên kia có thật nhiều người đang ra ra vào vào, có người quét dọn, có người dọn đồ đạc, có người sắp xếp cái gì đó, nhìn qua cực kỳ có trật tự.
Là đất trồng rau nhà ông cụ Trương được vá lại lần nữa.
Không ít người mặc quần áo lao động đang dọn sạch lá rau lung tung rối loạn ngoài ruộng, bên cạnh rau củ tươi mới bày phẩm chất thật tốt, bên trên còn mang tiêu chí thống nhất, chắc lại là từ trong căn cứ đào tạo nào đó vận chuyển tới, chờ một lát sẽ thay đổi lên.
Cũng không biết đất trồng rau của ông cụ Trương đây là đời thứ mấy rồi, quả thật là người chơi game làm ruộng nạp tiền nhiều nhất trong lịch sử.
Càng cản càng hăng, càng hăng càng nạp tiền.
Nếu không phải ông cụ Trương của cải phong phú, người bình thường có khả năng cũng không đủ tài lực duy trì mảnh đất trồng rau này.
“À hú…… Hú hú hú huhu……”
Một bên là Thiết Cộc Lốc bị trói kêu rên, nó gào đến thê thê thảm thảm, giờ phút này đang đáng thương vô cùng mà bị bó vào cây cột, hoàn toàn không thể động đậy, nhìn qua cực kỳ bất lực.
Nhưng khóe miệng còn có vụn rau chưa ăn sạch sẽ đã làm nó bị bại lộ.
Thực hiển nhiên, hôm nay đất trồng rau lại một lần có được cơ hội được vá lại, là công lao xuất từ con Husky nào đó.
Thiết Cộc Lốc chính là túc địch vĩnh hằng của đất trồng rau nhà ông cụ Trương.
Trên đầu Thiết Cộc Lốc là Sherry đang hếch cao mặt.
Nó đang đạp lên đỉnh đầu Thiết Cộc Lốc đỉnh đầu “Meo”, “Meo” mà kêu, cái đuôi xoã tung mềm mại quất qua quất lại, không ngừng nhảy nhót, có vẻ rất vui.
Gặp được Tiêu Lam, Sherry còn “Miao” một tiếng với cậu, tính là chào hỏi.
Tiêu Lam cũng vẫy vẫy tay với nó.
Thấy được Sherry xuất hiện, Tiêu Lam tự nhiên mà nhớ tới chủ nhân của Sherry —— làm màu chốn nhân gian Thành Văn Nhất.
Quả nhiên, ở đất trồng rau bên kia gặp được thân ảnh Thành Văn Nhất.
Anh ta vẫn mặc bộ vest trắng cắt may khéo léo thiết kế hoàn mỹ, kiểu tóc tinh xảo, như là người mẫu xuất ngoại đứng ven đường, cũng cẩn thận mà bảo trì một khoảng cách với mặt đường dính đầy bùn.
Một bộ trông coi cực kỳ miễn cưỡng.
Nhưng loại thiết lập nhân vật yêu đẹp lại nhiệt tình yêu thương làm màu như Thành Văn Nhất, chuyện anh ta đến giám sát vá lại đất trồng rau này vốn dĩ đã rất hiếm lạ rồi.
Thành Văn Nhất cũng phát hiện Tiêu Lam, anh ta nói vài câu với nữ trợ lý bên cạnh, bèn hướng tới Tiêu Lam đi sang.
Tiêu Lam hỏi: “Anh đây là……?”
Thành Văn Nhất xoa xoa thái dương, hiển nhiên là rất đau đầu: “Đi ngang qua, sau đó ông nội Trương nói ông đột nhiên muốn vô WC, kêu tôi trông giúp ông một hồi, kết quả…… Ông đi WC đã nửa tiếng đồng hồ, hỏi vài lần đều trả lời là ‘xong liền’, Thiết Cộc Lốc còn vẫn luôn quấy rối.”
Nhìn biểu cảm Thành Văn Nhất, Tiêu Lam thật vất vả mới nghẹn cười lại.
Người già ấy mà, có phần không thông suốt vẫn có thể lý giải.
Thiết Cộc Lốc ấy à, nếu có thể an an phận phận thì mới kỳ quái.
“Vất vả.” Tiêu Lam trên mặt nghiêm trang mà nói.
Thành Văn Nhất liếc mắt nhìn cậu: “Đừng cho rằng tôi nhìn không ra cậu đang muốn cười.”
Khóe miệng Tiêu Lam rốt cuộc làm càn mà cong lên: “Ha ha ha, thật là làm khó anh ghê.”
“Khoan nói chuyện này đã.” Thành Văn Nhất chuyển biến đề tài, “Cái 【 Một đường xẹt lửa mang tia chớp 】 là chuyện như thế nào?”
Tiêu Lam thu hồi nụ cười, ánh mắt mê mang: “A? Cái kia không phải tôi cho Phú Quý và Tiểu Hà rồi sao?”
Sắc mặt Thành Văn Nhất cổ quái: “Lúc cậu cho bọn họ rốt cuộc nói cái gì kỳ quái vậy?”
Ánh mắt Tiêu Lam càng thêm nghi hoặc.
Cậu hồi ức một chút tình huống ngay lúc đó: “Hình như không có gì đặc biệt, nói với hai đứa có thể cầm đi nộp lên lấy KPI mà thôi, ngoại trừ…… Ngoại trừ Đệ Nhất Phú Quý dò hỏi tôi con bé có thể tự giữ mấy ngày trở lên rồi nộp hay không.”
“Chẳng lẽ……”
Tiêu Lam trong lòng có một dự cảm không tốt lắm.
Nhìn thấy Tiêu Lam mắt mang hoảng sợ, ngữ khí Thành Văn Nhất cũng trầm trọng lên: “Gần đây không biết là tin tức từ đâu, nói cái quần tà lỏn hoa kia là truyền thừa quan trọng cậu giao cho tôi, là tín vật đại biểu cho quan hệ chặt chẽ giữa fanclub Tiêu ca và Luân Hồi.”
Thành Văn Nhất kiểu gì cũng không thể tưởng được, tên của mình sẽ nhấc lên quan hệ với cái thứ nhìn cay mắt này, hơn nữa còn có xu thế cắt không ngừng được.
Tiêu Lam: “……”
Trăm triệu không nghĩ tới, 【 Một đường xẹt lửa mang tia chớp 】 đây là tư thế muốn trói định luôn với cậu à?!
Thành Văn Nhất lại bổ thêm một đao: “Bọn họ còn chuyên môn đặt làm một đám quần vẻ ngoài rất giống cái thứ đó, khi một đám người đứng chung một chỗ, hình ảnh kia quả thực là……”
“Nghe nói bọn họ còn đang suy xét gắn thêm đèn lên trên quần, tranh thủ làm đến giống nhau như đúc.”
Tiêu Lam tưởng tượng một chút hình ảnh kia, cảm giác cả người đều không tốt.
Một đời anh danh của cậu sợ là phải mất hết rồi.
Giờ này khắc này, vào một buổi mai đầu xuân, dưới bầu trời trong xanh, ở một mảnh đất trồng rau đang được tu sửa lại, cùng với tiếng Thiết Cộc Lốc kêu rên, hai người bị【 Một đường xẹt lửa mang tia chớp 】 hại nhìn nhau không nói gì.
Tiêu Lam: “……”
Thành Văn Nhất: “……”
Hai người đều cảm giác được sau lưng mình chợt lạnh, phảng phất như đứng cạnh vực thẳm không đáy.
Fanclub Tiêu ca, một tổ chức đáng sợ đến cỡ nào!
——
Sau đó, Tiêu Lam đi bộ trong thành phố.
Cậu cũng không có mục đích gì, chỉ là tùy ý đi dạo, đi đến đâu hay đến đó.
Cậu xem qua bác trai bác gái đi mua đồ ăn, ngắm nghía cô dì chú bác nhảy quảng trường, vây xem đám người đi làm giờ tan tầm chen chúc thành cá mòi đóng hộp ở tàu điện ngầm, còn ngăn cản một trận quyết đấu đỉnh cao giữa một đám học sinh tiểu học, cũng cự tuyệt lời thỉnh cầu của nhóm học sinh tiểu học bái sư tập thể.
Lang thang không có mục tiêu mà đi bộ suốt cả ngày, rốt cuộc, sắc trời vẫn dần dần tối sầm xuống.
Tiêu Lam ý thức được —— cậu, cần phải trở về rồi.
Trừ phi cậu muốn đêm nay chạy ra ngủ ghế dài ở công viên hoặc là gầm cầu, giành địa bàn với nhóm khất cái và những kẻ lưu lạc.
Nện bước chân nặng nề, Tiêu Lam trở về nhà.
Cũng không biết sao lại thế này, khi cậu đi trong tiểu khu, thấy được căn hộ cậu cư trú kia, trong phòng lộ ra ánh đèn vàng ấm áp, trong lòng bỗng nhiên dâng lên một loại cảm giác về nhà.
Nhà và căn hộ khác nhau lớn nhất là ——
Nơi có người bên trong chờ bạn, mới có thể gọi là nhà.
Bằng không, dẫu kiến trúc có hoa lệ như thế nào đều chỉ là một tòa nhà lạnh như băng mà thôi.
Mà hiện tại, nơi này đang có một người chong đèn sáng, chờ cậu trở về.
Tiêu Lam xuyên thấu qua cửa sổ nhìn vào trong nhà.
Trong nhà ánh đèn sáng tỏ, Lạc ngồi trên sô pha lật quyển sách trong tay.
Hắn tựa hồ đang nghiên cứu cái gì, không ngừng so sánh đối chiếu với quyển sách trên tay, thường thường còn muốn tìm tòi một chút trên máy tính bên cạnh, một bộ mười phần chuyên chú.
Nhìn thấy hình ảnh như vậy, tâm tình Tiêu Lam vốn đang thấp thỏm đột nhiên chợt nhẹ nhàng xuống.
Có vẻ như…… Cứ thuận theo tự nhiên như vậy cũng khá tốt?
Sau này, quan hệ của bọn họ sẽ biến thành cái dạng gì, thì sau này hẵng nói tiếp.
Sửa sang lại một chút tâm tình, Tiêu Lam đẩy cửa ra, tiến vào trong nhà.
Nhận thấy được động tĩnh ở cửa, Lạc ngẩng đầu lên mỉm cười: “Hoan nghênh đã về, tiên sinh.”
Tiêu Lam gật gật đầu với hắn: “Tôi về rồi.”
Tiêu Lam thái độ khôi phục tự nhiên, không hề có né tránh và xấu hổ trước đó.
Cậu hướng tới Lạc đi qua, nhìn về phía đồ vật trong tay Lạc: “Anh đang xem cái gì vậy?”
Lạc đem quyển sách nhỏ trong tay mình nhét vào tay Tiêu Lam: “Gần đây tôi nhận được một vài giới thiệu về du lịch, vừa lúc gần đây thời gian chúng ta trở lại thế giới hiện thực càng đầy đủ. Cậu nhìn xem, có cảm thấy hứng thú không?”
Tiêu Lam: “……”
Cậu nhìn một đống giới thiệu gần như bao gồm các cảnh đẹp toàn cầu trên tay mình, nhìn kiểu gì cũng không giống như nhận được đi?
Công ty nhà ai mà phạm vi nghiệp vụ rộng dữ vậy, còn thích đem mỗi một quyển tuyên truyền đều biến thành kiểu dáng không giống nhau?
Nhìn qua ngược lại càng giống như người nào đó cố ý lấy về.
Tiêu Lam chung quy cảm thấy boy tâm cơ nào đó đang âm thầm kế hoạch chuyện gì, hơn nữa tính toán gài kịch bản cho cậu đến rõ ràng.
Tuy rằng Tiêu Lam định để quan hệ hai người phát triển tự nhiên, nhưng mà có phải tốc độ của người này hơi bị nhanh rồi không?!
Nhìn thấy Tiêu Lam mặt không biểu cảm mà nhìn những giới thiệu du lịch này, Lạc nhạy bén mà nhận ra kế hoạch của mình có khả năng sẽ không hiệu quả, nháy mắt hắn đã hạ quyết định thay đổi chiến lược.
Lạc nhanh chóng thay đổi đề tài: “Tiên sinh, vài lần đi vào hiện thực này làm tôi cảm thấy cuộc sống của loài người thật sự vô cùng thú vị.”
Tiêu Lam nhìn hắn, vẫn duy trì cẩn thận nói: “Ừ.”
Chung quy cảm thấy, lời này đang cất giấu gì đó……
Trong giọng nói của Lạc mang theo một chút tiếc nuối: “Đáng tiếc, tôi chưa từng thể nghiệm qua du lịch của loài người…… Kia sẽ là bộ dáng gì? Hẳn là sẽ rất vui vẻ chăng? Cậu xem trên hình ảnh, mỗi người đều cười đến vui sướng như vậy.”
Nói xong, trong ánh mắt hắn đúng lúc mà mang theo một chút u buồn, trong u buồn lại ẩn hàm hâm mộ, biểu diễn cực kỳ hoàn mỹ.
Tiêu Lam: “……”
Người này rốt cuộc là học ai vậy? Kỹ thuật diễn này không tiến vào giới nghệ sĩ thật đúng là nhân tài không được trọng dụng.
Ngữ khí Tiêu Lam không hề gợn sóng mà đáp: “Tôi không biết, người nghèo chúng tôi không có sở thích xa xỉ như du lịch này.”
Cậu cũng không nói sai, trước kia ở dưới con đường nghèo khó cậu đích xác không nhàn hạ thoải mái mà du lịch, mỗi lần đổi chỗ đều là không thể không tiến hành di chuyển, nửa mao tiền cũng không quan hệ với loại hành vi cần tiêu tiền phí thời gian như du lịch này.
Động tác Lạc dừng lại: “……”
Hắn suýt chút nữa đã quên điểm này rồi.
Kế hoạch hai, thất bại.
Lạc đứng lên, không nói một lời mà rời đi.
Bóng dáng hắn có vẻ có chút tịch mịch, thế nhưng làm Tiêu Lam từ ngoài trông thấy đột nhiên sinh ra một chút cảm giác áy náy.
Làm một phi nhân loại, Lạc hẳn xác thật là chưa từng thể nghiệm qua du lịch của nhân loại, chẳng lẽ anh thật sự rất chờ mong ư? Kỳ thật cũng không phải đang gài kịch bản Tiêu Lam?
Sau khi Lạc rời khỏi, phương hướng kia vẫn luôn không có động tĩnh truyền ra, làm người ta đoán không ra rốt cuộc hắn đang làm gì.
Tiêu Lam nhịn không được nghĩ, chẳng lẽ phải nhanh chân đến xem anh?
Còn không đợi Tiêu Lam hành động, một cục lông xù xù đen tuyền cũng đã từ một góc không biết tên nhảy lên sô pha.
Lạc hóa thân mèo đen dùng con ngươi màu vàng kim của hắn nhìn Tiêu Lam, nên bước ưu nhã uyển chuyển nhẹ nhàng, bước lên đùi Tiêu Lam.
Sau đó hắn đứng lên, lấy đầu mình nhẹ nhàng cọ cọ,gương mặt Tiêu Lam.
Xúc cảm mềm mại tinh tế đảo qua gương mặt, còn mang theo nhiệt độ ấm áp, làm người ta khó có thể ngăn cản.
Không chỉ như thế, hắn còn phóng mềm tiếng lại, ở bên tai Tiêu Lam nhẹ nhàng mà “Meo” một tiếng.
Tiêu Lam tức khắc cảm giác cả người mình cũng sắp đỉnh không được.
Lạc thế mà lại lấy ra làm nũng đại pháp áp đáy hòm!
Chỉ vì đi du lịch!
Tạo thành hết thảy chuyện này, chính là đạo đức chôn vùi hay là nhân tính vặn vẹo!
Đối mặt tình cảnh này, trong lòng Tiêu Lam là một mảnh cảm khái.
Người này hình như học xong kỹ năng khó lường gì rồi nha……
Hơn nữa da mặt còn càng ngày càng dày.
Vị phi nhân loại này, thiết lập nhân vật ưu nhã của anh còn cần không vậy……
Nhìn Lạc ở trước mặt mình mở ra cái bụng lông xù xù mềm mụp, Tiêu Lam rốt cuộc vẫn là bại lui.
Cậu thở dài, nhìn về phía chồng sách nhỏ về du lịch: “Anh muốn đi đâu?”
Còn không phải là cùng nhau du lịch sao?
Chuyện bao lớn đâu!
Mèo đen chớp chớp đôi mắt với Tiêu Lam, đáy mắt là vui sướng lập lòe.
Kế hoạch ba, thành công.
Hết chương 135.