Lúc nhìn số chữ trong chương này tui cứ tưởng mình bị hoa mắt, vì 1 chương tầm 2200- 3000 chữ thôi, nhưng không, chương này hơn 8000 ಠ╭╮ಠ
Trong cuộc đời edit truyện ít ỏi của tui, chương này là chương dài nhứt cái nách rồi 囧 囧
-------゚°☆☆° ゚゚°☆☆° ゚-------
Chương 25: Trong sương mù (1)
Tác giả: Bách Đường - Edit: Kaorurits.
Toàn bộ khách sạn hiện tại lâm vào trong một mảnh sương mù mông lung, hết thảy âm thanh phảng phất như đã rời xa thế gian, xung quanh chỉ có một mảnh yên tĩnh, tựa như một không gian độc lập yên ắng ngoài thế giới.
Tiêu Lam cảm thấy tình huống không đúng: "Cố Thịnh An?"
Âm thanh quanh quẩn ở bốn phía, lại không được ai đáp lại.
Tiêu Lam nhíu nhíu mày: "Lạc?"
Sương trắng mờ mịt đột nhiên nhiễm một chút đen nhánh, một mảnh màu đen từ phương xa nhanh chóng lan tràn ra, tới bên chân Tiêu Lam, bóng đen bao vây chậm rãi tản ra, lộ ra mèo đen bên trong.
Mèo đen mở miệng, là giọng nói trầm thấp ưu nhã: "Tiên sinh."
Tiêu Lam: "Vừa rồi anh đi nơi nào vậy?"
Mèo đen vẫy vẫy cái đuôi: "Chúng ta bị phân tán, nơi này hình như là một không gian độc lập, tôi là nghe được ngài kêu gọi mới xác định vị trí của ngài."
Tiêu Lam mang theo mèo, bắt đầu đi tới trong làn sương trắng. Nơi này vẫn cứ là kết cấu khách sạn, tầm nhìn trong sương mù rất thấp, chỉ có thể nhìn thấy phạm vi trên dưới hai mét phía trước.
Sương trắng không có âm thanh, chỉ có tiếng bước chân của cậu trong trống trải vọng lại, cứ như vĩnh viễn không đến cuối được.
"Lạc, có phát hiện chúng ta hình như đi ngang qua cái ao này lần thứ ba rồi không?" Tiêu Lam nhìn ao suối nước nóng cách đó không xa nhíu mày.
Lạc: "Đúng vậy, vết rạn trên tảng đá thứ ba bên cạnh ao giống hai lần trước như đúc."
Bọn họ đây là gặp quỷ đánh tường? Trong không gian quỷ quái xây dựng nên gặp phải quỷ đánh tường tựa hồ cũng…… vô cùng hợp lý, nhưng theo lý thuyết cậu đã đánh vỡ pháp khí, Cố Mặc hiện tại đã sẽ không lẫn lộn hơi thở của cậu và năm người kia mới phải, còn muốn vây khốn cậu là vì sao?
Đang nghi hoặc, phía trước một tàng cây già nhìn qua đã niên đại xa xăm đang đứng một bóng người, người nọ cả người bị nước suối làm ướt sũng, tóc dài đen nhánh, đầu cúi xuống đến một nông nỗi không thể tưởng tượng được, như không có xương cốt chống đỡ.
Là Cố Mặc.
Trong lòng Tiêu Lam cảnh giác lên, hiện tại cậu đã dùng hết kỹ năng, dưới loại tình huống này đối mặt Boss thật không dễ.
Cố Mặc lại không đến gần bọn họ, tay cô rũ xuống chậm rãi nâng lên, giữa cánh tay và cổ tau có một vết rách dữ tợn bị ghép nối lại, đầu ngón tay chỉ vào hướng ao suối nước nóng, sau đó tư thế này liền cố định bất động.
Một lát sau thân ảnh Cố Mặc chậm rãi biến mất trong sương mù.
Đây là ý bảo người kiểm tra ao suối nước nóng?
Tiêu Lam nhớ tới theo như lời Dương Đức Cao, ông ta đem Cố Mặc phanh thây sau đó bỏ vào máy trộn xi măng, mà lúc ấy hậu viện đang sửa chữa lại. Dựa theo vị trí đối lập tới xem, ao suối nước nóng này vừa lúc là ở hậu viện.
Như vậy, thi thể Cố Mặc đại khái ở trong này.
Tiêu Lam: "Lạc, kiểm tra một chút có bộ phận thi thể ở đâu không."
"Rõ, tiên sinh." Lạc đứng lên, chạy về hướng suối nước nóng, bóng ma đen nhánh cùng với động tác hắn lan tràn ra, lăn tăn trong phạm vi ao suối nước nóng.
"Nơi này." Lạc nhảy lên một khối đá dùng để trang trí, móng vuốt chỉ về phía một chỗ bên phải ao. Đó là một mặt đất xi măng cứng rắn, thoạt nhìn vững chắc, không hề có khe hở.
Tiêu Lam từ bên bờ ao rút ra một khối đá trang trí, cầm trên tay ước lượng một chút, liền trực tiếp hung hăng ném mạnh lên mặt đây, hơi cứng, nhưng còn tạm.
Mặt đất kiên cố và cục đá cứng rắn không ngừng va chạm, phát ra tiếng cốp cốp thật lớn.
Một lát sau, xi măng đã bị đập vỡ, lộ ra vô số đoạn hủ cốt bị thô bạo cắt đứt bên trong. Trong đó còn có một xương tay lẻ loi bị khảm trong xi măng, cách cái tay đó không xa còn có một cái điện thoại di động cũ dơ hề hề, giống nhưng cái mà Tiêu Lam vớt ra khỏi ao lúc ấy.
Đây chỉ sợ mới là điện thoại chân chính của Cố Mặc, cái mà Đồng Thanh nhặt được không biết là thứ gì cấu thành.
Cái điện thoại trải qua ngâm nước, tưới bùn thậm chí bị chôn mười năm, thoạt nhìn hoàn toàn vô pháp khởi động máy, lúc này thế mà sáng lên, tựa như bị người thao túng.
Kiên cường đến làm người ta cảm động.
Sương mù phía trước Tiêu Lam bắt đầu tiêu tán, đồng thời xuất hiện còn có một người — Dương Đức Cao, bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, nếp nhăn cũng gia tăng không ít.
Trước mặt ông ta chính là chính là phai màu loang lổ, phảng phất như một bức hình cũ.
Mười năm trước Dương Đức Cao 50 tuổi đang gắt gao mà bóp chặt cổ một người nữ sinh, nữ sinh kia tóc dài trải ra đen nhánh như mực, đó là — Cố Mặc.
"Không!" Dương Đức Cao bước nhanh tiến lên, muốn ngăn cản hành vi của mình, tay ông lại xuyên qua vai bản thân năm đó. Dương Đức Cao mười năm trước làm như không thấy ông, động tác cũng không hề ảnh hưởng chút nào.
Đây hết thảy chỉ là ảo giác mà thôi.
Tất cả thương tổn đều đã phát sinh qua, hiện tại chẳng qua là tàn ảnh của tội ác mà thôi.
Đôi tay Cố Mặc lôi kéo Dương Đức Cao, cô liều mạng giãy giụa, muốn vì chính mình tìm kiếm một đường sinh cơ, nhưng sức lực thật lớn trên cổ lại là khiến người tuyệt vọng như vậy.
Đúng lúc này, một nơi chỉ cách một bức tường, tiếng cười đùa của một đám thiếu nam thiếu nữ vang lên, đều là giọng nói quen thuộc:
"Con nhỏ Cố Mặc nghèo kiết hủ lậu kia cả cơm chiều cũng không thấy bóng người, không phải là hẹn hò với ai rồi chứ."
"Tôi thấy hẹn hò gì, hẹn để làm cái gì gì kia cũng không kém bao nhiêu."
"Oa ——"
"Thật không biết xấu hổ."
Đôi mắt Cố Mặc bỗng nhiên trợn to, cô vươn tay về phía tiếng cười truyền đến, không tiếng động mà kêu cứu ——
Cứu mạng!!
Cứu, cứu mình!!
Các bạn, mau tới đây!!!!
"Lát nữa chúng ta đi ngâm suối nước nóng không?"
"Được đó được đó! Tớ muốn đi cái dược tuyền nổi tiếng nhất."
……
Đáng tiếc sinh cơ chỉ ngăn cách bởi một bức tường hơi mỏng, âm thanh không lưu tình chút nào dần dần đi xa, mang đi hy vọng cuối cùng của cô bé.
Trên mặt Dương Đức Cao mười năm trước là một mảnh sát ý dữ tợn, theo một tiếng "rắc" giòn vang, sinh mệnh cô bé điêu tàn, cuối cùng cô nghe được chỉ cơ tiếng trào phúng ác độc của bạn học, cuối cùng nhìn thấy là khuôn mặt điên cuồng của lão sư mình.
"Không phải! Không phải! Tôi không nghĩ tới muốn gϊếŧ trò! Đó chỉ là một chuyện ngoài ý muốn……" Dương Đức Cao thống khổ chảy nước mắt mà quỳ trên mặt đất, hình ảnh phai màu, gương mặt cô gái tái nhợt không tiếng động mà đối diện với ông.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, là một ca khúc cũ.
Cả người Dương Đức Cao cứng đờ, đây là tiếng chuông điện thoại của ông. Ông run rẩy thò tay vào trong túi móc điện thoại ra, cuộc gọi trên màn hình biểu hiện rõ ràng là — Cố Mặc!!
Phải biết rằng cho tới bây giờ ông không hề lưu số điện thoại Cố Mặc, một người đã chết mười năm, căn bản cũng không có năng lực còn gọi điện thoại. Dương Đức Cao dùng hết sức lực cả người ném điện thoại về hướng xa xa, nhưng tay run rẩy thì có bao nhiêu sức lực, điện thoại chỉ rơi xuống vị trí cách ông không đến một mét.
Điện thoại tự động bắt máy, lúc này xuất hiện không hề là âm thanh máy móc cứng nhắc, đầu kia điện thoại là giọng nữ sạch sẽ thoải mái thanh tân, mang theo một chút thẹn thùng: "Xin hỏi, là Dương lão sư sao?"
Nghe vào trong tai Dương Đức Cao lại giống như khúc ca câu hồn địa ngục, ông bỗng nhiên lui về phía sau: "Cô buông tha tôi đi…… Buông tha tôi đi, tôi không muốn chết!!"
Giọng nói trong điện thoại lại vang lên lần nữa: "Dương lão sư, ông, có buông tha tôi ư?"
Dương Đức Cao đã hỏng mất, ông quỳ trên mặt đất không chịu được mà dập đầu, cái trán và mặt đất đập ra tiếng vang cốp cốp: "Tôi thắp hương cho cô, cho cô tế phẩm, cô muốn cái gì tôi cũng cho cô!! Buông tha tôi được không!!"
Điện thoại phát ra tiếng cười khẽ: "Ha ha, muốn cái gì đều cho tôi sao? Vậy —— tới bồi cạnh tôi đi!!"
Suối nước nóng đột nhiên trào ra một cổ bọt nước, vọt tới Dương Đức Cao, Dương Đức Cao giãy giụa trước bọt nước có vẻ vô lực đến như vậy, giống như Cố Mặc năm đó.
Bọt nước lôi cuốn Dương Đức Cao, cùng với tiếng kinh hô của ông ta đi về ao suối nước nóng.
Một lát sau trên mặt nước hiện lên một hình người, mặc quần áo Dương Đức Cao, tứ chi lại mềm như bông tùy ý gục xuống, như một khí cầu hết hơi tùy gợn nước mà biến hóa hình dạng.
Một mảnh thế giới phai màu này lại lần nữa bị sương mù bao phủ.
Tiêu Lam tiếp tục về phía trước, lúc này đây cậu không gặp quỷ đánh tường nữa.
Trong sương mù không cảm thụ được thời gian trôi đi, cũng không biết đã qua bao lâu.
Hai bóng người nâng đỡ lẫn nhau trong sương trắng chậm rãi tới gần, là Trương Khiết và Trình Lãng, Trương Khiết tựa hồ trật chân, đi đường khập khiễng, Trình Lãng ở bên cạnh ôm lấy cô, đỡ cô đi tới.
Hai bên vừa đối mặt, sắc mặt Trương Khiết biến đổi ngay. Trong miệng phảng phất lại tràn ngập mùi hôi thối của giẻ lau nổi lên, cô oán hận mà nhìn chằm chằm con mèo đen đáng chết kia, lại lấy con mắt hình viên đạn dùng sức chọc Tiêu Lam.
Phát hiện cô không thích hợp, Trình Lãng dò hỏi: "Làm sao vậy?"
Trương Khiết ỷ vào có người bảo hộ, lá gan cũng lớn hơn vài phần: "Vừa mới trói tôi lại chính là người này! Chúng ta xuất hiện ở chỗ này cũng là hắn giở trò quỷ, vốn suýt chút nữa thì thành công, đều là hắn làm hỏng pháp khí."
Sắc mặt Trình Lãng âm trầm, siết chặt nắm tay: "Mày mẹ nó ——"
Không đợi gã nói xong, Tiêu Lam nâng tay lên, tung một quyền với cây cột chất gỗ bên cạnh, sau khi "rầm" một tiếng, cây cột từ giữa đứt gãy ra.
Tiêu Lam quay sang bọn họ lộ ra một cái mỉm cười: "Có việc sao?"
Trình Lãng: "……"
Trương Khiết: "……"
Không có việc gì, quấy rầy rồi.
"So với ôn chuyện với tôi, hai vị tựa hồ có bạn cũ tới chơi." Tiêu Lam duỗi tay chỉ vào sau lưng hai người.
Hai người nghi hoặc quay đầu lại.
Một dàn máy tính kiểu cũ xuất hiện ở trong sương mù, màn hình đang sáng, là một giao diện phần mềm chat, nội dung trên chat được spam vô cùng nhanh.
Phó Văn Bác: Tụi mày nghe nói chưa? Đêm qua Cố Mặc bỏ trốn với tên côn đồ rồi?
Bạn học A: Thiệt hay giả, cậu đừng nói bậy đó.
Phó Văn Bác: Thật mà, mọi người đều nói như vậy, nghe nói Dương lão sư cũng thấy được đó. Tao thấy nó chắc chắn là mang thai, giấu không được mới chạy.
Đỗ Vũ Oái: Tiện nhân đúng là ghê tởm, ngốc chung một lớp với nó quả thật là sỉ nhục lớn nhất đời tôi.
Trương Khiết: Ôi chao Cố Mặc không có việc gì chứ, sao đều lên tin tức vậy, thật làm người ta lo lắng.
Bạn học B: Tin tức gì?
Trương Khiết: Bạn còn không biết à [ link ].
Đỗ Vũ Oái: Đù ma!
Trình Lãng: Tôi đã sớm biết nó là loại tính tình này rồi mà, tôi mới chướng mắt người như vậy đấy, các người lại nhìn cái này đi [link].
Một tin tức dùng từ khoa trương, vì bác tròng mắt không tiếc vặn vẹo chân tướng cứ như vậy bị Trình Lãng và Trương Khiết đăng vào group bạn học, trong group lập tức như bùng nổ.
Sắc mặt Trương Khiết trắng bệch: "Không…… Không phải…… Tôi chỉ là quan tâm bạn ấy……"
Trình Lãng cũng run lên: "Tôi không biết, không phải tôi."
Phảng phất đang như phản bác bọn họ giảo biện vậy, hình ảnh trong sương trắng bắt đầu chuyển biến.
Vẫn như cũ là hình ảnh như ảnh chụp cũ phai màu, Trương Khiết nhàn nhã mà nằm trên chiếc giường được trang trí kiểu công chúa của cô, mặc áo ngủ tơ lụa sang quý, một tay ăn đồ ăn vặt, một tay đang đánh chữ:
Công chúa J: Tiền cho anh, đưa tin dựa theo lời tôi nói viết.
Quả quýt bát quái tiểu R: Ok, bao cô em vừa lòng, lại thêm chút tiền có thể cho cô em trang báo tốt, muốn không?
Công chúa J: Muốn! Các người còn bao nhiêu trang báo? Không bằng dứt khoát viết nhiều hơn mấy trang đi.
Quả quýt bát quái tiểu R: Chỉ cần cô em chịu tiêu tiền, đầu đề cũng cho được!
Công chúa J: Hừ, tôi thiếu tiền sao?!
Bên kia Trình Lãng ngồi trong căn phòng bài trí bình thường hiện vẻ nhỏ hẹp của gã, đem link mà Trương Khiết share cho gã truyền đến các group khác nhau, hơn nữa mặt mang mỉm cười mà không ngừng sáng tạo đề tài trò chuyện với Trương Khiết.
Hai người Trình Lãng Trương Khiết liếc nhau, trong mắt lẫn nhau đều đọc ra tràn đầy hoảng sợ và tuyệt vọng.
Tiếng chuông thanh thúy dễ nghe vang lên.
Trương Khiết tức khắc như bị sét đánh, cô nhìn điện thoại phiên bản mới nhất vừa mới ra kia của mình, tựa như nhìn ma quỷ chọn người cắn nuốt. Sợ hãi khiến toàn thân cô cứng đờ, cô thậm chí cả dũng khi đem điện thoại ném văng ra cũng không có, chỉ có thể trơ mắt mà nhìn Cố Mặc gọi điện thoại đến.
Điện thoại truyền đến giọng Cố Mặc: "Trương Khiết."
Trương Khiết trừng lớn mắt, kịch liệt thở dốc cơ hồ làm cô vô pháp nói ra câu hoàn chỉnh: "Cố…… Hộc…… Cố…… Cố Mặc……"
Giọng Cố Mặc như đang nói chuyện phiếm với bạn bè: "Vì sao?"
Sợ hãi làm đôi môi Trương Khiết run rẩy lên, mỗi một chữ đều có chút mơ hồ: "Tôi, tôi……"
Nhưng cô có thể nói cái gì kia chứ? Nói ngày khai giảng đó Cố Mặc thu được ánh mắt nhiều hơn mình, nói học trưởng mình coi trọng từng khích lệ Cố Mặc viết văn, nói mình ghen ghét dung mạo Cố Mặc, nói khi mình biết được gia cảnh Cố Mặc nghèo khó thì dào dạt đắc ý khinh thường?
Cuối cùng cô chỉ có thể tái nhợt biện giải: "Không phải tôi gϊếŧ bạn, bạn đừng tới tìm tôi được không……"
Cố Mặc nở nụ cười, tiếng cười nhẹ nhàng như vô ưu vô lự: "Không."
"A ——" Trương Khiết phát ra một tiếng thét chói tai tuyệt vọng, làm như cuối cùng cũng có sức lực, ném mạnh điện thoại xuống đất. Tiếp theo cô lấy trên người mình ra từng kiện đồ vật ném về phía điện thoại, vòng tay điêu khắc tượng Phật, ngọc trụy đã khai quang trên cổ, ba lá bùa túi gấm giấu trong túi áo……
Đáng tiếc vô dụng.
Vòng tay giữa không trung bị sức mạnh vô hình xé nát, hạt châu vẩy ra ngoài, lăn xuống đầy đất; ngọc trụy hạ xuống thì vỡ thành bột mịn; túi gấm khi tiếp xúc với màn hình trong nháy mắt không lửa tụe cháy, lấy tốc độ cực nhanh biến thành tro tàn phiêu tán.
Hết thảy phản kháng đều tái nhợt yếu ớt như vậy, tựa như đã từng có một thiếu nữ phải giãy giụa mong manh khi phải đối mặt với lời đồn đãi vớ vẩn che trời lấp đất.
Trương Khiết vươn tay còn không kịp thu hồi, lại như là bị thứ gì lôi kéo di chuyển, từng chút từng chút vặn về phía một hướng trước mặt cô, sắp vượt qua cực hạn cơ thể người có thể chịu được.
"Rắc" một tiếng, tiếng cốt cách bị bẻ gãy giòn vang lên, đau đớn kịch liệt làm Trương Khiết cơ hồ muốn ngất đi.
Sắc mặt Trương Khiết trắng bệch chuyển hướng Trình Lãng: "Cứu tôi……"
Người này từ cao trung liền vẫn luôn không ngừng đối tốt với cô, vào chuyện Cố Mặc năm đó cũng ra không ít lực, lần này tiến vào trong sương mù còn đuổi theo vươn tay cứu viện cô, nhất định là chân ái với cô. Lần này nếu có thể tồn tại ra ngoài, không bằng suy xét một chút kết giao với cậu ấy đi, xem như cảm tạ cậu ấy nhiều năm qua thiệt tình.
Không nghĩ tới Trình Lãng lại lui về phía sau một bước.
Trên mặt gã là một loại biểu cảm lòng đầy căm phẫn, hô to với không khí bốn phía: "Cố Mặc, tôi là bị cô ả lừa mới đối xử với cậu như vậy. Ả vẫn luôn nói cậu không tốt trước mặt tôi, mới làm tôi sinh ra hiểu lầm với cậu, thật ra…. Thật ra người tôi vẫn luôn thích là cậu!"
"Thật sự, lần đầu tiên gặp mặt vào khai giảng cao trung tôi đã chú ý đến cậu, cậu trong đám người độc đáo như vậy, tựa như u lan nơi đáy cốc, lúc ấy tôi đã nhớ kĩ cậu thật sâu."
Như là thuyết phục chính mình, Trình Lãng duỗi tay chỉ vào Trương Khiết: "Nếu không có cô ả, không có người phụ nữ ác độc này, chúng ta đã sớm ở bên nhau rồi."
"Mặc Mặc, cậu tin tưởng tôi đi, tôi thật sự không muốn hại cậu!"
"Mặc Mặc, cậu yêu tôi như vậy, cậu sẽ không thương tổn tôi đúng không?"
Một phen biểu diễn ngẫu hứng này có thể nói là hạ bút thành văn, bất luận là cảm xúc, lời thoại hay là động tác đều gần như hoàn mỹ, suy diễn ra một hình ảnh cảm động lãng tử thâm tình hoàn toàn tỉnh ngộ. Nếu là trong phim khổ tình, khả năng sẽ cảm động một tảng lớn người xem mê loại này.
Đáng tiếc trong không khí không có chút đáp lại nào, chỉ có tiếng hô đau của Trương Khiết một bên không ngừng truyền đến.
Thấy mình chân tình thổ lộ cũng không có kết quả như mình tưởng, trong lòng gã trầm xuống, làm lơ Trương Khiết đã thống khổ đến ngã trên mặt đất, ra sức chạy về phía trước.
Tuy rằng làm giám đốc cũng không cần vận động nhiều gì, nhưng ngày thường Trình Lãng vì bảo trì dáng người của mình, mỗi tuần đều đến phòng tập thể thao. Tố chất thân thể gã vẫn rất tốt, lúc chạy thì cực nhanh, trong giây lát đã biến mất trong sương trắng, mà sương trắng cũng không tiến hành ngăn trở gã, giống như là mèo cố ý thả chuột chạy.
Động tác lưu loát dứt khoát kia của Trình Lãng làm Trương Khiết nhất thời chưa lấy lại tinh thần.
Không thể tưởng được cô làm đường chủ nhiều năm, hôm nay thế mà lật xe trong ao cá của mình, còn lật trong tay một tên đàn ông bình thường cô căn bản là chướng mắt.
Mẹ nó, miệng đàn ông, quỷ gạt người.
Trương Khiết mồ hôi lạnh đầy đầu, vươn một cái tay khác chống đất ý đồ đứng dậy.
Lại cảm giác được cánh tay mình bị sức mạnh vô hình nắm chặt, tiếp theo là chân trái, chân phải, cổ……
Tuyệt vọng ập vào trong lòng.
Sức mạnh kia từng chút tăng lớn, xương cốt và cơ bắp dần dần bắt đầu khó có thể chống đỡ, trong cảm giác hít thở không thông và xé rách thống khổ, cảm giác của cô với thế giới này chậm rãi thối lui.
Ý thức cuối cùng với thế giới này là không tha cùng với không cam lòng, cô còn trẻ, cô có tiền như vậy, trong nhà cô có quyền thế…… Cô không muốn chết……
Sương mù màu trắng lại lần nữa tụ lại, thế giới lại khôi phục một mảnh mông lung.
Cố Mặc như là đứa trẻ triễn lãm món đồ chơi người người bạn mới, mang theo Tiêu Lam một đường chứng kiến cô báo thù.
Kế tiếp xuất hiện chính là một hành lang, hành lang thật dài không nhiễm một hạt bụi, nằm yên trong một mảnh sương trắng không trông được đến cuối. Bên phải hành lang là một loạt cửa kính sạch sẽ chỉnh tề, giờ phút này nhìn ra phía ngoài, ngoại trừ một mảnh trắng xoá thì cái gì cũng nhìn không thấy.
Bên trái hành lang là từng hàng phòng học, bàn ghế chỉnh tề, trên mặt bàn tùy ý bày sách và văn phòng phẩm, trên bảng đen còn có chữ viết bảng chưa lau đi, giống như là một khắc trước còn có người ở chỗ này học hành, nháy mắt tiếp theo lại đột nhiên bốc hơi khỏi nhân gian.
Hành lang này tựa hồ không có điểm cuối, hai bên vẫn luôn là cảnh tượng lặp lại, làm Tiêu Lam nhất thời có chút phân không rõ thời gian trôi đi.
Trong một góc phòng học mở ra xuất hiện một đoàn bóng đen cổ quái, lẳng lặng mà đứng ở nơi đó. Nói nó cổ quái là bởi vì xung quanh cũng không có bất luận thứ gì có thể tạo thành bóng, đoàn bóng đen này ở trong sương mù màu trắng cũng không có dấu hiệu bị che đậy, dễ thấy như chấm một vết mực trên tờ giấy trắng.
Lạc vẫn luôn an tĩnh đi theo bên người Tiêu Lam đột nhiên mở miệng: "Tiên sinh, đó là tôi."
Tiêu Lam kinh ngạc quay đầu lại, anh không phải đang ở bên người tôi sao?
"Hẳn là một bộ phận của tôi vốn dĩ, tôi giống như…… Bị chia ra làm rất nhiều phần." Ngữ khí của Lạc cũng không phải thật khẳng định.
"Muốn đi thu hồi nó về sao?" Tiêu Lam hỏi.
"Xin ngài đứng yên tại nơi này, một mình tôi tiến đến là được, tôi không xác định một bộ phận kia của tôi có công kích ngài hay không."
Mèo đen từ bên người Tiêu Lam đi ra, hướng về đoàn bóng đen kia mà đi. Bóng đen tựa hồ cũng có phát hiện, chợt nó cử động lên, tựa hồ làm ra một tư thế chuẩn bị công kích.
Lạc thử câu thông với bóng đen, đáng tiếc đoàn bóng đen này không có lý trí, khi lạc đến vị trí gần nó trên dưới một mét, nó đột nhiên khởi xướng tiến công.
Bóng đen vươn móng vuốt sắc nhọn chộp tới người mèo đen, mèo đen cũng không nhường một tấc, cấp tốc lắc mình một cái tránh khỏi lợi trảo, lại nhân cơ hội hung hăng cắn một cái lên khu vực chủ thể.
Bóng đen tựa hồ chỉ có bộ phận móng vuốt là thực thể hóa, chỗ như là thân thể có vẻ rất hư vô, lúc đụng tới vật thể xung quanh đều trực tiếp xuyên qua, nhưng sau khi Lạc cắn xuống một ngụm lại xuất hiện một khối chỗ hổng.
Phảng phất cảm giác được đau đớn, nó chống thân thể, từ trên mà xuống lấy tốc độ càng mãnh liệt nhào qua Lạc, móng vuốt cọ qua vị trí bàn ghế trực tiếp cắt đứt toàn bộ chúng.
Bóng đen cơ hồ bằng hơn một nửa phòng học và một con mèo đen bình thường, trận chiến đấu này thoạt nhìn lực lượng cực kỳ cách xa. Nhưng mèo đen dưới công kích mãnh liệt như vậy không ngừng né tránh, thân hình nhanh như tia chớp, làm bóng đen khó có thể công kích đến hắn, đồng thời Lạc luôn nắm chặt mỗi một cơ hội cắn xé trên bản thể hư vô của nó.
Bên này giảm bên kia tăng, bóng đen trở nên càng ngày càng suy yếu, độ cao vốn có cũng lùn đi không ít.
Rốt cuộc, mèo đen bắt được khe hở, nhảy thẳng lên giữa không trung, từng chút một cắt đứt lợi trảo của bóng đen, bóng đen vặn vẹo, phát ra tiếng rào rống không tiếng động, nhưng vẫn vô pháp chống cự mà bị mèo đen cắn nuốt hầu như không còn.
Nói thật, hình ảnh kia có hơi làm người ta không muốn ăn cái gì.
Sau khi ăn no nê, mèo đen nện bước uyển chuyển nhẹ nhàng mà trở về, Lạc tựa hồ có vẻ cảm xúc thật tốt: "Khiến ngài lo lắng, tiên sinh."
Tiêu Lam bình tĩnh mà nói: "Anh không có việc gì thì tốt rồi."
Đồng thời đem vách tường mới sống sờ sờ bẻ xuống trên tay ném xuống nền gạch, hơn nữa làm lơ nhắc nhở phá hư đạo cụ cảnh tượng của hệ thống.
Bất quá, moi một khối gạch là có thể gia tăng 0.1 vạn giá trị bần cùng, nếu mà hủy hết toàn bộ hành lang này đi thì…..
Tiêu Lam tự hỏi một chút, cậu cảm thấy mình có khả năng sẽ bị chị gái Cố Mặc hủy đi trước.
"Anh ăn một đống lớn như vậy…. Không sao chứ?" Tiêu Lam hỏi.
"Không sao, chờ tôi hoàn toàn tiêu hóa nó thì có thể lấy hình người xuất hiện trước mắt ngài."
Như thế làm người có chút mong đợi, dựa theo giọng nói của Lạc não bổ lên mà nói, chung quy không đến mức là một tráng hán da đen đầu trọc đi? Nhưng Lạc rốt cuộc là thứ gì? Có phải sau này nhàm chán còn có thể hủy bản thân mình đi thành ba phần đấu mấy ván tiến lên giải buồn không?
Sương mù thấy không rõ phía trước bắt đầu có tiếng người nói chuyện xa xa truyền đến, hình thành tiếng vọng trên hành lang trống trải.
Tiêu Lam đến gần.
Hai người đàn ông mặc chế phục cảnh sát thấy không rõ mặt đang hỏi một cô gái thấp bé: "Cố Mặc là bạn học của em, em có biết em ấy ngày thường là dạng người gì không? Xin hãy đem tin tức tương quan mà em nói với chúng tôi một chút."
Trên mặt cô gái thấp bé lộ ra một cổ khinh thường tới: "Cả ngày ỷ vào mình lớn lên đẹp, thông đồng người khắp nơi thôi."
Là Đỗ Vũ Oái, lúc này cô đang ở trong một loại trạng thái cổ quái, phảng phất đối với cảnh sát không thấy rõ mặt và sương trắng tràn ngập xung quanh không cảm giác không thích hợp chút nào, cũng nhìn không thấy Tiêu Lam cách đó không xa.
"Lần cuối cùng em thấy Cố Mặc là khi nào?"
Đỗ Vũ Oái tự hỏi một chút, đột nhiên lộ ra một nụ cười ẩn ý: "Đại khái là trước giờ cơm chiều đi, hình như nó đi với một nam sinh ra ngoài."
"Là nam sinh dạng như thế nào?"
Đỗ Vũ Oái nhún nhún vai: "Không rõ ràng lắm, nam sinh bên người nó tùy thời đều thay đổi. Chú cảnh sát ơi tôi nói chú nghe, người này loạn lắm, mọi người đều biết chắc chắn là nó mang thai chạy với trai, không tin chú tìm vài người mà hỏi thêm."
"Cảm ơn đã phối hợp."
Ssu khi dò hỏi xong, cảnh sát bèn đi về hướng sương mù, dần dần biến mất không thấy nữa.
Đỗ Vũ Oái sau khi cảnh sát rời khỏi, quay đầu cười nói với mấy người bạn học đồng dạng không có khuôn mặt bên cạnh mình: "Tụi bây nói xem Cố Mặc nhiều ngày không về như vậy rồi, không phải nó chết rồi đi?"
Bạn học bên cạnh một mảnh mơ hồ nứt ra một cái khe miệng, bên trong là một mảnh hắc ám thâm trầm, lộ ra một nụ cười khoa trương đến chiếm cứ nửa khuôn mặt, giọng nói cứng đờ: "Chết ——?"
Đỗ Vũ Oái không hề sở giác: "Đúng vậy, trước đó mẹ nó còn tới trong trường học tìm nó kìa, đều một hình dáng nghèo kiết hủ lậu, nói không chừng Cố Mặc đã sớm chết ở bên ngoài rồi."
"Vậy —— vì—— sao —— mày—— không —— nói?"
"Vì sao tao phải nói, nó chết thì mới…."
Đỗ Vũ Oái rốt cuộc ý thức được xung quanh không thích hợp, biểu cảm cô ả nháy mắt chuyển thành hoảng sợ, lập tức lui mạnh một cái đụng vào trên ván cửa.
Bạn học giương miệng lung lay tới gần ả, lỗ trống trong miệng căn bản không có đầu lưỡi lại vẫn cứ phát ra âm thanh: "Vì —— sao ——"
"Mày cút ngay!"
Lá gan Đỗ Vũ Oái lớn hơn Trương Khiết, lúc này cất bước liền chạy, trước khi xoay người còn không quên bớt thời giờ cho cái thứ không có mặt kia một chân.
Bạn học không có mặt dưới một đá này ngã sấp mặt, thân thể kia giống như là thạch cao vậy, đập lên mặt đất liền vỡ nát. Từng khối vỡ trên mặt đất lại không hề mất đi năng lực hành động, vẫn hướng tới Đỗ Vũ Oái như cũ, tốc độ không hề chậm lại.
"A ——"
Đỗ Vũ Oái bất quá chạy ra được vài bước đã bị cánh tay đứt gãy túm chặt, cả người nện thật mạnh trên mặt đất, ả cảm giác toàn bộ khung xương của mình đều sắp tan.
Lúc này ả mới đột nhiên chú ý tới Tiêu Lam từ sương trắng đi ra, ả vội vàng vươn tay ra: "Cứu mạng! Cứu tôi!!"
Không đợi Tiêu Lam nói chuyện, điện thoại trong túi xách Đỗ Vũ Oái liền vang lên.
Động tác Đỗ Vũ Oái bỗng nhiên cứng đờ, ả như máy móc không được bôi dầu, khựng lại mà xoay đầu qua, mắt trợn tới kích cỡ đỉnh điểm cả đời này, gắt gao mà nhìn chằm chằm điện thoại của mình.
Tiếng chuông điện thoại là một ca khúc lưu hành mười năm trước, ca sĩ sớm đã hết thời, hiện tại người biết cũng không nhiều lắm, ả căn bản cũng không đem bài hát này thiết lập thành chuông điện thoại.
Nhưng mà, đây rõ ràng là —— tiếng chuông điện thoại của ả mười năm trước!
Đỗ Vũ Oái không thể tin tưởng mà há to miệng, tay ả! Tay ả lúc này không chịu khống chế mà tự động duỗi về phía túi áo.
"Không! Đừng!!" Nước mắt tràn mi mà ra.
Tay lại hoàn toàn làm lơ ả kêu gọi, vói vào trong túi, bắt lấy điện thoại, lấy ra, chọn bắt máy, một loạt động tác liền mạch lưu loát.
Trong ánh mắt kháng cự của Đỗ Vũ Oái, tay phải ở giơ điện thoại lên, cường ngạnh mà đưa đến bên tai ả.
"Đỗ Vũ Oái." giọng nói Cố Mặc thật ôn hòa, như trước đó, giọng cô nói chuyện càng ngày càng nhẹ, cuối cùng biến thành nỉ non gần như không thể nghe thấy.
"Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ——" Đỗ Vũ Oái đột nhiên phá lên cười, như là có một bàn tay mạnh mẽ nhắc tới khóe miệng ả, càng banh lớn khuôn miệng tươi cười của ả ra. Đối lập với đó chính là trong mắt ả tràn đầy sợ hãi, đầy mặt ả đều là nước mắt ngăn không được, hỗn hợp với nước mũi trên mặt hồ thành một mảnh, thoạt nhìn khó coi cực kỳ.
Hai người phối hợp lên tựa như tiết mục con rối giật dây quái dị lại buồn cười, rõ ràng tràn ngập sợ hãi lại phải bị thao túng diễn xuất từng màn hài hước.
"Ha —— hộc —— ha ha ——" vào thời điểm Đỗ Vũ Oái rốt cuộc cười đến sắc mặt đỏ tím sắp thở không nổi, ả đứng lên, tứ chi không chịu khống chế mà đi đến ven tường.
"Rầm ——"
"Rầm ——"
"Rầm ——"
Ả từng chút từng chút mà đập đầu mình lên tường, một bên lại phát ra tiếng cười không còn hơi sức, từng chút từng chút lại từng chút….
Cuối cùng không còn cử động nữa.
Nháy mắt tiếp theo, thi thể Đỗ Vũ Oái liền biến mất trống rỗng tại chỗ, toàn bộ hành lang sạch sẽ, không có vết máu, không có con rối tứ chi tứ tán, chỉ còn sương mù màu trắng như cũ.
Vào nháy mắt thi thể Đỗ Vũ Oái biến mất tiếp theo, hành lang đối diện truyền đến một trận tiếng bước chân dồn dập, làm như có ai đang chạy như điên, như là diễn viên được an bài hoàn hảo thời gian lên sân khấu.
Tiêu Lam ngẩng đầu nhìn lại, người xuất hiện ở trong sương mù là — Trình Lãng.
Giờ phút này gã đã không còn cái giá tinh anh như trước đó nữa, đầu óc chải đến chỉnh chỉnh tề tề giờ phút này bị mồ hôi sũng nước, lung tung mà vò loạn trên đầu, áo vest cắt may khéo léo treo một nửa trên người, dính đầy bụi đất, trên mặt cũng nhiều ra vài miệng vết thương.
Cũng không biết chạy bao lâu, lúc này gã đã thở hổn hển, lại không ngờ vừa nhấc đầu lại thấy Tiêu Lam, quả thực sợ tới mức hồn vía lên mây, bước chân dưới chân không xong, suýt chút nữa gục nhào trên mặt đất, Trình Lãng duỗi tay đỡ vách tường mới đứng vững thân thể của mình.
Sau khi Trình Lãng bỏ xuống Trương Khiết liền một đường chạy như điên, trên đường nghe được bất luận âm thanh gì cũng không dám quay đầu lại. Gã chung quy cảm thấy sau lưng mình có một tiếng bước chân gắt gao đi theo, lúc gã dừng lại thì tiếng bước chân cũng sẽ biến mất, tựa như người kia dán trên người gã vậy.
Sợ hãi như vậy làm gã không dám mảy may thả lỏng, một hơi liều mạng chạy về phía trước. Một đường đã đều cắm đầu chạy, không đi quản cảnh vật xung quanh biến hóa, chỉ một lòng tìm kiếm sinh cơ.
Chỉ là khách sạn suối nước nóng này sao lại lớn như vậy, sao chạy lâu như vậy cũng không chạy ra được?
Cuối cùng gã lấy lại tinh thần bắt đầu quan sát hoàn cảnh xung quanh, lại không nghĩ rằng mình lại ở một nơi quen thuộc như thế -- vườn trường cao trung, nơi mà hết thảy ác mộng bắt đầu kia.
Mà đứng ở trước mặt gã, chính là tên gia hỏa đã mang Cố Mặc về nhân gian.
Vì sao lại giúp người phụ nữ đáng chết kia, cô ta đã chết mười năm, vẫn luôn an an tĩnh tĩnh không tốt hay sao, vì sao một hai phải trở về, vì sao một hai phải quấy rầy cuộc sống của gã.
Trình Lãng chỉ vào Tiêu Lam, phẫn nộ và sợ hãi đan chéo khiến cho gã nói không ra lời.
Đúng lúc này, sương trắng bốn phía chậm rãi tản ra.
Xuất hiện trước mắt Trình Lãng chính là một cái cầu thang xuống phía dưới, là con đường ban nãy gã có chạy như thế nào cũng không thể rời khỏi!
Trên gương mặt mỏi mệt của gã xuất hiện vẻ mừng như điên, thân thể gần hỏng mất giống như lại tràn ngập sức mạnh. Trình Lãng rốt cuộc không rảnh lo Tiêu Lam trước mắt, ý niệm duy nhất của gã chính là chạy, chỉ cần thông qua bậc thang chết tiệt này là gã có thể rời khỏi nơi quỷ quái này.
Trình Lãng nhanh chóng sải bước lên bậc thang, nhưng dưới chân truyền đến lại không phải cảm xúc cứng rắn của mặt đất.
Cảm giác mãnh liệt lún xuống, gió nghênh diện mà đến thổi về lại một chút lý trí sắp hỏng mất của gã.
Lúc này gã mới ý thức được, dưới chân mình từ đâu ra bậc thang? Gã đang cấp tốc rơi xuống, đang ở dần dần tiếp cận trước mặt rõ ràng là một mặt đất cứng rắn khác.
"Không ——" tiếng kinh hô cuối cùng của Trình Lãng bao phủ trong âm thanh va chạm thật lớn.
Cố Mặc từ đầu đến cuối đều không hề gọi điện thoại cho gã, có lẽ là đã không còn lời nào để nói.
Đồng thời, Phó Văn Bác di chuyển trong sương mù đầu óc choáng váng bị thi thể từ trên trời giáng xuống làm sợ tới mức run run một cái.
Gương mặt Trình Lãng bởi vì từ trời cao rơi xuống mà rách nát biến hình thẳng tắp diện với hắn, hoảng sợ và khó có thể tin trước khi chết còn tàn lưu trên khuôn mặt.
Phó Văn Bác co rúm bả vai ngẩng đầu nhìn về phía trước, chỉ thấy bên trên là trần nhà tuyết trắng, không có khe hở nào có thể làm người ta rơi xuống được, mà Trình Lãng giống như trống rỗng xuất hiện trước mặt hắn.
Sương trắng xung quanh quay cuồng lên, che đậy tầm mắt hắn, hơi nước quá mức nồng đậm làm hắn cảm giác hô hấp cũng có chút không thoải mái.
Sau khi sương trắng tan đi, Phó Văn Bác sửng sốt.
Hắn lại về tới khách sạn suối nước nóng, lúc này khách sạn vô cùng an tĩnh như mười năm sau, nhưng phương tiện mới hơn rất nhiều, đây là —— khách sạn sau khi Cố Mặc xảy ra chuyện!
Hắn từng nghe nói, bởi vì chuyện Cố Mặc mà trong khoảng thời gian này có cảnh sát tới cửa, ảnh hưởng làm ăn của khách sạn, ông chủ bèn dứt khoát tạm thời đóng cửa khách sạn lại sửa chữa, sau khi sự kiện phong ba qua đi mới tiếp tục bắt đầu buôn bán.Phó Văn Bác kéo kéo túi nhiếp ảnh của mình, làm một nhiếp ảnh gia, dù có là tận thế hắn cũng sẽ không từ bỏ thiết bị của mình.
Hắn đang định trước tiên thử xem có thể đi ra ngoài hay không, một phòng đóng cửa bên cạnh lại truyền đến tiếng điện xẹt xẹt.
Đây là một âm thanh của loại TV vô cùng cũ kĩ khởi động mới có thể phát ra, chỉ khi Phó Văn Bác rất nhỏ, trong nhà bà nội mới nghe được, trong lúc nhất thời không biết làm gì.
Hắn do dự có nên đẩy cửa ra hay không, cửa không có khóa, lúc tay hắn nhẹ nhàng đụng vào thì tự động mở ra, như là đang hoan nghênh hắn đã đến.
Xuất hiện ở trước mắt chính là một cái TV cũ, màn hình trắng đen chậm rãi sáng lên, bên trong xuất hiện chính là — bản thân Phó Văn Bác.
Như là từ trong một góc ẩn nấp sắp đặt hệ thống quay phim, như một đôi mắt nhìn trộm đang âm thầm yên lặng mà nhìn chằm chằm hắn, tham lam lại âm u.
Phó Văn Bác kinh hoảng mà đưa mắt tìm kiếm trong phòng, lại không hề nhìn thấy nơi nào có sắp đặt camera.
Trong lòng hắn căng thẳng, minh bạch đây là có chuyện gì không thích hợp đã xảy ra, từ khi trên hành lang xuất hiện khói đen bắt đầu, hết thảy đều thật không thích hợp. Mặc kệ là sương trắng đột nhiên tràn ngập hay là trường học không thể hiểu được mà xuất hiện, hay là khách sạn vẫn trong phong bế này, đều biểu hiện ra một loại sức mạnh phi tự nhiên.
Nghĩ tới Cố Mặc, tiếng lòng Phó Văn Bác căng chặt, thật cẩn thận mà rời khỏi phòng, TV cũ vẫn tận chức tận trách mà truyền phát toàn bộ động tác của gã.
Hắn muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này, cho dù là nhìn thấy một người cũng được.
Chỉ là kế tiếp, mỗi khi hắn đi ngang qua một gian phòng, bên trong liền sẽ vang lên tiếng xẹt xẹt của TV khởi động, mỗi một TV đều giám sát nhất cử nhất động của hắn, nhìn trộm hắn hết thảy từ các góc độ kỹ càng tỉ mỉ .
Chính diện, mặt bên, mặt trái, toàn thân, nửa người, đặc tả gương mặt, đặc tả đôi mắt…… Tường tận đến không thể tưởng tượng.
"Hộc…. hộc……" Phó Văn Bác chạy vội lên, theo động tác của hắn, những căn phòng đóng cửa đó cũng không hề rụt rè, chúng nó chủ động mà mở cửa phòng ra, triển lãm TV ghi chép nhất cử nhất động của hắn bên trong.
Không thích hợp! Hết thảy đều không thích hợp! Khách sạn này căn bản không có nhiều phòng như vậy!!
Hành lang lớn lên không có điểm cuối, cùng bên cạnh không ngừng truyền phát hình ảnh nhìn trộm hình ảnh với nhau, hợp thành một dạng bóng đè phảng phất vĩnh viễn đều không kết thúc.
"Cố, Cố Mặc…… Có phải cô không!! Có phải cô không!!!"
Phó Văn Bác hướng tới hành lang điên cuồng mà kêu lên, hắn nhớ tới thiếu nữ vẫn luôn bị mình dùng camera nhìn trộm, cô thật sự rất đẹp, luôn câu dẫn đến hắn nhịn không được lại xem nhiều hơn một chút, lại nhiều hơn một chút.
Vậy sao có thể trách hắn được? Rõ ràng là cô gái này tự mình trưởng thành như vậy, tự cô xuất hiện trước mắt hắn.
"Không phải tôi sai…… Không phải tôi sai……"
Phó Văn Bác sức cùng lực kiệt mà ngã ngồi trên hành lang, tay chân cùng sử dụng mà quạt lui về phía sau đi, hắn muốn rời xa hết thảy chuyện này.
Đột nhiên hắn cảm thấy trong tầm tay mình xuất hiện một đồ vật lông xù xù, quay đầu vừa thấy, là một con mèo đen, con mèo đen này vẫn luôn đi theo bên người một thanh niên tên là Tiêu Lam.
Mừng như điên nảy lên trong lòng, hắn bỗng nhiên quay người lại, thấy được Tiêu Lam ngồi ở cách đó không xa trên sô pha trong phòng, thanh niên dáng ngồi nhìn qua rất thả lỏng, hoàn cảnh không hợp với hoàn cảnh quỷ dị này.
Phó Văn Bác không kịp đứng lên, té ngã lộn nhào về phía Tiêu Lam.
"Cứu mạng! Cậu cứu tôi với!! Tôi gặp quỷ!"
“Nữ quỷ trong khách sạn kia gϊếŧ người! Cậu cũng có bạn bị cô ta gϊếŧ đúng không? Chúng ta cùng nhau chạy đi đi!"
Tiêu Lam vẫn chỉ nhìn chằm chằm vào TV trước mắt.
Phó Văn Bác rốt cuộc cảm thấy được không đúng, hắn nhìn chăm chú theo hướng ánh mắt Tiêu Lam —— hình ảnh vẫn cứ là hình theo dõi Phó Văn Bác! Người này vẫn luôn đang nhìn hắn!
Tiêu Lam rốt cuộc quay đầu nhìn hắn: "Cô ấy đẹp không?"
Cô ấy là chỉ ai, không cần nói cũng biết.
Phó Văn Bác kinh hoảng thất thố: "Cô ta tự mình mặc váy chính là muốn tôi chụp mà!”
Hết chương 25.
Danh Sách Chương: