Mục lục
Tôi Dựa Vào Bần Cùng Quét Ngang Trò Chơi Sinh Tồn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 130

Tác giả: Bách Đường - Edit: Kaoru Rits (kaorurits). 

Tiêu Lam từ trong mơ tỉnh lại.

Đập vào mắt là trần nhà phong cách Gothic mấy ngày nay nhìn đã quen, hoa lệ tinh mỹ mà lạnh băng.

Tựa hồ là bởi vì bọn họ nhận nhiệm vụ cốt truyện, trên trần nhà hôm nay cũng không hề xuất hiện lại chữ viết nhắc nhở do vệt nước tạo thành.

Trong phòng có chút tối tăm.

Bởi vì rừng rậm nên ánh sáng trong học viện Coriff vốn dĩ đã không quá nhiều, bức màn lại che đậy phần lớn ánh mặt trời, chỉ có một tia nắng mặt trời có thể xuyên thấu qua khe hở bức màn, len vào trong phòng cậu.

Tiêu Lam mở mắt ra, nhẹ giọng nỉ non: “Hóa ra là như vậy……”

Cậu đã từng tiến vào Thế Giới Hàng Lâm, chỉ là sau đó lại bị Lạc tiễn đi.

Lạc hủy diệt toàn bộ dấu vết cậu tiến vào Thế Giới Hàng Lâm, còn tiêu trừ đi ký ức của cậu.


Cho nên sau khi đi từ cửa ra ngoài, Tiêu Lam hoàn toàn không nhớ rõ chính mình đã từng tiến vào một nơi quỷ dị lại đáng sợ, cũng không nhớ rõ người đã từng nhìn thấy trong căn phòng tràn ngập mùi hương hồng trà kia.

Có lẽ ngay lúc đó cậu đã nghi hoặc, sao mình ngủ đến một nửa đột nhiên tỉnh lại.

Rồi lại nhớ không nổi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cuối cùng có khả năng chỉ biết cho rằng mình nằm mơ một giấc, có điều là nội dung không nhớ rõ mà thôi.

Sau đó trở mình lật người tiếp tục ngủ.

Mà những năm tháng sau này, cậu có thể ở trong thế giới hiện thực trải qua những ngày bần cùng gian nan lại không bị nguy hiểm sinh mệnh quá lớn, đều là bởi vì Lạc lúc ấy lưu lại sức mạnh đánh dấu cho cậu, ngăn cản Thế Giới Hàng Lâm liên hệ cậu.

Hết thảy bình tĩnh đều là bởi vì có Lạc, lặng lẽ thay cậu chặn nguy hiểm lại.


Tiêu Lam giơ tay chặn ánh mặt trời theo khe hở bức màn chiếu vào, khóe miệng lại treo lên ý cười.

Gặp lại, tuy rằng không có nghĩa là chuyện tốt.

Nhưng có thể gặp lại anh…… Thật tốt biết bao.

——

Giờ cơm sáng.

Tiêu Lam lướt qua đám người thấy được Lạc, Lạc cũng đang nhìn chăm chú vào cậu.

Giờ phút này hai người đều ở trong đám người, cũng không tiện giao lưu, Tiêu Lam chỉ là hơi hơi mỉm cười với hắn, Lạc cũng trả lại cậu một nụ cười ưu nhã khiêm tốn, rõ ràng không nói gì, rồi lại đều minh bạch tâm ý vào giờ phút này.

Quần chúng hóng hớt bên cạnh: Không hiểu sao trong miệng mình nhiều thêm mùi cẩu lương là sao zị….

Chẳng lẽ đây là chuyện tình yêu cấm kỵ gì đó về học sinh phản nghịch và thầy giáo đóa hoa cao lãnh hả ?

Lúc này mới mấy ngày, bạn học, bồ xuống tay nhanh như vậy sao?


Đây là vi phạm quy định bồ biết không?

Sau bữa sáng.

Tiêu Lam tìm được Đái Bất Mao, hai người bất động thanh sắc mà tìm kiếm vài người chơi còn sót lại trong đám người.

Lạc cũng nghĩ cách tạm thời thoát thân lại đây.

Mấy người tìm một góc ẩn nấp, giống một đám học tra trốn học, lặng lẽ thương thảo.

Tiêu Lam nói sáng tỏ mấu chốt qua cửa nằm ở chỗ giải phong ấn cho Adelin với bọn họ.

Sau khi nghe nói yêu cầu ở tối đêm trăng đỏ đi ra ngoài đánh vỡ phong ấn, có hai người chơi biến sắc, tỏ vẻ bọn họ không muốn tham dự:

“Chúng tôi chỉ muốn ngốc trong phòng ngủ thôi, dù sao phòng ngủ cũng là an toàn.”

Nói xong, hai người này liền hoảng loạn không ngừng mà đi mất, như đang sợ mấy người khác cưỡng bách bọn họ không bằng.

Nhìn bóng dáng hai người rời đi, Đái Bất Mao nhăn mày lại: “Sao đã tới màn trung cấp rồi còn có loại ngu xuẩn này, không biết nên nói bọn họ vận khí tốt hay là mạng cứng nữa.”
Tiêu Lam cũng cảm thấy thật thần kỳ, trước đó ở màn sơ cấp, những kẻ chơi tiêu cực chỉ nghĩ chờ người chơi khác qua cửa rồi theo sau cọ ké, đại đa số cũng chẳng có kết quả tốt gì.

Hai người kia thế mà có thể dựa vào phương pháp này một đường lăn lộn đến trung cấp, quả thực có thể nói là vua cá khô, có thể thấy được đôi khi vận khí cũng là một bộ phận của thực lực.

Nhưng mà, vận khí của bọn họ còn có thể chống đỡ được bao lâu thì chưa nhất định.

Ở lại ngoại trừ Tiêu Lam và Đái Bất Mao ra còn có ba người, bọn họ bắt đầu thương lượng sắp xếp chuyện phá giải phong ấn.

Tiêu Lam: “Tôi và đồng đội của tôi có thể phụ trách hai phong ấn, hai người các anh một tổ, như vậy tương đối an toàn.”

Đái Bất Mao hỏi: “Các cậu bên kia có nắm chắc chứ?”
Tiêu Lam gật gật đầu, sau khi đã giao thủ với phu nhân Hồng Nguyệt, cậu xem như có lý giải đối với công kích của đối phương. Hơn nữa hiện tại cậu càng thêm quen thuộc tình huống thân thể 15 tuổi của mình, nếu lại lần nữa gặp phải, dù không mở kỹ năng thì đào tẩu cũng không thành vấn đề.

Mà Lạc bên kia, càng không thành vấn đề.

Nếu không phải yêu cầu trong khoảng thời gian ngắn xử lý bốn phong ấn, hai người bọn họ như vậy cũng đủ rồi.

Vì thế, chia ra Tiêu Lam phụ trách tòa tháp phương bắc, Lạc phụ trách tòa tháp phương tây, Đái Bất Mao và ba người khác chia ra hai người một tổ, phụ trách hai tòa tháp khác.

Tiêu Lam: “Dưới tòa tháp phương bắc là Adelin, tôi định đặt ở cuối cùng xử lý, các anh tận lực bảo trì cùng lúc 10 giờ đánh vỡ phong ấn, chờ đến khi hành động của các anh đều thành công, liền trực tiếp chạy sang tòa tháp phương bắc.”
“Nếu thời gian vượt qua mười phút mà vẫn còn tòa tháp chưa bị đánh vỡ phong ấn, những người khác liền hướng tới bên đó chi viện.”

Đem thời gian định ở 10 giờ là bởi vì trước đó chắc chắn sẽ có một quá trình tìm kiếm phong ấn, Adelin cũng chưa nói làm sao để phá giải, các người chơi chắc chắn sẽ mất một chút thời gian vào việc đó.

Mà sau khi phá giải phong ấn lại không biết sẽ phát sinh chuyện gì, còn cần dành ra một chút thời gian chiến đấu và ứng đối tình huống ngoài ý muốn mới được.

Sau khi thương thảo xong, mọi người tan đi, tiếp tục sắm vai thân phận từng người.

——

Đến buổi tối.

Nhìn chân trời treo lên một vầng trăng đỏ, toàn bộ học viện Coriff lại lần nữa bao phủ dưới ánh trăng đỏ nhàn nhạt, các người chơi hành động.

Hai người ngồi trong văn phòng của Lạc uống trà cũng không ngoại lệ.
Tiêu Lam sắp ra cửa, giọng Lạc từ phía sau cậu truyền đến: “Xin cẩn thận, tiên sinh.”

Tiêu Lam mỉm cười với hắn: “Tôi sẽ.”

Hai người phân công nhau hướng về hai nơi bất đồng.

Tiêu Lam cẩn thận giấu hết tung tích, đến gần vị trí tòa tháp phương bắc.

Trên đường gặp phu nhân Hồng Nguyệt một lần, bà đang nện những bước đi ưu nhã, cứ như đang tản bộ trong học viện.

Nhưng Tiêu Lam kịp thời giấu kín sau thân cây, hữu kinh vô hiểm mà trốn qua được.

Tiêu Lam lại một lần đi tới tòa tháp phương bắc.

Sau khi tiến vào tòa tháp, bên trong vẫn là bộ dáng như lần trước cậu tiến vào, nhìn qua rách nát mà lại hoang vắng.

Bên dưới tòa tháp lần trước bọn họ tiến vào cũng đã kiểm tra qua, cũng không có thứ gì cùng loại với phong ấn, cho nên lúc này đây Tiêu Lam lựa chọn đi hướng lên trên.
Đường đi lên vẫn là bộ dáng đã rất lâu không người nào đi qua, cả một dấu chân cũng không để lại.

Đến phòng trên tầng cao nhất, gian phòng này cửa phòng rất dày nặng, còn bị một ổ khóa lớn gắt gao khóa lại, nhưng vào tay Tiêu Lam chẳng khác nào không có.

Tiến vào trong phòng, đập vào mắt chính là điêu khắc bằng đá thật lớn chiếm cứ hoàn toàn cả một mặt tường, điêu khắc đá thủ pháp thực xảo diệu, đồ án bên trên có chút tương tự với mâm kim loại tròn trên ngực Adelin. 

Điêu khắc đá này đang đắm chìm dưới trăng đỏ, cứ như đang được rót năng lượng vào, đang chậm rãi xoay tròn.

Hóa ra, Adelin cũng không phải không nói cho người chơi phương pháp phá giải phong ấn, “đánh vỡ” theo như lời cô bé hẳn là chính là chỉ ý nghĩ trên mặt vật lý, thật sự đánh vỡ điêu khắc đá này mà thôi.
Thật là phương pháp phá giải phong ấn căng đét hết sức!

Nhưng mà đơn giản như vậy hẳn là sẽ không có người chơi nào trị không được đi.

Cách 10 giờ còn có một khoảng thời gian, Tiêu Lam lấy đồng hồ quả quýt ra, một bên nhìn thời gian một bên chờ đợi động tĩnh từ mấy tòa tháp khác.

Trong lúc chờ đợi, một chút bụi bặm rất nhỏ rơi xuống trước mắt Tiêu Lam, đồng thời lỗ tai cậu cũng bắt giữ đến tiếng vang rất nhỏ.

Có thứ gì đang tiếp cận cậu, hơn nữa là từ ——

Trên trần nhà!

Cảm giác nguy hiểm vừa mới toát ra tới, Tiêu Lam liền nhảy sang bên cạnh, rời khỏi vị trí vốn đang đứng.

Lúc này cậu phát hiện, trên trần nhà xuất hiện một thứ màu trắng, thứ kia chất liệu nhìn qua rất cứng rắn, động tác lại phi thường linh hoạt.

Đó là một Chú Ngẫu có tạo hình cùng loại như rắn, hình thể khổng lồ, trên người kết cấu có chút tương tự đuôi rắn của Adelin, nhưng nhìn qua càng thêm tục tằng, không tinh xảo bằng Adelin. 
Trách không được tòa tháp ở bốn phía cũng không có thủ vệ, một đường hướng lên trên cũng không có bẫy rập.

Chỉ sợ phu nhân Weld vì bảo trì phong ấn Adelin, đã sớm đặt Chú Ngẫu ở phụ cận phong ấn, chỉ cần có người tới gần thì sẽ bị công kích ngay.

Chú Ngẫu cũng không phải thể sinh mệnh, cho nên không cần cho ăn và chăm sóc, ngày thường cũng không phát ra một chút động tĩnh nào, quả thực là thủ pháp hoàn mỹ để lựa chọn.

Chú Ngẫu hình rắn một kích không trúng, thay đổi thân hình trên trần nhà, giương cái miệng rộng lại một lần nữa nhào về phía Tiêu Lam.

Tiêu Lam lấy【 Xương của Dalit 】ra, không chút nào yếu thế mà đánh trả lại.

Gậy bằng xương cứng chắc va chạm vào răng rắn bén nhọn, phát ra tiếng vang thật lớn, cũng đánh đến đầu cự xà lệch sang một bên.
Tiêu Lam nhân cơ hội tiến lên một bước, lại thêm một gậy đánh lên đầu đại xà.

Con rắn lớn này cũng không biết là dùng tài liệu gì chế tác, cứng rắn hơn không ít so với những cái trong rừng, hai gậy đi xuống chỉ xuất hiện một vài vết rách rất nhỏ.

Đại xà lắc lắc đầu, một lần nữa khởi xướng công kích về phía Tiêu Lam.

Tiêu Lam một bên né tránh công kích của nó, một bên tìm kiếm đồ án phức tạp nhất trên người nó, dựa theo kinh nghiệm trước đó giao thủ với Chú Ngẫu, chỉ cần phá hư chỗ kia là có thể khiến Chú Ngẫu đình chỉ vận động, hoặc là bị thương nặng.

Đại xà công kích Tiêu Lam vài lần đều bị cậu linh hoạt tránh thoát, nhưng đại xà cũng không có chút không kiên nhẫn nào, vẫn mãnh liệt mà công kích tới.

Giữa ngươi tới ta đi, Tiêu Lam phát hiện.

Ở chỗ sâu trong yết hầu con rắn này có một thứ gì đó đen nhánh, đối lập rõ ràng với thân thể màu trắng của nó, chỉ là bởi vì vị trí quá ẩn nấp, hơi nghiêng góc độ một chút thì đã nhìn không tới rồi.
Đại xà lại một lần há to miệng hướng tới Tiêu Lam công kích, răng nhọn bén ngót thẳng tắp mà hướng về phía đầu cậu.

Lúc này đây, Tiêu Lam không hề né tránh, ngược lại còn gia tốc tiến về hướng đại xà, nhìn qua phảng phất như đang muốn tự diệt vong.

Miệng rắn thật lớn đã chiếm cứ tầm mắt Tiêu Lam, không có chút mùi tanh sinh vật nào, nhưng nguy hiểm lại thắng cả cự xà chân chính.

Tiêu Lam nắm chặt gậy xương trên tay, bỗng nhiên thọc mạnh về chỗ sâu trong yết hầu đại xà.

“Bốp ——”

Toàn bộ cánh tay Tiêu Lam đã hoàn toàn đi vào miệng đại xà, chỉ cần đại xà khép miệng lại là có thể sống sờ sờ cắn xuống cánh tay cậu.

Đại xà lại dừng động tác, răng nanh chỉ cách cánh tay Tiêu Lam khoảng gần một bàn tay.

Tựa như máy móc bị tắt đi nguồn điện, thân thể khổng lồ ầm ầm ngã xuống, động tác của nó cuốn lên bụi bặm dưới mặt đất, dưới trăng đỏ chiếu rọi như một mảnh sương mù màu đỏ.
“Hộc……” Tiêu Lam thở ra một hơi, hoạt động một chút cổ tay.

Tuy rằng thân thể mười lăm tuổi trên phần thể lực tương đối yếu, nhưng rất nhiều lần chiến đấu xuống, cậu cũng dần dần thích ứng loại cảm giác này, sức chiến đấu cũng đang dần dần khôi phục.

Vì bảo đảm đại xà sẽ không “xác chết vùng dậy”, Tiêu Lam tiến lên một bước, một chân dẫm lên thân thể đại xà, lợi dụng 【 Xương của Dalit 】 coi như gậy cạy, trực tiếp tháo dỡ cằm của đại xà xuống.

Lại bổ thêm hai cú vào đồ án bí văn đã bị đánh nát, bảo đảm nó vỡ vụn đến đủ hoàn toàn.

Cứ như vậy, dù nó có muốn xác chết vùng dậy thì cũng không có điều kiện gì.

Thu thập đại xà xong, Tiêu Lam nhìn một chút sang đồng hồ quả quýt, vừa lúc đã đến 10 giờ.

Gần như là đồng bộ cùng đồng hồ quả quýt, tòa tháp phương tây truyền đến một tiếng ầm vang, toàn bộ học viện đều chấn động trong một chớp mắt, động tĩnh thật sự không nhỏ.
Phụ trách bên kia chính là Lạc, quả nhiên là một tiểu đồng bọn đáng tin cậy.

Qua không lâu, tòa tháp phương nam cũng truyền đến động tĩnh, hiển nhiên cũng đã thành công.

Chỉ còn lại tòa tháp phương đông, Tiêu Lam nhìn chằm chằm đồng hồ quả quýt, chờ đợi động tĩnh bên kia.

Nhưng lại đợi mười phút, trong học viện vẫn an an tĩnh tĩnh.

Tiêu Lam nhăn mày lại, có một loại dự cảm bất hảo.

Bên kia chỉ sợ là…… đã xảy ra chuyện.

Tiêu Lam thấp giọng gọi: “Lạc.”

Nháy mắt tiếp theo, thân ảnh Lạc xuất hiện ở bên cửa sổ, tắm gội ánh sáng hồng nguyệt, phảng phất tựa quỷ mị dưới ánh trăng.

“Tiên sinh.”

Tiêu Lam: “Anh thủ tại chỗ này, tôi đi sang tòa tháp phía đông xem một chút.”

Lạc: “Tôi có thể đi cùng cậu.”

Tiêu Lam lắc đầu: “Chỉ có anh thủ tại chỗ này tôi mới yên tâm được, ngoại trừ anh, ai cũng không được.”
Nhìn chăm chú vào đôi mắt Tiêu Lam, Lạc mỉm cười lên: “Tuân mệnh, tôi sẽ bảo vệ nơi này.”

Hắn không tiếp tục kiên trì muốn đồng hành, bởi vì hắn biết rõ khát vọng của Tiêu Lam đối với rèn luyện. Bảo vệ và trợ giúp có thể cho Tiêu Lam qua cửa, nhưng lại không cách nào làm cậu trở nên cường đại.

Hơn nữa, nơi mấu chốt này thật sự là từ Lạc tới thủ là thích hợp nhất. 

Hắn tự nhiên cũng sẽ không cô phụ tín nhiệm của Tiêu Lam.

Lạc dựa vào bên cửa sổ, nhìn chăm chú vào thân ảnh Tiêu Lam đi xa.

——

Tiêu Lam nhanh chóng chạy như bay dưới trăng đỏ, tận khả năng mà nhanh chóng đến gần tòa tháp phương đông.

Đi đến dưới tòa tháp.

Tòa tháp phương đông rất yên ắng, nhìn không ra bên trong có cái gì không ổn, nhưng chính là như thế ngược lại có vẻ càng thêm quỷ dị.
Tiêu Lam lên lầu, một đường vẫn an tĩnh.

Sau đó không lâu, cậu liền đứng ở tầng cao nhất, cửa phòng nơi đây khép hờ, khoá cửa bị thứ gì ăn mòn, hẳn là bút tích của người chơi.

Nhưng bên trong cánh cửa một chút âm thanh cũng không có, cảm giác cực kỳ không ổn.

“Người anh em Tiêu Lam.” Một giọng nói khá quen thuộc vang lên cách đó không xa, trong một góc đen như mực.

Tiêu Lam chuyển đầu qua, chợt thấy không hề phát hiện cbất luận kẻ nào.

“Bên này.” Chủ nhân giọng nói lại lần nữa mở miệng, lộ ra một hàm răng trắng sáng lấp lánh lên.

Tiêu Lam nháy mắt đã hiểu, bên kia khẳng định là Đái Bất Mao.

Cái độ đen này của anh ta quả thực có thể nói là tự mang màu sắc tự vệ nha, vào ban đêm hành tẩu thật sự là hoàn mỹ.

Đến gần rồi Tiêu Lam phát hiện Đái Bất Mao đang tập thể dục theo đài, động tác tiêu chuẩn đến giống như là phim nhựa dạy học, xứng với thân thể cao lớn cường tráng của anh ta, thoạt nhìn đặc biệt buồn cười.
Anh ta một bên nhảy một bên nói: “Từ từ, tôi thêm thêm cái trạng thái cho mình đã, chúng ta cùng nhau đi vào.”

Nhìn động tác tiêu chuẩn của đối phương, trong lòng Tiêu Lam lại lần nữa nổi lên đồng tình.

Thảm, thật sự là quá thảm.

Kỹ năng của Thế Giới Hàng Lâm rốt cuộc là do tên khốn kiếp nào thiết kế?

Tiêu Lam hỏi: “Một người khác nữa cùng anh một tổ đâu?”

Đái Bất Mao nói: “Anh ta đi qua bên tháp phương bắc trước rồi.”

Sau khi nhanh như bay làm xong vận động duỗi người, trên người Đái Bất Mao xuất hiện hộ thuẫn màu xanh lục quen thuộc. 

Anh ta gật gật đầu với Tiêu Lam, hai người đẩy cửa tiến vào phòng.

Trong phòng an an tĩnh tĩnh, điêu khắc đá thật lớn trên vách tường vẫn đang chuyển động, thoạt nhìn không khác gì những phòng còn lại.

Trên mặt đất nằm hai người, bọn họ vẫn không nhúc nhích, ngực tựa hồ cũng đã chẳng còn phập phồng, hiển nhiên trạng thái cũng không diệu nữa.
Trừ cái này ra, trong phòng không còn động tĩnh nào khác. 

Nhưng mà ai cũng sẽ không cho rằng nơi này an toàn, bằng không hai người dưới đất từ đâu ra.

Tiêu Lam cẩn thận tiến lên kiểm tra hai người dưới đất. 

Bọn họ hô hấp tim đập đều rất mỏng manh, hẳn là đã hôn mê.

Chỉ là trên người bọn họ cũng không có ngoại thương rõ ràng, nhất thời tìm không thấy nguyên nhân hôn mê.

Nhưng cũng không cần nghĩ sâu, bởi vì Tiêu Lam đã nghe được trên đỉnh đầu mình truyền đến âm thanh giống như tiếng muỗi đập cánh vo ve. 

Cậu ngẩng đầu, quả nhiên liền thấy được một Chú Ngẫu giống như con muỗi.

Chú Ngẫu này hình thể lớn nhỏ cỡ một con chó con, cả người đều là chất liệu cứng rắn màu xám đậm, sau lưng là một đôi cánh trong suốt, hơn nữa chiếc vòi bén nhọn phiếm ánh xanh lam, người dưới đất trúng chiêu như thế nào, không cần nói cũng biết.
Trên vòi của Chú Ngẫu này có khả năng có độc.

Nháy mắt tiếp theo, Chú Ngẫu dạng muỗi này cũng đã đánh tới cậu, vòi nó nhắm ngay phần cổ yếu ớt của Tiêu Lam.

Tốc độ thế nhưng cực nhanh.

Tiêu Lam phản ứng nhanh chóng hơi xoay người, trở tay một gậy vút về phía nó.

Động tác muỗi lớn cũng rất nhanh, hiểm hiểm mà né tránh Tiêu Lam công kích.

Nhưng công kích của Đái Bất Mao bên kia đã tới rồi.

Một luồng lưỡi dao ánh sáng màu vàng chém về phía con muỗi né tránh. 

Hóa ra trong nháy mắt nhìn thấy muỗi lớn xuất hiện, Đái Bất Mao cũng đã bắt đầu vận động cơ thể, sau khi làm xong anh ta liền có được năng lực công kích từ xa, vừa lúc đuổi kịp ngay lúc này ra tay.

Động tác của con muỗi cực nhanh, nhìn thấy lưỡi dao ánh sáng chém lại đây, nó thế nhưng lại lần nữa xoay người tránh đi.
Nhưng chuyện bất quá tam, nó vừa mới né tránh lưỡi dao ánh sáng, bỗng cảm giác được thân thể mình bị trói buộc.

Tiêu Lam chuyển【 Xương của Dalit 】 sang hình thái roi ít dùng đến nhất, hình thái này trên công kích không tính là mạnh, nhưng chiều dài đủ dài, dùng để vây khốn kẻ địch am hiểu chạy trốn dùng đặc biệt tốt.

Vừa lúc nương thời điểm nó né tránh công kích của Đái Bất Mao, Tiêu Lam nắm được thời cơ ra tay.

Muỗi lớn bị nhốt lại có ý đồ tránh thoát, ngược lại bị Tiêu Lam hung hăng mà túm xuống đất.

“Rầm——”

Muỗi lớn đập xuống đất tạo ra âm thanh nặng nề, nhưng không hề vỡ mảnh nào, hiển nhiên chất liệu cũng phi thường tốt.

Còn không đợi nó điều chỉnh động tác, Tiêu Lam đã ném nó lên lần nữa.

“Rầm——”

Lại một lần hung hăng nện xuống đất. 
“Rầm rầm rầm ——”

Tiêu Lam không ngừng động tác, thân thể muỗi lớn không ngừng quật tới quật lui xuống đất, rốt cuộc có không ít tay nhỏ chân nhỏ đều bị đập đến rớt xuống.

Một lần cuối cùng, Tiêu Lam ném muỗi lớn bị bó chặt trong tay ném lên cao nhất, sau đó nặng nề mà đập về phía điêu khắc đá bên kia.

“Ầmmm——”

Điêu khắc đá theo tiếng mà vỡ vụn.

Toàn bộ học viện cũng lại lần nữa chấn động lên.

Làm đại công thần phá hư phong ấn, muỗi lớn cũng không nhúc nhích nữa, bởi vì nó chỉ còn sót lại một cái thân mình trụi lủi, thật sự hữu tâm vô lực na.

Giờ phút này, điêu khắc đá đã sụp xuống, dưới mặt đất tất cả đều là khe hở bị Tiêu Lam đập ra, còn kèm theo tứ chi con muỗi.

Đứng trên phế tích do chính mình tạo thành, Tiêu Lam mỉm cười lên, phảng phất như đang rất vừa lòng với thành quả sáng tác của mình.
Hình ảnh kia quả thực vừa hung tàn vừa không nói tình cảm.

Cứ như một cái máy phá bỏ và di dời không có cảm tình, đã tiến hóa thành một cái máy phá bỏ và di dời vui sướng toàn tự động.

Đáng tiếc, không có thu hoạch giá trị bần cùng, Tiêu Lam hơi tiếc nuối.

“……” Đái Bất Mao nuốt nước miếng một cái.

Sau khi xem hoàn toàn quá trình, cảm giác cả người mình đều đang đau là vụ gì……

Vị đại lão này tựa hồ cũng là bị cưỡng chế co lại về mười lăm tuổi, vậy thời kỳ toàn thịnh của cậu ta sức mạnh lớn tới cỡ nào chứ?

Đái Bất Mao nhịn không được trộm vỗ vỗ thần thức tràn ngập cơ bắp lại nhỏ yếu của mình ——

Hình như không đủ rắn chắc ha.

Tác giả có lời muốn nói:

Tiêu Lam: Kỹ năng của Thế Giới Hàng Lâm rốt cuộc là do tên khốn kiếp nào thiết kế?

Bách Đường: Tui nha! (đúng lý hợp tình)
Các người chơi: Đánh chết người này!!!

Hết chương 130.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK