Tồn Bách Thần mạnh bạo véo vào đùi Mạn Nghiên mấy cái, khiến cô la oai oái vì đau.
Mệt mỏi cả một ngày trời, cuối cùng hai người cũng về đến biệt thự. Tôn Bách Thần giúp Mạn Nghiên lấy quần áo, còn chu đáo xả nước nóng vào bồn tắm cho cô.
“Mau tắm đi rồi lên giường ngủ. Trễ rồi, không về ký túc xá nữa. Phía Nhã Yến Kỳ cứ để tôi giải thích cho.”
"Vâng." Mạn Nghiên ngoan ngoãn vào trong phòng tắm. Cô mệt lả người, chỉ muốn nhanh nhanh để được đi ngủ.
Cô vừa đi khỏi, Tôn Bách Thần nhận được một cuộc điện thoại. Nhìn lên màn hình, hắn khẽ thở dài, chân bước nhanh ra ngoài ban công để nghe máy.
"Ừ giáo sư, tôi nghe."
"Bách Thần, lâu rồi không gặp cậu. Ngày mai rảnh chứ, sắp xếp cho tôi một cuộc hẹn. Tôi muốn xem tình trạng của cậu chuyển biến thế nào rồi."
"Được. Vậy thời gian và địa điểm, chủ cứ nhắn qua cho tôi nhé."
Hắn tắt máy, đứng trầm ngâm ngoài ban công, tay vịn hờ lên lan can, Ánh trăng chiếu rọi lên khuôn mặt góc cạnh, như phả hồn thêm cho đôi mắt sâu thẳm. Tôn Bách Thần khẽ rít một hơi dài, đi vào trong nhà.
Vị giáo sư kia là người điều trị chứng trầm cảm cho Tôn Bách Thần. Khả năng điều tiết cảm xúc chỉ là lớp bọc hoàn hảo cho sự bấp bênh trong lòng. Từ khi Mộc Trà chết, hắn phải dùng thuốc điều trị trầm cảm xuyên suốt. Nhưng ba tháng trước, bác sĩ đã quyết định cho hắn ngưng dùng đến nó.
Có lẽ là kỳ tích mà cô gái nhỏ kia mang lại!
"Bách Thần, anh mau tắm đi."
Mạn Nghiên vừa lau tóc vừa gọi hắn. Tôn Bách Thần thoáng giật mình, vội giấu nhẹm tâm tư trong đáy mắt.
"Ừ."
Màn đêm tĩnh mịch dần buông xuống, hai con người nằm trên giường, ôm chặt lấy nhau, chuẩn bị say giấc nồng.
"Mạn Nghiên, em dọn luôn đến đây sống đi."
"Hả? Sao được chứ?"
Mạn Nghiên trong cơn buồn ngủ, mờ hồ đáp lại hắn. Cô và Nhã Yến Kỳ mới làm hòa, sao có thể đột ngột rời khỏi ký túc xá được.
"Ừm. Thôi ngủ đi, chuyện này nói với em sau"
“Đến biệt thự sống đi! Chiều nay chuyển đồ sang luôn càng tốt.”
Tôn Bách Thần vừa thưởng thức bữa sáng, vừa chậm rãi mở lời. Mạn Nghiên ngồi ở bên cạnh phịu mặt xuống, tỏ ý không vừa lòng.
“Không. Em muốn ở lại ký túc xá với Yến Kỳ
“Không cái gì? Ở đây không mất tiền điện tiền nước, tiền phòng hàng tháng, còn được ăn uống miễn phí, buổi tối có người phục vụ tận tình trên giường, không phải sướng lắm sao?” Tôn Bách Thần nhàn nhã uống một ngụm nước lọc.
Nghe qua thì thích thật, nhưng cái câu cuối của hắn là gì ấy nhỉ? Hừm, “phục vụ tận tình trên giường”, sướng cái rắm!
“Xía, em không muốn quãng đời còn lại phải nằm liệt giường đầu”
Tôn Bách Thần kéo cái ghế gần sát vào cô, hắn chăm chú quan sát đôi mắt long lanh kia, muốn biết xem Mạn Nghiên đang nghĩ gì. Trầm lặng một lúc, hắn nắm lấy bàn tay cô, nói:
“Vậy muốn mỗi ngày đều phải chạy qua chạy lại sao? Không sợ bị Nhã Yến Kỳ phát hiện hửm? Mạn Nghiên, em chuyển hẳn sang đây ở rất tốt mà. Chỉ ba tháng thôi.”
Mạn Nghiên biết hắn đang ám chỉ bản giao kèo kia, cô có chút lung lay quyết định. Dù sao mấy ngày sau phải đến nấu cơm tối cho Tôn Bách Thần, nên việc chuyển sang đây sống cũng rất tiện. Hơn hết, cô muốn dùng ba tháng này để chiếm được trái tim hắn!
“Vậy để em tìm cách bàn bạc với Nhã Yến Kỳ”