Ở dưới canteen thì bị bạn bè soi mói, bây giờ còn bị Tôn Bách Thần nhục mạ, cô đúng là điên rồi mới yêu tên đàn ông này mà!
“Nói xong rồi phải không? Em về đây”.
Hắn chưa nói chuyện chính, sao có thể để Mạn Nghiên đi chứ? Tôn Bách Thần nắm chặt lấy cổ tay cô, ngang ngược kéo cô ngồi trở lại ghế.
“Em xin nghỉ ở chỗ làm thêm đi. Tôi không thích!”
“Không. Anh đừng có quá quắt.”
Nơi duy nhất giúp Mạn Nghiên hái ra tiền, cô có bị điên đâu mà tự cắt đường sống của mình. Hơn nữa môi trường làm việc ở đó khá tốt, cô còn quen được nhiều người dễ thương, chẳng hạn như chị quản lý.
“Cho em ba ngày. Tôi thấy em còn làm ở đó, tôi thuê người đập nát quán cà phê đó.”
“Anh dám?” Giọng cô hơi run.
“Tôn Bách Thần chưa từng nói suông để hù dọa ai cả. Đồng Mạn Nghiên, tôi tưởng em phải hiểu rõ điều đó chứ?”
Đúng vậy! Với quyền thế trong tay hắn, muốn cho cái quán cà phê nhỏ đó biến mất không để lại chút vết tích là điều dễ như trở bàn tay. Nhưng cô không cam tâm, Tôn Bách Thần dựa vào cái gì mà bắt cô phải nghỉ làm. Không có tiền làm thêm, cô lấy gì mà sống?
Bị chèn ép đến mức không nhịn được, Mạn Nghiên gắt lên:
“Anh đừng ép người quá đáng. Muốn bức bách em đến chết, anh mới hài lòng phải không?”
Khóe mắt ai đó đỏ hoe, quay mặt sang chỗ khác lảng tránh. Tôn Bách Thần không hiểu nổi người con gái này, sự việc xảy ra tệ hại như vậy, cô còn luyến tiếc điều gì?
Tôn Bách Thần mà là cô, lập tức nó nhanh cho đỡ phiền thân!
Hắn thở dài một hơi, tay nắm chặt giấu trong túi quần âu. Giọng điệu trở nên mềm mỏng hơn:
“Ngoan, nghe lời tôi. Từ tuần sau em đến nhà tôi nấu cơm tối, xem như là công việc làm thêm mới đi.”
“Không thèm” Cô bặm chặt môi.
“Không thèm cũng phải đến. Đừng có bướng!”.
Nói xong Tôn Bách Thần nhấc cô lên, Mạn Nghiên bị mất thăng bằng, rất may hắn giữ chắc nên mới không lộn cổ xuống đất. Tôn Bách Thần bế cô sang bàn làm việc, để Mạn Nghiên ngồi lên đùi mình.
"Anh định làm gì thế?”
Hắn mở máy tính, nhấn vào thư mục chứa video. Bên trong có một đoạn trích xuất từ camera nhà đa năng, là hôm Mạn Nghiên bị nhốt vào trong phòng dụng cụ.
Cô quả thật bị người khác hãm hại, chỉ là người đó đội mũ lưỡi trai, đeo khẩu trang cẩn thận, Mạn Nghiên không thể nhận ra là ai. Nhưng nhìn vóc dáng mũm mĩm này, cô dám chắc không phải Nhã Yến Kỳ.
Không sai! Mạn Nghiên từng có suy nghĩ nghi ngờ Nhã Yến Kỳ, dù cô thấy hổ thẹn với lương tâm khi nghi ngờ bạn cùng phòng của mình, nhưng đó là linh cảm, cô không thể khống chế được. Có quá nhiều sự việc xảy ra, xâu chuỗi sự việc, Mạn Nghiên không thể không nghi ngờ. Nhưng khi xem đoạn video này, cô lại cảm thấy an lòng trở lại.
Tự nhủ với mình không phải Nhã Yến Kỳ...
“Sao? Có quen biết người trong clip không?”
Mạn Nghiên khẽ lắc đầu.
Tôn Bách Thần đã đoán trước được đáp án. Dù có kẻ cố tình hãm hại cô, cũng không ngu ngốc đến mức tự mình ra tay. Nhưng mà không sao, hắn có thể mò ra kẻ đó. Vấn đề là thời gian thôi!
Cả trường đại học Bắc Thành, muốn điều tra hết nữ sinh có vóc dáng mũm mĩm như trong hình, không phải là quá khó khăn.
Còn cả bài viết về Mạn Nghiên với Vũ Khắc Dương trên diễn đàn trường nữa, kẻ đăng bài ngu ngốc đến mức sử dụng máy tính ở thư viện. Tôn Bách Thần rất nhanh đã tra ra.