“Đồng Mạn Nghiên, bình thường ông chú này chở hàng gì thế?”
Mạn Nghiên nghe hắn hỏi, bất giác bụm miệng cười. Cô ghé sát vào tai hắn, thì thào theo tiếng gió thổi:
“Chở phân bò khô đó!”
Mặt mày ai đó tối đen lại, ánh mắt nhìn Mạn Nghiên như muốn nuốt chửng cô. Nghĩ kỹ lại, Tôn Bách Thần vẫn thấy hoài nghi. Không đúng, mùi phân bò khổ đâu có thối đến thế!
“Còn gì nữa?” Hắn cẩn thận hỏi tiếp.
“Ừ thì... thi thoảng chú ấy còn chở heo, chở gà, vịt cho người ta nữa. Bách Thần, nhìn mấy vết đen ở gần tay anh đi, chính là phân heo đó!”
Ai đó giật nảy mình, nhanh chóng bỏ tay ra khỏi thành xe. Hắn ngồi xổm lên, cảnh giác nhìn xung quanh, khẽ rùng mình. Sợ ngồi không vững, Tôn Bách Thần phải bám chặt lấy cánh tay Mạn Nghiên.
Cô không nhịn được, cười lên ha hả. Tôn Bách Thần trừng mắt lên nhìn cô gái trước mặt, giương cao nắm đấm lên tự đánh vào đùi mình.
“Thật muốn bóp chết em mà.”
Cũng may mà chú Vĩ chạy nhanh, thoáng chốc đã đến cổng nhà Mạn Nghiên. Cô dúi vào tay cô vài tờ tiền, để ông mua nước uống.
“Chú không nhận đầu. Sao lần nào về cũng cho chú tiền thế? Chú không có tiền cho cháu thì thôi đi, thật là..”
Ông đưa lại tiền cho Mạn Nghiên, tỏ ý không nhận. Hai người cứ nài nỉ qua lại, cuối cùng chú Vĩ phải cháu thua với sự cứng đầu của cô.
“Chú nhận đi cho cháu vui. Thật là, có mấy đồng đầu chứ?”
“Rồi rồi, chú chịu cháu đấy. Thôi, hai đứa về nhà cẩn thận nhé! Chú về đây.”
Tôn Bách Thần cùng Mạn Nghiên chào tạm biệt ông, rồi đi vào một con ngỏ hẹp. Nhà của cô là ngôi nhà gạch trần ở cuối ngỏ, cũ kỹ đến mức đóng rêu xanh đóng kín bức tường rào.
“Bà nội, dì Hạ ơi, Mạn Nghiên về rồi.”
Cô đẩy cánh cửa gỗ đã có phần mục nát ra, chạy vào trong sân. Mạn Nghiên nhìn ngắm xung quanh, tìm kiếm bóng dáng hai người phụ nữ quen thuộc.
Dì Hạ - em gái ruột của mẹ Mạn Nghiên, từ trong bếp đi ra. Bà năm nay đã ngoài bốn mươi lăm, nhưng không có chồng con gì. Kể từ khi cha mẹ Mạn Nghiên đột ngột qua đời, chú ruột cô bỏ đi biệt tích, dì đã chuyển đến sống cùng bà cháu của Mạn Nghiên. Bà nội cũng xem dì Hạ như con cái trong nhà, yêu thương, nương tựa lẫn nhau mà sống.
“Mạn Nghiên đấy à? Hôm qua dì đã nói không cần về rồi mà.”
“DÌ, con nhớ dì với bà. Dù sao cũng còn vài ngày nữa mới đến học kỳ mới, con tranh thủ về thăm mọi người.”
Bấy giờ dì Hạ mới nhìn sang Tôn Bách Thần. Bà thoáng ngạc nhiên, liếc mắt sang Mạn Nghiên, hỏi:
“Cậu này là ai thế?”
“A là.” Mạn Nghiên ấp úng, không biết giới thiệu làm sao cho đúng. Thấy cô còn đứng ngây ra đó, Tôn Bách Thần chủ động chào hỏi dì Hạ.
“Chào dì, tôi là Tôn Bách Thần, giảng viên của Mạn Nghiên.”
Thà không giới thiệu thì thôi, chứ nói xong càng làm dì Hạ thêm rối mù. Giảng viên trường đại học của Mạn Nghiên, sao lại theo cô về quê chứ?
Trong bếp truyền ra tiếng xì xèo, dì Hạ vội chạy vào trong. Bà đang nấu dở nồi cháo, suýt chút nữa thì quên mất.
Mạn Nghiên khẽ cười, kéo Tôn Bách Thần vào bên trong tìm bà nội Đồng. Cô gọi thật to, nhưng hình như không có ai ở trong nhà. Trong phòng cũng không có, càng làm Mạn Nghiên thấy lạ. Trời đã tối rồi, bà còn đi đâu chưa về?
“Dì à, bà nội đâu rồi?”
Dì Hạ đang ở trong bếp múc cháo cho vào trong hộp. Nghe thấy Mạn Nghiên hỏi, khuôn mặt bà bỗng trầm tư, biết không thể giấu thêm, bà nói:
“Bà nội con đang nằm ở bệnh viện Hoàng Đức.”
Đó cũng là lý do dì Hạ không muốn Mạn Nghiên về quê. Bà nội Đồng đã dặn bà không được tiết lộ chuyện bà bị ốm, tránh để cô lo lắng.
“Bà nội... bà bị sao thế? Sao... sao lại phải nằm viện?” Cô luống cuống, đến nói chuyện cũng không tròn chữ.
“Đừng lo lắng quá. Bà chỉ bị cảm lạnh thông thường thôi, nhưng vì giá cả rồi nên bác sĩ giữ lại bệnh viện để tiện theo dõi.”