Họ vẫn kiên nhẫn chờ đợi, dõi theo từng động tác của cô gái kia. Dậm dật một hồi lâu, Mạn Nghiên đã thành công ném chuẩn xác hai chai dầu gội và túi giấy đựng chiếc váy dạ hội vào thùng rác.
Xong xuôi, cô phủi tay, mặt nghênh lên nhìn chiếc thùng rác đầy thách thức.
Trông đằng sau bóng lưng Mạn Nghiên có vẻ rất vui vẻ, nhưng ai biết được trong lòng cô buồn cỡ nào. Mẹ kiếp! Tên khốn kiếp Tôn Bách Thần dám xem cô là người thay thế.
“Hức... hức..” Mạn Nghiên bật khóc tức tưởi. Dù rằng mặt cô vẫn tỉnh bơ, nhưng hai hàng nước mắt cứ không ngừng tuôn ra. Có lẽ vì cơ mặt cũng không thể bộc lộ hết sự uất ức trong lòng của Mạn Nghiên, nên nó mới cứng đờ ra như vậy.
Mạn Nghiên quay người đi, lách qua giữa hai người đàn ông kia, đi thẳng vào lên phòng ngủ. Tôn Bách Thần phản ứng nhanh nhạy, vội đuổi theo cô. Cô suýt chút nữa đóng sầm cửa lại, nhưng hắn đã nhanh hơn, kịp chui vào trong phòng.
Tôn Bách Thần bước nhanh về phía Mạn Nghiên, ép cố lùi dần ra sau, ngồi phịch xuống giường ngủ. Hắn chống hai tay sang hai bên đùi cô, mặt cúi sát xuống.
“Vẫn còn tức giận à? Về chuyện Vũ Khắc Dương, hay là... hoa lài, hửm?
Mạn Nghiên dùng hai tay xô mạnh vào ngực Tôn Bách Thần, muốn đẩy hắn ra mà chẳng được. Cô vung nắm đấm lên, liên tục đấm vào cánh tay hắn:
“Tôn Bách Thần, anh cút ra khỏi đây đi, đồ tồi tệ. Ban đầu anh chọn em vì em mang mùi hương của Mộc Trà, đúng chứ? Hừ, nghĩ mà buồn cười! Chắc em phải cảm thấy may mắn vì mình luôn dùng dầu gội hương hoa lài, chứ không phải mùi hương nào khác nhỉ? Như thế mới được anh nhìn trúng, mới dây dưa mãi với anh đến bây giờ không dứt.” Cô tự giễu lòng.
Mạn Nghiên đã kìm nén từ lúc rời khỏi bữa tiệc đến giờ, lòng ngùn ngụt lửa, hơi thở cũng trở nên gấp gáp, nặng nề. Chỉ riêng chuyện Tôn Bách Thần không nói cho cô biết bữa tiệc kia chính là sinh nhật của Vũ Khắc Dương, đã làm cô tức lắm rồi. Bây giờ Mạn Nghiên còn biết lý do vì sao Tôn Bách Thần thường vùi mặt vào tóc cô mỗi khi mệt mỏi, cô càng thêm phẫn
nộ.
Chẳng một người con gái nào muốn đối phương xem mình là kẻ thay thế cả. Đành lòng là hắn không yêu Mạn Nghiên, nhưng không thể mặt dày đến mức tay ôm cô mà trong đầu mường tượng thành người con gái khác được.
Cô thật muốn chửi thề vài câu cho hả dạ!
“Phải, hôm em đến văn phòng xin điểm, chính mùi hương hoa lài trên tóc em đã thành công thu hút sự chú ý của tôi.” Tôn Bách Thần nói thật.
Hắn thừa nhận rồi, cô chạnh lòng ngoảnh mặt đi chỗ khác. Sống lưng cô lạnh toát, ánh mắt nhìn vào khoảng không vô định trong phòng, buồn rười rượi.
“Hóa ra bấy lâu nay anh luôn xem em là kẻ thay thế. Ha, cảm giác còn tệ hại hơn làm món đồ chơi yêu thích trong tay anh nữa!” Cô cười cợt.
“Không, tôi chưa bao giờ lầm tưởng em với Mộc Trà cả. Chưa từng!”
“Ngụy biện” Cô quát vào mặt hắn, sau đó bám chặt môi căm phẫn.
Nhưng Tôn Bách Thần không nói sai! Hắn đúng là vì mùi hương kia mới động lòng, song lại chưa từng xem Mạn Nghiên là người thay thế cho Mộc Trà. Cô là cô, Mộc Trà là Mộc Trà. Kỳ thực hắn chẳng tìm thấy điểm tương đồng gì giữa hai người họ, ngoài cùng niềm yêu thích hoa lài.
“Ai nói dối em chứ? Đồng Mạn Nghiên, tôi ép em gội đầu bằng dầu gội hương hoa lài sao? Đều hoàn toàn do em thích từ trước. Em nghĩ tôi lầm tưởng em với Mộc Trà ở điểm nào? Em đoan trang bằng cô ấy không? Hiền thục bằng không? Hay giỏi giang hơn cô ấy? Ấn tượng ban đầu là sự thật, tôi thừa nhận. Còn về sau, tôi thích vùi vào tóc em vì tôi thích mái tóc dài mượt đó. Cho dù em có gội đầu bằng bất kỳ mùi hương nào, tôi vẫn sẽ khen tóc em thơm rồi chìm đắm trong đó thôi.”
“Em thà bị một câu khích động của Tôn Ninh Ninh mà khóc tức tưởi, cũng không chịu tin tôi sao? Đồ ngốc nghếch!” Hắn mắng tiếp.
Tôn Bách Thần sợ đầu óc cô gái này không hiểu, phải nói thẳng thừng ra. Mạn Nghiên nghe xong nghệt mặt ra, ngẫm lại từng câu hắn vừa nói. Cô biết tính cách của Tôn Bách Thần, hắn sẽ không bao giờ nói dối. Cho nên... những lời này hoàn toàn có thể tin tưởng.