Mạn Nghiên thấy bà cứ vất vả như vậy thì không đành lòng. Cô nghĩ một lúc, quyết định đổi công việc cho dì Hạ. Bà ở đây chăm sóc bà nội Đồng, còn có giải quyết công việc nhà.
“Như thế sao được chứ? Dì còn dở dang vụ thu hoạch ngô cho chú Vĩ, xem chừng phải hết hôm nay mới xong”
“Con làm thay dì được mà. Cũng đâu phải con chưa từng làm qua công việc đó chứ. Với lại còn có Bách Thần và Vương Phong, ba người chạy qua chạy lại sẽ nhanh hơn.” Mạn Nghiên nhanh nhảu đáp lại.
Đúng là lúc trước ở quê, mỗi lần đến vụ ngô Mạn Nghiên thường theo dì Hạ đi làm công cho người ta. Nhìn bề ngoài cô yểu điệu như vậy nhưng rất nhanh nhẹn, tay chân thoăn thoắt làm việc không để ai phải chê. Dì Hạ nghĩ để Mạn Nghiên với hai chàng trai kia ở trong bệnh viện mãi cũng không tốt, liền gật đầu đồng ý.
“Buổi tối con mang cơm vào rồi về đi nhà ngủ đi. Ba đứa ở nhà, để Bách Thần với Vương Phong có chỗ ngủ cho thoải mái. Mấy hôm nay hai cậu ấy nằm sàn nhà lạnh, khéo không may bị cảm lại khổ” Bà từ tốn nói.
Mạn Nghiên nghĩ thấy cũng đúng. Cô biết hai hôm nay Tôn Bách Thần ngủ không yên giấc, nửa đêm cứ dậy vươn vai bẻ cổ cho bớt mỏi. Nhưng mà hắn không nói ra, chắc vì không muốn mọi người phải bận lòng.
Cô chịu khổ đã đành, còn kéo hai người đàn ông kia chịu cùng mình. Thật lòng Mạn Nghiên rất áy náy!
Nhưng mà dì Hạ để đứa cháu gái của mình buổi tối ở nhà một mình với hai người đàn ông mà không thấy lo lắng sao? Thật ra bà cũng lo chứ, nhưng bà tin tưởng con mắt nhìn người của mình hơn. Tôn Bách Thần và Vương Phong không giống người xấu có thể làm ra những chuyện bại hoại đạo đức!
Nhắc đến An Yên, cô ấy làm y tá chăm sóc giường bệnh của bà nội Đồng, thi thoảng cũng có dịp nói vài ba câu với Tôn Bách Thần và Vương Phong. So với hắn lạnh lùng, cô ấy thích tính tình xởi lởi của anh hơn. Vương Phong còn kết bạn với An Yên qua mạng xã hội, cô ấy nhìn số ảnh anh chụp cùng với đồng cúp vàng và huy chương thể thao, không khỏi thầm ngưỡng mộ.
“Chị An Yên, em về đây. Bà nội em phải nhờ chị chăm sóc nhiều rồi!”
“Ừ, em về nhé. Tiểu Minh cũng nhớ em lắm, hễ cứ thấy chị về là hỏi thăm Mạn Nghiên mãi.”
Tôn Bách Thần nghe thấy cái tên Tiểu Minh thì mặt mày xám xịt lại. Thằng nhóc này không phải vẫn còn “si mê” Mạn Nghiên chứ? Không được, lần này hắn phải làm gì đó để dập tắt cái suy nghĩ viển vông của nó.
Con nít con nối không lo học, suốt ngày chỉ tơ tưởng đến chị đẹp. Hỏng rồi, hỏng cả một thế hệ! Tôn Bách Thần phải thay cha mẹ Tiểu Minh dạy dỗ thằng nhóc này mới được!
Ba người chào tạm biệt bà nội Đồng, Mạn Nghiên còn thơm má là một cái trước khi về. Tôn Bách Thần lái chiếc siêu xe màu đen, đưa cô cùng Vương Phong về làng.
Trên đường lớn, ánh mắt mọi người nhìn về phía Tôn Bách Thần so với lần trước còn nhiều hơn bội phần. Thậm chí có người còn đứng ngay ra đường cản trở lối đi, hắn bấm còi mãi mới chịu tránh vào trong lề.
Ở vùng quê nghèo khó như thế này thì việc xuất hiện một chiếc siêu xe bạc tỷ là vô cùng xa xỉ. Có thể nói đây là lần đầu tiên họ tận mắt nhìn thấy, nên không tránh khỏi hiếu kỳ.
Chiếc Bugatti không thể chạy vào con hẻm nhỏ nên chỉ đành đậu ngoài đường lớn cách nhà cô hơn trăm mét. Tôn Bách Thần đang phân vân không biết nên làm thế nào thì bà quán chủ tạp hóa bên đường ngỏ ý muốn cho hắn mượn tạm nhà kho để đậu xe.
“Mạn Nghiên, em có muốn mua gì không? Bánh hay nước?”
“Không ạ.”
Vương Phong gật đầu, rồi quay sang nhận chai nước giải khát từ tay bà chủ quán. Anh hất mặt về phía Tôn Bách Thần, nói:
“Này, thanh toán hộ tôi chai nước!”
“Dở hơi! Tự lấy tiền của cậu mà trả” Tôn Bách Thần khẽ nhíu mày, tưởng anh lấy cớ kiếm chuyện với mình.
Hắn rảo bước đi trước, Mạn Nghiên nhìn Vương Phong cười trừ. Cô cũng giống như Tôn Bách Thần, nghĩ anh bày trò trêu chọc hắn. Cô đang định đi theo Tôn Bách Thần thì bị Vương Phong kéo lại, anh thở dài:
“Mạn Nghiên, trả tiền giúp anh đi. Thật sự trong người anh không còn một đồng xu dính túi nữa.”
Nhìn cái dáng vẻ chân thực của Vương Phong không giống như đang đùa giỡn, Mạn Nghiên lấy tiền trong ví ra, trả thay cho anh. Cô đợi cho Vương Phong uống xong chai nước giải khát, mới hỏi:
“Vương Phong, anh bị cướp trấn lột tiền à? Hay là ngồi trên xe không cảnh giác nên bị móc túi?”
Mạn Nghiên nghĩ khả năng bị móc túi trên xe cao hơn, vì nếu có kẻ ngang nhiên trấn lột, chắc chắn không lấy được gì mà còn bị Vương Phong đánh cho nhừ tử đấy chứ. Nhưng dù là khả năng nào, Mạn Nghiên cũng đều đoán sai!
“Không có. Lấy xong vé xe khách thì ví anh đã rỗng tuếch rồi. Còn nguyên nhân gì thì khi quay lại thành phố anh sẽ nói cho em biết.” Anh cười gượng.
Tôn Bách Thần đi được một đoạn liền quay lại. Hắn không hiểu hai người kia đứng nói cái gì mà lâu thế mãi chưa chịu tiến thêm bước nào.
“Đồng Mạn Nghiên, em đứng lì ra đó là muốn tôi bể về nhà, hửm?
“A, không ạ.” Mạn Nghiên lủi đầu đi nhanh về phía hắn.
“Hừ, đồ trẻ con!” Vương Phong chuẩn xác ném vỏ chai vào thùng rác bên cạnh cây cột điện, rồi nhanh chân đi về phía hai người.
Ba người vừa về đến nơi đã ngồi dàn hàng ngang ra chiếc phản gỗ trong gian nhà chính, nghỉ mệt. Họ còn chưa làm gì đã nghe thấy giọng nói lanh lảnh từ ngoài cổng vọng vào:
“Chị Mạn Nghiên về rồi đấy à? Tiểu Minh nhớ chị quá!”
Thằng bé chạy xộc vào bên trong, trên khuôn mặt tuấn tú non nớt kia giây trước còn cười tươi như hoa, giây sau đã méo xệch. Tiểu Minh nheo mắt nhìn về Tôn Bách Thần, rồi liếc sang nhìn Vương Phong, hai tay hùng hổ khoanh trước ngực.
Trời đất! Lần trước Mạn Nghiên chỉ dẫn theo một ông chủ đẹp trai, lần này lại tận hai người, thằng bé sao tranh giành lại chứ!
Tiểu Minh chỉ vào Vương Phong hỏi:
“Chị Mạn Nghiên, ông chủ này là ai nữa đây?”
Lúc Tiểu Minh còn đang ngơ ngác nhìn ba người bọn họ thì chú Vĩ lái xe đến nhà Mạn Nghiên. Dì Hạ gọi điện thoại ông, nói cô sẽ làm thay công việc của bà. Ông tiện đường ra nông trại nên đến chở cô theo cùng.
“Chú Vĩ, chủ cho cháu đi cùng nữa.” Tiểu Minh nhanh miệng xin xỏ.
Thằng bé này mới mười một tuổi thể thôi nhưng rất hoạt bát, lại là con nhà thôn quê chính hiệu nên tay chân chắc khỏe, nhanh nhẹn, làm việc thì đâu vào đấy. Chú Vĩ nghe thằng nhóc này nói vậy thì gật gù, đồng ý đưa nó theo.
“Hai người chúng tôi cũng đi nữa.” Tôn Bách Thần lên tiếng.
Chú Vĩnhìn hai người đàn ông to khỏe trước mặt, dĩ nhiên không từ chối. Ở nông trại có rất nhiều việc cần làm, có thêm người phụ giúp thì càng tốt.
“Được, leo hết lên xe đi. À, cậu thanh niên kia có phải là người mấy hôm trước chú chở về đây không? Chà chà, so với cậu Tôn đây cũng đẹp trai không kém. Mạn Nghiên, bạn trai cháu hả?”
Vương Phong còn chưa kịp trả lời thì Tôn Bách Thần đã vội lên tiếng:
“Cậu ấy không phải đâu. Tôi mới là bạn trai của Đồng Mạn Nghiên” Hắn khẳng định.
Chú Vĩ ngoác miệng ra nhìn hắn, lưỡi cứng đơ không thốt nên lời. Ông nhớ mới cách đây hai tháng thôi, người nào đó từng thẳng thừng bác bỏ mối quan hệ với Mạn Nghiên. Bây giờ thì sao chứ? Chưa đánh mà đã khai!
Vương Phong chẳng bày tỏ cảm xúc gì đặc biệt, còn thằng nhóc Tiểu Minh, nó bỗng kéo Mạn Nghiên về phía mình, ôm cứng lấy cánh tay cô.
“Còn lâu! Hai chú phải chờ cháu mười tám tuổi, cạnh tranh công bằng”
“..” Mạn Nghiên đưa tay lên ôm trán.
Chú Vĩ nhìn hai người, một lớn một nhỏ tranh giành Mạn Nghiên, miệng cười ha hả. Ông thấy mặt trời đã lên cao, biết không còn sớm nữa bèn hối thúc mọi người mau lên xe ngồi.
Vương Phong vẫn còn ám ảnh chiếc xe lôi này, tay vịn chặt lấy vai Mạn Nghiên. Anh trên sân thi đấu từng gặp qua không biết bao nhiêu nguy hiểm, nhưng chưa từng biết sợ là gì. Vậy mà không có đủ can đảm ngồi trên chiếc xe lắc lư này.
“Cậu mau bỏ tay ra.” Tôn Bách Thần cảnh cáo.
“Cậu bỏ ra trước rồi tôi bỏ. Rõ ràng còn sợ hơn tôi mà dám lớn tiếng nạt nộ hả?” Vương Phong rướn mày, nhìn chằm chằm vào bàn tay Tôn Bách Thần đang nắm chặt cánh tay Mạn Nghiên.
Cô thật muốn cười phá lên một trận, nhưng phải mím chặt môi chịu đựng. Tiểu Minh ngồi phía đối diện, tư thế cực kỳ thoải mái, mông đánh bệt xuống sàn xe mà không sợ bẩn. Nó vênh vênh cái mặt, dương dương tự đắc:
“Úi xời, có việc ngồi xe cũng không vững, sau này sao bảo vệ chị Nghiên chứ?”
Hai người đàn ông kia ôm một bụng tức, nhưng không ai có ý định bỏ tay ra khỏi người Mạn Nghiên. Trên đường đi có mấy chỗ gập ghềnh làm xe rung lắc dữ dội, bọn họ càng ép chặt cô, làm Mạn Nghiên muốn ngột thở.
Xe chạy qua một con đường ngoằn ngoèo, cuối cùng cũng đến được nông trại rộng lớn. Hai người đàn ông kia xuống xe, việc đầu tiên họ làm săm soi quần áo trên người xem có dính thứ gì lạ không. Vương Phong còn đưa mũi ngửi lên vai áo, xác định vẫn còn thơm tho anh mới thở phào.
“Này, mấy đứa mau đi thay đồ đi.” Chủ Vĩ mang ra ba bộ đồ lao động, đưa cho Mạn Nghiên và hai người kia.
Tôn Bách Thần cầm bộ đồ cũ mèm trên tay, lắc đầu:
“Tôi không mặc. Bộ đồ tôi mặc trên người không phải rất ổn sao?”
“Ôn cái gì? Cậu đi làm nông hay trình diễn thời trang hả?” Chú Vĩnhìn Tôn Bách Thần một lượt từ đầu đến chân, lắc đầu không hài lòng.
Vương Phong thấy hắn bị chê, bèn lè lưỡi ra trêu tức. Anh với Mạn Nghiên, mỗi người nhanh chóng tìm một gian phòng vệ sinh thay đồ.
Nông trại rộng lớn này là của đại gia đình nhà chú Vĩ, nhân khẩu phải hơn mười người. Họ trồng ngô, trồng cây ăn trái, còn nuôi đủ heo, gà và bò để lấy thịt với sữa.
Mạn Nghiên thay đồ xong, đội thêm một chiếc nón rộng vành cho đỡ nắng. Cô bắt tay vào công việc của mình, vừa làm làm vừa nói chuyện với những người nông dân ở đó mà động tác tay vẫn rất thuần thục, thoăn thoắt.
Chú Vĩ dạy cho hai người đàn ông kia làm việc, nhưng chỉ bảo mãi vẫn không xong. Tên nào tên nấy chân tay lóng ngóng, làm ông phát bực. Bẻ ngô, họ không biết bẻ. Vắt sữa bò, họ không biết vắt, để cho mấy con bò thi nhau rống lên ầm ĩ.
“Hừ! Hai cậu đi hốt phân bò đi.” Chú Vĩ bất lực.
“Không hốt!” Hai người đồng thanh.
“Không hốt thì xéo về đi. Ở đây không cần người ngồi thảnh thơi!” Ông chỉ tay về phía cổng ở đằng xa xa.
Tôn Bách Thần và Vương Phong thấy bộ dạng kiên quyết của ông, đành ngậm ngùi cầm xẻng lên, chui vào trong chuồng bò. Bọn họ thật sự ghen tị với thằng nhóc Tiểu Minh ở ngoài kia, có thể ngồi rung đùi vắt sữa bò. Ít nhất thì không thối như trong này!
Bốn xung quanh họ ngập tràn phân bò. Vương Phong lừ lừ nhìn Tôn Bách Thần, muốn kiếm chuyện với hắn cho đỡ buồn bực nhưng chân đến không cất nổi lời. Bao tải đầu tiên, bọn họ chật vật mãi mới hốt xong.
Hắn giữ căng miệng bao, anh cầm xẻng xúc vào.
“Này, cậu đổ hết lên tay tôi rồi. Cái tên trời đánh này, cậu cố tình chứ gì?” Tôn Bách Thần vội
lùi ra đằng sau.
Dù đã trang bị bao tay và hai lớp khẩu trang, nhưng chẳng khiến hai người họ cảm thấy sạch sẽ hơn là mấy. Hợp tác không xong, Vương Phong đề nghị chia nhau ra làm.
“Vậy thì thân ai nấy lo đi. Cậu hốt bên kia, tôi hốt bên này, nhé?”
Ban đầu có vẻ hiệu quả hơn, bớt đi tiếng cãi nhau chí chóe giữa hai người họ. Nhưng lúc sau ai nấy đều trở nên chán chường, chẳng có tinh thần làm việc. Vương Phong bèn nảy ra một ý nghĩ:
“Tôn Bách Thần, chúng ta thi hốt phân đi! Tôi với cậu hốt hết chỗ này, ai đóng được nhiều bao tải hơn sẽ được quyền yêu cầu người kia làm một việc. Thấy thế nào?”
“Lắm chuyện, Màn cá cược bốc mùi thế cũng nghĩ ra được?”
“Thế thì đã sao? Đồng ý nhé?”
“Mau lo làm đi. Muốn chờ ông chú kia quay lại cùng nhau nghe chửi, hửm?” Tôn Bách Thần bắt đầu tăng tốc.
Vương Phong vừa nhìn đã biết máu chiến thắng của hắn đang nổi lên. Anh đầu chịu thua, lưng cúi thấp xuống hì hục xúc phân đổ vào bao.
Chừng bốn tiếng sau, cả hai người nhễ nhại mồ hôi, mặt nóng bừng bừng...
“Bao này là của tôi mà, cái tên này, bỏ tay ra coi”
“Thằng khỉ này, ông đây vừa hốt bỏ ra đó”
Hai tên to xác kia lại vì một bao phân mà tranh giành. Không biết tên nào hốt vào rồi bỏ ngay giữa, nên giờ chẳng thể phân biệt nổi là của ai.
“Dừng dừng, hai cậu làm cái trò gì thế?” Chú Vĩ chui vào trong chuồng bò, thấy hai người đang kéo sền sệt bao phân ở dưới đất, mặt chú liền nhăn lại.
“Không có gì đâu.” Tôn Bách Thần bỏ tay ra trước, lưng đứng thẳng, khuôn mặt khôi phục lại thần thái lãnh đạm.
“Ừm, hai cậu nghỉ tay đi. Mau rửa tay, thay đồ rồi vào ăn cơm.” Ông nói.
Chờ chú Vĩ đi, Vương Phong ho khụ khụ vài tiếng. Xem như bao phân này không tính, anh đếm số bao tải còn lại đang để về hai phía tách biệt. Kết quả, Vương Phong thắng Tôn Bách Thần, nhỉnh hơn hẳn hai bao.
“Này này, lần này tôi thắng đấy nhé. Phục sát đất chưa?” Anh cười hớn hở, tháo đôi bao tay vứt luôn xuống đất rồi chạy ra ngoài.
Sau một ngày làm việc vất vả, ai nấy đều mệt đến như người. Giờ này đã là một giờ chiều, bọn họ mới được ăn cơm trưa.
Tâm mười lăm người ngồi quay lại trên chiếc bàn gỗ hình chữ nhật, ăn những món ăn bình dị
thôn quê. Tôn Bách Thần đói lắm rồi, hắn chẳng câu nệ, chuyên tâm hết mình vào việc ăn
uống. Hắn ăn liền một lúc ba bát cơm, khiến Mạn Nghiên cũng phải ngạc nhiên.
“Bách Thần, anh ăn thêm thức ăn đi” Cô gắp một miếng thịt gà bỏ vào bát hẳn.
Về đến nhà Mạn Nghiên, hai người đàn ông nằm dài ra phản gỗ. Lao động chân tay không hề dễ dàng chút nào, vậy mà họ chưa từng nghe cô gái kia than mệt lấy nửa lời.
“Em nấu cơm rồi mang vào cho bà với di, hai anh không cần theo vào bệnh viện đầu. Em ở đó một lát, buổi tối sẽ về.”
“Ừ ừ! Mạn Nghiên, để anh phụ em nấu nướng.” Vương Phong ngồi bật dậy.
Mạn Nghiên từng có cơ hội chiêm ngưỡng tài nấu nướng của anh, nên không lấy làm lạ. Tôn Bách Thần không biết nấu ăn, nhưng cũng không muốn rảnh rỗi ngồi chơi. Hắn cầm dao ra ngoài sân, xung phong đảm nhận việc chẻ củi.
“Vương Phong, cái này anh đã nêm muối chưa?”
“Đã nêm rồi. Mạn Nghiên, mau thử nước dùng xem có vừa khẩu vị không?”
“Ừm, ngon quá.”
Một loạt âm thanh ngọt ngào, tình cảm truyền ra từ trong bếp. Tôn Bách Thần đóng mạnh. con dao xuống gốc củi to tướng, rồi đá dẹp sang một bên. Hắn đi vào trong phòng bếp, đứng dựa người vào cửa, hai tay khoanh trước ngực.
Bộ dạng đằng đằng sát khí của ai kia đã thành công thu hút sự chú ý của Vương Phong và Mạn Nghiên.
“Không phải đang chẻ củi sao? Vào đây làm gì?” Anh bỏ cái muỗng trên tay xuống.
“Tôi mệt rồi, đổi vị trí đi. Tôi ở trong bếp giúp Mạn Nghiên nấu cơm, cậu đi chẻ củi.”
Vương Phong nhún nhẹ vai, cổ họng phát ra vài tiếng ậm ừ. Anh thảo luôn chiếc tạp dề cũ trên người, choàng lên cho Tôn Bách Thần, rồi thụi nhẹ vào vai hắn một cú đấm. Trước khi ra khỏi bếp, Vương Phong không quên đá xéo một câu:
“Làm cho cẩn thận vào, đừng để cháy bếp nhà người ta thì khổ lắm.”
Anh đi rồi, Tôn Bách Thần tiến lại sát Mạn Nghiên. Cô thấy hắn cứ nhìn chằm chằm vào mình, bèn hỏi:
“Sao thể Bách Thần? Bộ trên mặt em dính nhọ nồi hả?”
“Ừ, ở môi kìa.”
Mạn Nghiên theo lời hắn nói, đưa tay lên quệt quệt khóe môi. Nhưng cô đầu thấy bẩn gì đâu chứ? Mạn Nghiên ngước mặt lên nhìn hắn:
“Chính xác là chỗ nào? Anh mau chùi giúp em đi.”
Cô vừa dứt lời, Tôn Bách Thần bất giác đẩy cô sát vào tường. Hắn một tay ôm sau đầu Mạn Nghiên, một tay đặt trên gò má cô, ngang nhiên phú đôi môi mềm mại xuống mỗi người con gái kia, liếm láp vài cái. Nụ hôn không dừng lại ở đó, hắn bá đạo độc chiếm khoang miệng nhỏ, chiếc lưỡi dẻo quẹo cứ thế luồn lách, nuốt trọn đầu lưỡi của Mạn Nghiên. Đến khi cô VỖ mạnh vào vai hắn vì khó thở, Tôn Bách Thần mới buông cô ra.
Mạn Nghiên đưa tay che miệng, mặt hơi cúi xuống.
“Bách Thần, anh lừa em.”
“Ai lừa em? Không phải em kêu tôi chùi sao? Xong rồi đó.”
Cô hết đường chối cãi!
“Mau xem nồi trên bếp đi, sắp cháy rồi kìa” Hắn nhếch miệng cười, tốt bụng nhắc nhở.
Mạn Nghiên vội mở nắp nồi để đảo thức ăn, suýt chút thì cháy mất. Tôn Bách Thần đầu biết làm gì ngoài việc đứng đó ngắm nhìn cô nấu nướng. Thi thoảng Mạn Nghiên sai hắn lấy cái bát, đôi đũa, hắn cũng vui vẻ phối hợp.
Cơm nước nấu xong xuôi, Mạn Nghiên cho vào trong thế inox, mang đến bệnh viện. Hai người đàn ông kia không biết làm gì, chỉ đành ngồi trên ghế đẩu, buồn chán nhìn ra ngoài cửa cổng chờ cô về.
Bất chợt điện thoại của Vương Phong vang lên, là một cuộc gọi từ hiệu trưởng Lưu.
“Chú Lưu, chú gọi cho cháu có việc gì không?”
“Vương Phong, cháu với Bách Thần đang ở cùng một chỗ có phải không?” Thầy Lưu điểm tĩnh hỏi.
“Vâng vâng. Nhưng sao chú biết?”
Đầu dây bên kia khựng lại vài giây, như để lấy hơi...
“Thằng nhóc này, còn dám hỏi chú? Hai đứa tưởng cái trường Bắc Thành là cái gì mà thích thì đến dạy, không thích thì chơi trò mất tích. Cả ngôi trường đang nháo nhác vì sự vắng mặt của hai cậu đó, có biết không? Trời ơi, tôn nghiêm ở đâu? Lễ nghi ở đâu? Chú nói hai đứa biết, nếu ngày mai còn không đi dạy thì trực tiếp xin nghỉ việc đi." Ông kéo một hơi dài, dạy dỗ anh.
Vương Phong gật đầu liên tục, tay không ngừng xoa xoa lỗ tai vì nhột. Anh hứa với ông ngày mai sẽ quay lại trường, rồi tắt nhanh máy.
“Này, nghe người cậu đáng kính của cậu nói gì rồi chứ?”
“Tôi đâu có bị điếc.” Tôn Bách Thần trêu ngươi.
“Hừ, tại sao chú ấy không gọi cho cậu khiển trách mà gọi cho tôi chứ? Không phải chức vụ của cậu quan trọng hơn sao?” Anh không phục.
Tôn Bách Thần cười khẩy một cái. Vương Phong nghĩ quá đơn giản rồi. Trước khi gọi cho anh, thầy Lưu đã gọi cho hắn không biết bao nhiêu cuộc nhưng Tôn Bách Thần đầu thèm bắt máy.
“Cậu tôi gọi là quyền của ông ấy, còn nghe hay không là quyền của cậu mà? Dốt!”
Vương Phong giờ mới hiểu ra vấn đề. Anh tức điên lên được, rõ ràng hắn đã biết mục đích khi thầy Lưu gọi đến, vậy mà không thèm nhắc nhở anh.
“Thằng bạn tồi.” Vương Phong lẩm bẩm trong miệng.
“Này, cậu thật sự nghĩ tôi bị điếc à?” Tôn Bách Thần liếc xéo anh.
Vương Phong không thèm gây chuyện với hắn nữa, liền đổi chủ đề:
“Bây giờ tính thế nào? Tiếp tục ở đây hay trở lại thành phố?”
“Buổi tối tôi sẽ nói chuyện với Mạn Nghiên. Bà nội Đồng đã không còn nguy hiểm gì, nhưng chân không thể nay mai thì lành lặn lại. Cô ấy còn phải đi học, nên quay lại sớm thì tốt hơn.”
Tôn Bách Thần nói xong thì đứng dậy, bảo Vương Phong trong nhà, còn mình ra ngoài có chút việc. Anh không biết hắn đi đâu, nhưng không thể đi theo.
Chừng sáu giờ tối, Tôn Bách Thần về nhà được một lúc thì Mạn Nghiên cũng về. Ba người cùng ăn cơm với nhau. Hắn nói chuyện quay lại thành phố, cô ngập ngừng một lúc rồi đồng
Thật ra bạn học của Mạn Nghiên cũng nhắn tin cho cô, nhắc nhở về lịch học. Cô đã nghỉ ba ngày rồi, nói còn nghỉ thêm nữa e rằng sẽ bị kỷ luật.
Bà nội đã không còn gì nguy hiểm, nếu được chăm sóc và nghỉ ngơi đầy đủ sẽ nhanh chóng lành bệnh. Có An Yên thường xuyên qua lại giúp đỡ, Mạn Nghiên cũng yên tâm hơn rất nhiều.
Đêm đến, Vương Phong và Tôn Bách Thần ngủ ngoài phản gỗ, còn Mạn Nghiên ngủ trong phòng của mình. Hắn chờ khi anh ngủ say, liền lẻn vào phòng cô.
Cô giật thót mình, ngước mắt lên nhìn người đàn ông đứng cạnh đầu giường.
“Bách Thần, sao anh còn chưa ngủ?”
“Mau ngồi dậy đi.”
Mạn Nghiên lồm cồm ngồi dậy, dịch sát sang một bên chừa chỗ cho hắn. Tôn Bách Thần lấy ra một lọ kem dưỡng da tay, tỉ mỉ bôi lên bàn tay nhỏ của Mạn Nghiên, nhẹ nhàng xoa bóp.
Hóa ra cô vì lâu ngày không làm công việc bẻ ngô, nên sau một buổi cực khổ lao động, hai bàn tay đã sưng phồng vài chỗ, còn có chút chai sạn. Mạn Nghiên vốn không để ý nhiều, nhưng chi tiết nhỏ nhặt này lại lọt hết vào tầm mắt của Tôn Bách Thần.
“Anh mua thứ này lúc nào thế?”
Mạn Nghiên thả lỏng người, tận hưởng cảm giác dễ chịu từ các đầu ngón tay hắn. Tay cô nhỏ lắm, lọt thỏm vào lòng bàn tay của Tôn Bách Thần, nhìn thôi cũng thấy đáng yêu. Hắn cúi đầu, chăm chú vuốt ve hai bàn tay Mạn Nghiên, cô thừa dịp đỏ dại mặt vào sau gáy hắn, đắm chìm trong mùi hương đặc trưng của người đàn ông này.
“Mua lúc em ở trong bệnh viện. Đừng quậy, nhột lắm!” Hắn khẽ rên rỉ.
“Ưm, chỉ một lúc thôi.” Cô choàng hắn tay ra sau cổ Tôn Bách Thần. Chiếc miệng nhỏ tinh nghịch cắn nhẹ vào cái cổ kia, miên man tê dại.
Được một lát, hắn kéo cô xuống, nằm lì trên chiếc giường nhỏ không chịu đi. Tối nay Tôn Bách Thần quyết định ngủ cùng Mạn Nghiên, mặc cho cô đuổi, hắn vẫn nhắm nghiền mắt, vờ như không nghe thấy.
Trước khi trở lại thành phố, Mạn Nghiên cùng hai người đàn ông kia vào bệnh viện để tạm biệt bà nội Đồng và dì Hạ. Chụp ảnh giữ làm kỷ niệm như một thói quen của cô mỗi khi về quế, lần này cũng không ngoại lệ, mọi người đứng bên cạnh giường bệnh, miệng cười rạng rỡ chụp chung một tấm ảnh.
Vì góc máy hẹp, An Yên phải đứng sát vào người Vương Phong, đầu còn hơi ngả vào vai anh. Mạn Nghiên sau khi nhìn vào tấm ảnh trong điện thoại, không khỏi thốt lên một câu cảm thán.
“Wow, hai người đứng cạnh nhau nhìn đẹp đôi thật!” Cô phóng to gương mặt hai người kia lên.
“Đừng nói bậy” Vương Phong lập tức có phản ứng.
Anh nhìn Mạn Nghiên, đáy mắt gợn chút buồn. Rốt cuộc cô gái trước mặt có biết anh thích có nhiều đến nhường nào không? Sao có thể thản nhiên nói ra một câu như vậy?
Mạn Nghiên đơn giản nói một câu đùa, nhưng khuôn mặt căng thẳng của Vương Phong làm An Yên có chút buồn. Bình thường thấy anh hóm hỉnh pha trò, không ngờ cũng có lúc trở nên nghiêm túc như vậy.
An Yên khìn khịt mũi, tự nhủ lòng suy nghĩ vớ vẩn rồi.
“Ba người đi đường bình an nhé! Mạn Nghiên, em lên đến nơi thì gọi điện thoại về cho chị.”
“Vâng ạ.”
Xe lăn bánh trở về thành phố. Tôn Bách Thần và Vương Phong thay nhau lái xe. Anh bảo hắn ghé sang bến xe một lát, hắn hỏi nguyên nhân nhưng Vương Phong không nói.
“Một lát nữa sẽ biết. Lắm chuyện!”
Hóa ra Vương Phong gửi hành lý ở văn phòng quản lý bến xe. Anh kéo một cái vali cồng kềnh quay lại xe của Tôn Bách Thần, rồi nói hắn cứ chạy thẳng về biệt thự.
“Xách theo vali lớn thế làm gì? Định bỏ nhà đi bụi à?” Tôn Bách Thần vừa mở cửa cổng vừa hỏi.
Vương Phong không đáp, môi mím chặt lại đầy bức bối. Anh kéo nhanh đồng hành lý vào trong nhà, mặc kệ cho Tôn Bách Thần và Mạn Nghiên đứng ngây ra đó.
Vali vừa được kéo vào trong phòng khách, Vương Phong liền ngồi phịch xuống ghế sofa. Anh thả lỏng người uống một ngụm nước lọc, rồi bắt đầu bẻ răng rắc mấy khớp ngón tay.
Chỉ chờ đến lúc Tôn Bách Thần bước vào trong phòng, Vương Phong đã cầm cái gối tựa lưng, ném thẳng vào mặt hắn.
“Mẹ kiếp, thằng khốn này.”
Tôn Bách Thần nhanh nhẹn tránh được, chiếc gối kia bay với một lực mạnh, đáp thẳng ngay chân của Mạn Nghiên. Cô giật mình, chân lùi về sau mấy bước.
“Mạn Nghiên, xin lỗi em, anh không cố ấy. Mau chạy sang đây?”
“Hả?” Cô ngây ngốc.
Nhưng mà nhìn thấy Vương Phong cầm tiếp một cái gối trên tay, cô vội vàng tránh xa Tôn Bách Thần, đi về phía anh. Vương Phong chỉ chờ có thế, tay vung ra đằng sau lấy lực, canh chuẩn về phía hắn.
“Bụp.”
Tôn Bách Thần vẫn may mắn chụp được, hắn nhăn mặt, ném ngược lại về phía anh.
“Tên điện này, ngồi trên xe lâu quá rồi đâm ra chạm dây thần kinh nào hả? Muốn đánh nhau một trận cho thoải mái không?”
Vương Phong sừng sững bước tới, anh nắm lấy cổ áo Tôn Bách Thần, trợn trừng mắt lên.
“Hừ, đánh thì đánh. Tên khốn này, bình thường ống đây đối xử với cậu không tệ, sao cậu dám bán đứng ông hả?”
Chính xác thì ba ngày trước, khi Vương Phong vừa đi dạy về thì thấy mẹ hắn đã ngồi chờ sẵn ở phòng khách. Khuôn mặt bà hầm hầm nhìn anh như muốn ăn tươi nuốt sống. Vương Phong chưa kịp hỏi câu nào đã thấy người làm lội sền sệt hành lý của anh, đẩy đến trước mặt bà.
“Mau cút đi, trước khi tìm được bạn gái thì đừng quay về cái nhà này nữa.”
“Mẹ, có chuyện gì vậy? Sao lại muốn đuổi con ra khỏi nhà?”
Bà Vương nhìn đứa con trai mình từng hết mực cưng chiều, càng thêm phẫn uất tột độ. Anh vậy mà dám đem chuyện mình có bạn gái ra đùa giỡn, reo rắc hy vọng vào trong lòng bà.
Có biết bà mong ngóng anh có vợ đến thế nào không? Mỗi lúc rảnh rỗi bà Vương thường ngồi viễn tưởng ra cảnh gia đình nhỏ của riêng anh, với hai vợ chồng cùng những đứa con kháu khỉnh. Kể cả chức danh bà nội, bà Vương đã trông ngóng lâu lắm rồi.
Vậy mà Vương Phong dám cả gan lừa gạt bà, nói dối Mạn Nghiên là bạn gái anh. Bà cực thích cô gái kia, nên càng thêm đau đau lòng.
“Con thật to gan đó. Vương Phong, nếu Tôn Bách Thần không nói với mẹ, con còn muốn lừa gạt bà già này đến lúc nào hả?”
Nghe đến đây Vương Phong đã hiểu được vấn đề. Anh điện hết máu, rõ ràng đã bàn bạc cho anh thêm thời gian, vậy mà hắn dám vạch mặt anh với mẹ. Vương Phong gọi điện thoại cho Tôn Bách Thần nói lý lẽ, thì hắn đã chạy về quê của Mạn Nghiên. Anh lại bị bà Vương đuổi ra khỏi nhà, tịch thu xe và thẻ ngân hàng. Bí bách, anh đành về quê cô để tìm Tôn Bách Thần.
Trở về với thực tại, nhìn cái bản mặt nghênh ngang như thể mình không làm gì sai của Tôn Bách Thần, Vương Phong tức đến muốn lao vào đấm hắn mấy cái. Chỉ tiếc là chưa kịp ra tay, Mạn Nghiên đã chen vào giữa hai người.
“Đánh nhau gì chứ? Hai anh ngồi xuống ghế đi. Vương Phong, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Vương Phong tấm tức kể lại mọi chuyện, cứ cách hai ba câu, anh lại lườm Tôn Bách Thần một cái. Hắn dửng dưng như thể không phải lỗi của mình, những ngón tay còn nhàn rỗi đệm nhịp nhàng trên tay vịn của ghế sofa.
“Sớm muộn gì mẹ cậu cũng biết. Biết sớm đỡ đau lòng.”
“Cái thằng này, ông đây hết đường quay về nhà rồi. Tất cả là tại cậu đấy, mau nghĩ cách đi?”
Mẹ nó chứ! Hai anh ra nông nỗi này còn không chịu trách nhiệm. Cái tên mặt lạnh đang ngồi đối diện Vương Phong thật đáng bị đày xuống mười tám tầng địa ngục mà!
Tôn Bách Thần phầy tay, phủi bỏ hoàn toàn tội trạng của mình. Ngược lại, cô gái kia lại lên tiếng:
“Vương Phong, em nghĩ mình vẫn nên đi gặp bác gái, nói một tiếng xin lỗi thì tốt hơn.”
Mạn Nghiên đã quyết định như vậy, Vương Phong không thể nói được gì. Nhưng chắc chắn mẹ anh không tha thứ mà cho anh quay về nhà nhanh như vậy. Thế nên Vương Phong quyết định ở lại biệt thự của Tôn Bách Thần sống một thời gian.
Vừa mới ngỏ lời, hắn lập tức gạt phăng đi.
“Không rảnh. Tôi đưa tiền cho cậu, cút ra khách sạn mà ở”
“Không thích. Tôn Bách Thần, cậu còn nhớ màn cá cược bốc mùi lần trước chứ? Yêu cầu của tôi chính là được sống ở đây. Thế nhé!” Anh nghênh nghênh mặt lên thách thức.
Nếu Vương Phong muốn như vậy, hắn cũng không thèm cản. Bởi vì ngay lúc này Tôn Bách Thần nảy ra một ý định xấu xa trong đầu. Chỉ là Vương Phong đã biết tỏng ý định của hắn, anh nói:
“Mạn Nghiên đang sống ở đây có đúng không? Ừm, vậy tôi sẽ ở chung phòng với cậu nhé? Tôn Bách Thần, cậu dẹp bỏ cái ý định dọn sang phòng ai đó ngủ đi. Hơ hơ!”.
Cái tên đáng ghét này sao có thể hiểu tường tận những gì hắn đang nghĩ chứ? Thật tức chết mà! Tôn Bách Thần đấm mạnh lên lưng tựa ghế sofa, nghiến răng kèn kẹt.
Mạn Nghiên đến nhà xin lỗi mẹ Vương Phong. Bà không trách cô, ngược lại còn giữ thái độ vui vẻ như trước.
“Sao trách con được chứ? Bách Thần đã nói hết với bác rồi, đều tại thằng nhóc Vương Phong làm xằng làm bậy, cả gan dám lừa bà già này. Mạn Nghiên, con đơn thuần như vậy nên mới bị nó dụ dỗ, hoàn toàn không có lỗi.”
Cô vô cùng cảm kích, khuôn mặt vì thế cũng bớt căng thẳng hơn. Bà Vương nắm lấy tay Mạn Nghiên, không kiềm được tiếc nuối trong lòng. Bà không muốn kết thúc duyên phận với cô gái này dễ dàng như vậy, nên quyết níu giữ:
“Mạn Nghiên, con với Vương Phong không thành đôi cũng không sao. Nhưng bà già này không có đứa con nào ngoài thằng nhóc đó, thỉnh thoảng bị nó chọc ta điên cũng không biết chia sẻ với ai. Nếu con không chê, có thể nhận ta làm mẹ nuôi không? Lúc nào rảnh rỗi cứ đến đây dùng bữa, tâm sự cùng ta. Cứ xem như nhà của mình, đừng ngại.”
Cô muốn bà vui vẻ, liền đồng ý. Dù sao đây không phải là yêu cầu quá đáng gì, nếu có thể làm mẹ Vương Phong cảm thấy an ủi phần nào, Mạn Nghiên cũng không ngại hứa với bà.
Cả buổi sáng cô cùng bà Vương đi mua sắm trong trung tâm thương mại. Buổi trưa Mạn Nghiên cùng bà dùng bữa ở một nhà hàng Ý cao cấp, sau đó bà đưa cô đến trường trước khi về nhà mình.
Mạn Nghiên bước ra từ chiếc xe hơi sang trọng, vừa lúc bị Nhã Yến Kỳ và Chu Ái Ái nhìn thấy. Hai người kia đang định tiến lại chào hỏi, may mà cô nhanh chân ngắn lại.
Bà Vương biết ý nên bảo tài xế nhanh lái xe rời đi.
“Mạn Nghiên, người ngồi trên xe là ai thế?”
“Bác gái tớ.” Cô đáp.
Nhắc đến bác gái, Nhã Yến Kỳ nghĩ ngay đến người bác hay đau ốm mà Mạn Nghiên thường kể. Thật không ngờ bà ấy giàu có như vậy, còn có xe ô tô xịn thì không biết chỗ ở còn xa hoa đến nhường nào.
Phút chốc Nhã Yến Kỳ lại nghĩ cô là kẻ hám tiền, chẳng trách khi xưa cứ hai, ba bữa lại qua đêm ở đó, hết lòng chăm sóc vị bác gái kia. Cô ấy nghĩ như vậy, trong lòng càng thêm coi thường Mạn Nghiên.
Tâm tư hai cô gái kia mỗi người đều mang một vẻ, nhưng ngoài mặt ai nấy đều tỏ ra hòa nhã với Mạn Nghiên. Ba cô gái vừa đi vừa nói chuyện, tình cờ cô biết được sau khi cô rời khỏi kí túc xá, Chu Ái Ái đã dọn đến ở chung phòng với Nhã Yến Kỳ, cho có người bầu bạn.
Đến trước phòng học, ba người tách nhau ra, mỗi người đi vào trong một phòng khác nhau. Khắc Dương đứng trước cửa đợi sẵn Mạn Nghiên, lần này cô không tránh né nữa, mà bắt chuyện với cậu.
“Khắc Dương, cậu đến lớp lâu chưa?”
“Cũng được năm phút rồi.”
Hai người họ chân bước song song nhau về phía ghế ngồi. Khắc Dương thấy Mạn Nghiên không còn xa lánh mình, trái tim cũng được xoa dịu phần nào.
Cậu lấy trong ba lô ra một chiếc thiệp đen sang trọng, bên trên viết chữ màu vàng nhũ lấp lánh, đưa cho Mạn Nghiên:
“Hai ngày nữa đến sinh nhật tôi, hi vọng cậu có thể tham dự. Là một bữa tiệc ngoài trời, vào buổi tối”
Mạn Nghiên chần chừ, không biết có nên nhận hay không. Nhìn tấm thiệp trước mắt, cô có thể đoán được quy mô bữa tiệc không hề tầm thường. Gia cảnh của Khắc Dương kếch xù đến mức nào, không phải Mạn Nghiên không biết. Hơn nữa cô còn đang sống ở nhà Tôn Bách Thần, tên đại ác ma đó chắc gì dễ dàng để cô đi dự tiệc sinh nhật của cậu chứ?
“Có tham dự hay không thì cậu cũng nhận tấm thiệp đi. Còn hai ngày suy nghĩ, cậu không cần miễn cưỡng.”
Khắc Dương để tấm thiệp trên bàn Mạn Nghiên rồi xách ba lô đi tìm chỗ khác để ngồi. Cô đành kẹp tấm thiệp vào trong quyển sách giáo trình, trước khi giảng viên bước vào trong lớp.
Hiện tại đang trong thời gian học tập căng thẳng, với khối lượng kiến thức khổng lồ để phục vụ cho kỳ thi cuối kỳ, Mạn Nghiên không có tâm trạng nghĩ ngợi lung tung, mà phải tập trung học.
Mấy ngày về quê, cô bỏ qua không ít kiến thức. Ngoài việc hỏi thầy cô và bạn bè, Mạn Nghiên còn phải chăm đọc thêm sách ở thư viện.
Sau giờ học, cô lại đến địa điểm quen thuộc, ngồi ngả mình trên chiếc ghế dài, đọc sách. Có khi mệt mỏi, Mạn Nghiên lại nhìn ra cửa kính, ngắm nhìn giàn hoa tử đằng bên ngoài thư viện. Nắng vàng dịu dàng, cảnh vật trước mắt hữu tình khiến cô chìm đắm, tay buông quyển sách xuống ghế mà ngủ quên lúc nào không hay.
Mạn Nghiên khẽ giật mình trong cơn mê man, hai mắt còn ngập trong cơn buồn ngủ cố nhíu lại, nhìn lên chiếc đồng hồ lớn. Cô giật mình, ôm vội quyển sách đến quầy phục vụ để trả sách. Xung quanh vắng lặng chỉ còn lác đác vài sinh viên ra về, Mạn Nghiên cũng chạy thật nhanh ra bến xe buýt để kịp chuyến xe năm rưỡi chiều.
“Phù! May quá, vẫn còn kịp.” Cô thở một hơi dài, yên vị trên chuyến xe buýt trở về biệt thự.
Thức ăn được Vương Phong mua sẵn, chỉ chờ cô về liền có thể nấu bữa tối. Tôn Bách Thần không muốn anh ở trong bếp, bèn đuổi anh lên phòng khách, còn chủ động kè kè sau lưng Mạn Nghiên, để ý xem có cần thứ gì thì lấy giúp.
Hắn một hai lần còn lựng khựng, vài lần thành quen. Lọ nào đựng muối, lọ nào đựng đường, hắn đã nhớ rõ trong đầu.
“Bách Thần, anh ăn thử xem đã vừa miệng chưa?”
Mạn Nghiên gặp một miếng thịt bò, thổi nguội rồi đưa lên gần miệng Tôn Bách Thần.
“Em thử đi.”
Hắn đẩy đũa về phía cô, Mạn Nghiên đành phải cắn vào miếng thịt bò. Nhưng mà có ngờ đầu Tôn Bách Thần lại cúi đầu xuống, cắn vào phần còn lại của miếng thịt. Mạn Nghiện trợn tròn mắt, đáng có ý định mở miệng thì bị hắn nhắc nhở:
“Không được nhả ra.”
Cô ngoan ngoãn, đành phải dùng răng cắn chặt miếng thịt vào, từ từ nhai. Nhưng trong tư thế này, nuốt sao trôi chứ?
Môi hai người gần như dính chặt vào nhau. Tôn Bách Thần chẳng ngượng ngùng gì, chăm chú nhai miếng thịt bò trong miệng. Hai cánh môi hé mở, cọ xát lên môi cô. Miếng thịt bò có độ dai vừa phải, mất một lúc mới đứt ra. Hắn nhai xong miếng thịt, còn vấn vương đôi môi mềm mại mà đưa lưỡi liếm láp chút dầu bóng nhờn còn dính trên đó.
Với kiểu nếm thức ăn như thế này, đúng là trải nghiệm có một không hai của Mạn Nghiên!
“Khụ khụ... Này, hai người tưởng tôi vô hình trong cái nhà này à?”
Vương Phong không biết từ lúc nào đã đi xuống bếp. Anh mở tủ lạnh lấy chai nước, rồi lấy đóng sầm lại. Tình cảm cũng phải biết lựa chỗ chứ? Có biết anh đau lòng không?
Mạn Nghiên nghe anh nói vậy, vội bỏ chiếc đũa xuống chạy nhanh vào nhà vệ sinh. Sống với Tôn Bách Thần đã đủ phiền toái, giờ còn có thêm Vương Phong, cô không biết phải cư xử thế nào cho đúng đắn nữa.
“Trời ơi, điên lên mất!” Mạn Nghiên vò đầu bứt tai.
Ba người ăn một bữa tối đầy căng thẳng, ăn xong rồi ai về phòng nấy. Mạn Nghiên ngồi học bài, Vương Phong ở trên phòng ngủ xem truyền hình. Còn Tồn Bách Thần, hắn vào trong phòng đọc sách, ngồi soạn giáo án.
Tôn Bách Thần nhìn tấm thiệp màu đen trên bàn, khóe môi bất giác lộ ra nụ cười khó hiểu. Đó là thiệp mời đến dự bữa tiệc ở Vũ gia, do đích thân mẹ của Vũ Khắc Dương đem đến cho hắn vào sáng nay. Hắn sớm đã đoán được bữa tiệc này sẽ quy tụ nhiều gương mặt quen thuộc trong giới làm ăn, nên không hề có ý định tham gia. Nhưng chiều nay đi ngang qua lớp học của Mạn Nghiên, Tôn Bách Thần vô tình thấy Vũ Khắc Dương đưa cho cô một tấm thiệp y hệt, hắn đã thay đổi chủ ý.
Hắn gấp gọn quyển giáo án ở trên bàn, rồi đứng dậy rời khỏi phòng đọc sách. Tôn Bách Thần lên phòng, nhìn thấy Vương Phong đang nằm trên giường, lông mày liền nhíu lại.
"Xuống ghế sofa ngủ đi.”
“Tại sao chứ? Cái giường rộng như vậy, cậu nằm đâu có hết?”.
“Đồ điên! Hai thằng đàn ông ngủ chung giường thì ra thể thống gì? Cậu không ngủ sofa, vậy tôi sang phòng khác ngủ.”
Tôn Bách Thần giật nhanh cái gối trên giường, toàn bỏ đi thì bị anh nắm lấy ống quần, giữ lại.
Vương Phong nhe răng cười, nói:
“Mấy ngày ở dưới quê, cậu chẳng phải toàn ngủ chung với tôi đó. Làm như cậu là con gái mới lớn, thẹn thùng e ấp cái gì?”
Nghe mấy câu này, Tôn Bách Thần thật sự buồn nôn.
“Đồ thần kinh!”
"Hừ, đồ bủn xỉn! Tôi trù cậu bị táo bón một tuần." Vương Phong nuối tiếc nhìn chiếc giường mềm mại, tâm trạng bất mãn ngồi phắt dậy, ôm gối vứt qua ghế sofa. Anh chạy đến khóa cửa phòng, rồi tuyên bố:
“Được, tôi ngủ ở ghế sofa. Cậu ngoan ngoãn nằm trên cái giường lớn đó cho tôi.”