Vì cái gì chứ? Không thể làm người yêu, đến bạn tốt cũng không được sao?
Trong hai tiết ngoại ngữ, đầu Khắc Dương trở nên trống rỗng, không nạp vào bất kỳ kiến thức nào. Cả buổi chỉ ngồi suy nghĩ làm sao để Mạn Nghiên không trở nên xa cách với cậu. Nhưng nghĩ đến căng não, Khắc Dương vẫn không biết nên làm thế nào.
Mạn Nghiên cũng chẳng sung sướng hơn cậu là bao. Cô ngồi ở dưới, thở dài thườn thượt. Cô không hề ghét bỏ Khắc Dương, mà cảm thấy áy náy với cậu. Đứng trước cậu, cô không biết phải nói gì, phải hành xử ra sao? Kỳ thực đó là lần đầu tiên Mạn Nghiên được tỏ tình, cũng là lần đầu tiên cô từ chối người khác. Sự vụng về trong cách cư xử của cô ngày hôm đó, khiến Mạn Nghiên không còn dũng khí đối mặt với cậu.
Tiếng chuông báo hiệu kết thúc buổi học vang lên, sinh viên bắt đầu thu dọn tập vở, thi nhau ta ra bên ngoài. Mạn Nghiên lẫn vào trong đám đông, nhanh chân ra khỏi giảng đường. Vậy mà Khắc Dương vẫn nhìn ra cô, cậu len lỏi qua đoàn người, đi theo Mạn Nghiên đến chân cầu thang, tay vội nắm lấy tay cô:
“Mạn Nghiên, nói chuyện với tôi một lát đi.”
“Khắc Dương, tớ hơi bận. Có gì hôm khác chúng ta nói chuyện được không?” Mạn Nghiên nhẹ nhàng đáp lại, rồi gỡ bàn tay của cậu ra.
“Cậu cố tình né tránh tôi có phải không? Mạn Nghiên, không phải quan hệ chúng ta đang rất tốt sao? Cậu làm như thế, tôi thật sự rất buồn”
“Không, tớ không phải muốn tránh cậu...” Cô bắt đầu cảm thấy bối rối.
Tôn Bách Thần đúng lúc cầm tập hồ sơ đi ngang qua nơi này. Thấy Mạn Nghiên đứng cùng Khắc Dương, hắn nhanh chân tiến lại gần. Khuôn mặt người đàn ông kia không gợn tí cảm xúc dư thừa, cất giọng trầm trầm:
“Đồng Mạn Nghiên, lên văn phòng gặp tôi một lát. Về buổi cắm trại ngày hôm qua, tôi có mấy lời muốn trao đổi.”
“Vâng ạ” Mạn Nghiên thở phào, vì có hắn giải vây giúp mình.
Tôn Bách Thần quay người đi tiếp, không quên nhắc lớn:
“Bước nhanh chân lên, tôi bận lắm.”
Cô vội đi theo hắn, để mình Khắc Dương đứng tần ngần ở đó. Cậu cười chua chát, thất thểu bước từng bước xuống cầu thang.
Mạn Nghiên không có lên văn phòng gặp Tôn Bách Thần. Sau khi xác định Khắc Dương đã rời đi, cô vụng trộm hồn Tôn Bách Thần một cái, xem như lời cảm ơn. Sau đó cô vội vàng chạy ra bến xe buýt, lên xe về ký túc xá.
Chu Ải Ải đến phòng chơi, hiện tại đang ngồi ăn bánh với Nhã Yến Kỳ. Thấy cô về, cô ta liền niềm nở chào hỏi:
“Mạn Nghiên, chị về rồi đấy à?”
“Ừ. Sáng nay em không phải lên trường sao?”
“Dạ không. Trùng hợp chị Yến Kỳ không có tiết học, nên em sang đây chơi cho đỡ buồn.” Chu Ái Ái cười tít mắt.
Mạn Nghiên gật đầu. Vừa mới đi học về, cô cần tắm rửa thay đồ, nên vừa mới buông ba lô xuống, cô đã đi thẳng vào trong phòng tắm. Chút nữa cô còn phải nói cho Nhã Yến Kỳ việc chuyển khỏi ký túc xá, hiện tại vẫn đang căng não lên nghĩ xem lấy lý do gì.
“Cạch.” Cô mặc một bộ đồ thun đi ra ngoài.
Chu Ái Ái nghe Nhã Yến Kỳ nói đêm qua Mạn Nghiên không về nhà, mới nhớ đến cô cùng Tồn Bách Thần quay lại rừng tìm vòng tay. Cô ta tò mò hỏi:
“Em nghe chị Yến Kỳ nói tối qua chị không về phòng ạ? Với lại vòng tay của chị, đã tìm ấy chưa?”
Mạn Nghiên rầu rĩ lắc đầu. Không nhắc đến thì thôi, nhắc lại làm cô buồn thêm.
“Đã cố gắng tìm rất kỹ nhưng vẫn không thấy đâu. Còn hôm qua sau khi rời khỏi khu cắm trại, chân chị bị sưng phù lên. Thầy Tôn không yên tâm nên đưa chị đến bệnh viện kiểm tra, buổi tối chị ngủ lại phòng bệnh.” Cô dựa theo lý do Tôn Bách Thần chỉ cho mình, để lời nói của hai người được trùng khớp.
Nói rồi Mạn Nghiên nhớ đến việc chuyển phòng, cô liền nói:
“Yến Kỳ, có lẽ ngày mai tớ sẽ chuyển khỏi ký túc xá, đến nhà bác gái sống một thời gian”