• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Mẹ ơi..."



Cô chưa kịp phản ứng thì một bóng dáng nhỏ bé đã lao đến ôm chặt lấy chân cô: “Mẹ ơi, cuối cùng mẹ cũng đến đón Tiểu Bối, Tiểu Bối rất nhớ mẹ, mẹ có khỏe không? Sao bây giờ mẹ mới đến đón Tiểu Bối, Tiểu Bối ngày nào cũng nhớ đến mẹ... "



Con bé ôm chân cô, vừa nói vừa khóc lóc thảm thiết.



Mạc Tâm Nhan kinh ngạc nhìn cô con gái nhỏ, cô kinh ngạc đến nỗi không thốt lên lời.



"Tiểu Bối..." Cô ôm đứa con gái nhỏ vào lòng, ôm thật chặt và nghẹn ngào nói: "Con thực sự không sao, con thực sự không sao. Con vẫn còn sống, con vẫn chưa chết, cảm ơn trời phật... "



Vừa nói cô vừa đẩy nhẹ thân hình nhỏ bé của Tiểu Bối ra, nhìn kỹ con bé từ đầu đến chân: "Để mẹ xem Tiểu Bối của mẹ có bị thương không".



Ngoại trừ việc Tiểu Bối gầy đi, thì trên thân thể không có bất kỳ vết thương nào, trái tim Mạc Tâm Nhan yên tâm hơn. Sau đó cô lại ôm ghì chặt Tiểu Bối trong tay, sợ rằng con gái sẽ biến mất một lần nữa.



“Cô là ai, mau buông tay ra.” Lúc này, một bảo mẫu từ trong bếp vội vàng chạy ra, cau mày nhìn cô kêu lên.



Mạc Tâm Nhan liếc mắt nhìn cô ta một cái, đôi tay vẫn ôm ghì Tiểu Bối, trầm giọng nói: "Tôi là mẹ của con bé, tôi mới là người muốn hỏi cô tại sao con bé lại ở đây?"



"Cái này..." vẻ mặt của cô bảo mẩu đột ngượng ngùng nói, "Tôi chỉ được thuê ở đây chăm sóc đứa trẻ này. Về phần tại sao đứa trẻ này lại ở đây, tôi cũng không biết."



"Mẹ ơi..." Tiểu Bối đột nhiên nắm lấy góc áo của cô kéo kéo, "Mẹ nhanh chóng đưa Tiểu Bối đi nếu không để chú xấu xa kia đến, Tiểu Bối sẽ bị bắt ở lại đây. Người chú xấu xa đó sẽ không để cho Tiểu Bối đi, chú xấu xa đó không đưa Tiểu Bối đi tìm mẹ. "



“Chú xấu xa?” Mạc Tâm Nhan nhíu mày hỏi: “Chú xấu xa nào?



"Cái chú xấu xa hay đến nhà chúng ta đó. Tiểu Bối không thích người chú xấu xa như vậy."



Nghe lời Tiểu Bối vừa nói, trái tim Mạc Tâm Nhan chùng xuống, chú xấu xa? Người chú thường đến thăm nhà bọn họ chỉ có thể là Tiêu Thần Phong, ngoại trừ Dịch Dương, và người chú xấu mà Tiểu Bối nói chắc chắn không thể là Dịch Dương, nên chỉ có thể là...



Nghĩ đến đây, cô vội ôm Tiểu Bối bước nhanh ra ngoài.



"Này, cô... Cô đừng mang đứa bé đi, nếu không tôi làm sao có thể giải thích với chồng cô thế nào..." Cô bảo mẫu vội vàng ngăn cô lại.



Đúng lúc này, Mạc Tâm Nhan đột nhiên dừng lại, thất thần nhìn người đàn ông chậm rãi đi vào từ ngoài sân, trong mắt hiện lên một tia thất vọng, vừa buồn vừa thất vọng...



Đó thực sự là anh ấy, thực sự là người đàn ông mà cô luôn tin tưởng, xem như anh trai mình đã bắt cóc Tiểu Bối. Cái chết của Dịch Dương và Hứa Giai Lị chắc chắn đều liên quan đến Tiêu Thần Phong.



Mạc Tâm Nhan không biết từ bao giờ người đàn ông này đã trở nên khủng khiếp như vậy. Có lẽ ngay từ đầu, người đàn ông này đã tính toán sắp đặt mọi chuyện, nhưng bởi vì cô quá ngu ngốc, hay là do tâm tư của anh quá thâm sâu, cô thậm chí còn không để ý đến sự kinh hãi của người đàn ông này.



"Chị Vân, chị thấy vợ tôi về chưa chưa?"



Buổi tối Tần Hiên trở về nhà, tìm khắp mọi nơi trong căn nhà cũng không thấy bóng dáng của Mạc Tâm Nhan, gọi điện thoại cho Mạc Tâm Nhan nhưng không có ai bắt máy, điều này khiến anh lo lắng, không nhịn được chạy tới hỏi Dì Vân, tâm trạng anh cảm thấy có chút bất an.



Ngày hôm nay, anh đã thấy Mạc Tâm Nhan đến gặp Tiêu Thần Phong. Điều này khiến anh rất bất an, dù sao Tiêu Thần Phong trong mắt anh bây giờ cũng là một người cực kỳ nguy hiểm.



“Chiều nay mẹ đã đi ra ngoài.” Dì Vân chưa kịp trả lời thì Tiểu Bảo đã thốt lên.



Tần Hiên sửng sốt, ngồi xuống nhìn cậu bé, trầm giọng hỏi: "Mẹ đã đi đâu?"



“Con cũng không biết.” Tiểu Bảo lắc đầu. Dì Vân nhớ lại liền trả lời: "Vợ cậu có đọc một bức thư nên đã vội vàng đi ra ngoài, còn nói rằng chắc đã có chuyện gì đó xảy ra, cô ấy cũng nói rằng cô ấy sẽ về sớm nhưng tới bây giờ cô ấy vẫn chưa quay về. Tôi thực sự mong rằng không có chuyện gì xảy ra với cô ấy". Dì Vân lo lắng nói khi nhìn bầu trời đang tối dần.



Tần Hiên ánh mắt tối sầm lại, hỏi: "Lá thư gì?"



“Bìa thư vẫn còn ở nhà, nhưng bức thư đã bị cô ấy cầm đi”. Dì Vân nói xong vội vàng đưa phong bì cho anh.



Tần Hiên cau mày nhìn phong bì chỉ có tên người nhận và địa chỉ người nhận, trong lòng anh bỗng cảm thấy lo lắng. Nội dung bức thư là gì mà cô đã vội vàng chạy đi đến giờ vẫn chưa qua về? Anh thực sự rất lo lắng.



“Đây là chữ viết tay của em gái tôi Dịch Thanh.” Dịch Dương trầm giọng khi nhìn thấy nét chữ trên phong bì.



Tần Hiên nhíu mày nghi ngờ hỏi: "Vậy thì bức thư này là do Dịch Thanh viết cho Nhan Nhan? Nhưng cô ấy viết cho Nhan Nhan làm cái gì? Muốn nói gì không phải gọi điện thoại sẽ tiện hơn sao?"



Dịch Dương mím môi, nhìn màn đêm đen kịt ngoài cửa sổ, trầm giọng nói: “Tôi sợ em gái tôi cũng gặp nguy hiểm."



Tần Hiên trong lòng lo lắng, nhớ tới mấy ngày này Mạc Tâm Nhan thường xuyên nhắc tới Dịch Thanh trước mặt anh, cô rất lo lắng cho Dịch Thanh, trong lòng anh như đã xác nhận phỏng đoán của Dịch Dương là đúng.



Anh nhìn Dịch Dương, trầm giọng nói: "Tôi sợ Tiêu Thần Phong thực sự là một người có vấn đề tâm lý. Dịch Thanh là vợ anh ta, người đầu ấp tay gối bên cạnh anh ta, nhưng vì có lẽ cô ấy có lẽ đã phát hiện ra một số bí mật nhưng không thể nói cho Nhan Nhan biết, vì vậy cô ấy chỉ có thể viết Thư cho Nhan Nhan, muốn thông báo tin tức gì đó cho Nhan Nhan. "



“Ừm, cũng có thể là như vậy.” Dịch Dương gật đầu, trầm giọng hỏi: “Thanh Thanh sẽ gửi tin tức gì cho Nhan Nhan? Tại sao sau khi đọc xong bức thư, Nhan Nhan lại vội vàng chạy ra ngoài? Dịch Thanh có lẽ đang bị nhốt nên không thể gọi điện thoại được. "



“Liệu Nhan Nhan…” Tần Hiên nhìn anh một cách kiên định, và nói với giọng nặng nề, “Nếu Dịch Thanh đã phát hiện ra bí mật nào đó của Tiêu Thần Phong, nên cô ấy đã viết thư cho Nhan Nhan. Nhưng Nhan Nhan từ lâu đã xem Tiêu Thần Phong như anh trai mình, là một người anh rất đáng tin cậy, vì vậy với tính cách của cô ấy, cô ấy chắc chắn đã gọi cho Tiêu Thần Phong ngay lập tức khi cô ấy nhìn thấy nội dung bức thư. "



Dịch Dương ánh mắt tối sầm lại, anh im lặng không nói, hai bàn tay bên hông xiết chặt. Nếu Tiêu Thần Phong thật đang giam giữ Mạc Tâm Nhan, thì anh ta sẽ đối xử với Mạc Tâm Nhan và em gái anh như thế nào. Người đàn ông đó không hề yêu em gái anh, e rằng bây giờ em gái anh đang gặp nguy hiểm. Với bản tính tàn nhẫn của người đàn ông đó cũng sẽ không nhân từ giết một người phụ nữ mình không yêu, Hứa Giai Lị là một ví dụ.



Tần Hiên đập bàn tức giận hét lên: "Thật đúng là tên Tiêu Thần Phong đó, nhưng đáng tiếc hiện tại chúng ta không có chứng cứ phạm tội của anh ta, cũng không có chứng cứ cho thấy Nhan Nhan đang nằm trong tay anh ta, cho nên không thể báo cảnh sát, chúng ta phải tự tay hành động. "



"Nếu như Nhan Nhan thật sự đang nằm trong tay Tiêu Thân Phong, anh ta sẽ thường lui tới chỗ giam giữ Nhan Nhan, dù sao thì anh ta trước nay vẫn luôn yêu Nhan Nhan, trước hết chúng ta cứ phái người theo dõi hành tung của anh ta, xem hiện tại anh ta đang ở đâu? ”Dịch Dương trầm giọng nói, không có chút lo lắng,“ Chỉ là không biết người đàn ông đó sẽ đối xử với Nhan Nhan như thế nào. Rốt cuộc, Nhan Nhan đã phát hiện ra bộ mặt thật của anh ta, như vậy anh ta sẽ không cần phải giả bộ trước mặt cô ấy nữa... "



Tần Hiê mím môi, không nói, trong mắt hiện lên vẻ bồn chồn cùng lo lắng.



"Chú xấu xa..." Tiểu Bối nép vào trong vòng tay của Mạc Tâm Nhan, nhìn Tiêu Thần Phong đang đứng ở cửa, tức giận nói: "Chú xấu xa không tốt chút nào, Tiểu Bối không thích chú ấy..."



Mạc Tâm Nhan lặng lẽ nhìn người đàn ông đang dần đi về phía họ, lạnh lùng nói: “Tại sao lại là anh?” Cô vẫn không thể hiểu được tại sao người đàn ông này lại làm như vậy. Khi cô mất đi Tiểu Bối, cô đau buồn đến mức sắp chết, nhưng Tiểu Bối rõ ràng đang bị giam giữ trong tay anh, anh lại có thể an ủi cô ấy như chưa có chuyện gì xảy ra, bây giờ cô nghĩ lại, có phải lòng dạ anh quá thâm sâu, hay là do cô đã quá tin tưởng anh.



Tiêu Thần Phong nhìn Mạc Tâm Nhan đang đứng bất động, dần tiến tới, nhìn gương mặt lạnh lẽo của cô, trầm giọng nói: "Là vì em."



Toàn thân Mạc Tâm Nhan chấn động, một lúc mới nhìn anh có chút đau lòng: “Tiêu Thần Phong, anh bắt cóc con tôi, giấu con tôi, khiến tôi nghĩ rằng con bé đã chết, khiến tôi đau khổ. Đây cũng là gọi là vì tôi? "



“Anh làm những việc như vậy chỉ muốn khiến em hận Dịch Dương.” Tiêu Thần Phong nhìn cô, giọng điệu không cam lòng, “Người đàn ông kia rõ ràng đã làm tổn thương em như vậy, sao em có thể tha thứ cho anh ta? Nhan Nhan anh thực sự không cam tâm. Năm năm trước, em yêu Dịch Dương đến chết đi sống lại, trong tim chỉ có mình anh ta. Năm năm sau, em lại kết hôn cùng một người đàn ông khác. Tại sao, Nhan Nhan, là anh không đối xử tốt với em bằng bọn họ sao. Tại sao trước đây là Dịch Dương, bây giờ lại là Tần Hiên, có bao giờ em từng yêu anh, có bao giờ muốn ở bên cạnh anh không? "



Mạc Tâm Nhan buồn bã nhìn anh, lạnh lùng nói: "Tiêu Thần Phong, anh cho rằng tình cảm của anh đối vớit tôi thật sự gọi là tình yêu sao? Nói cho anh biết, đó không phải tình yêu, chỉ vì một cái động lòng lúc nhỏ mà anh cố chấp đến tận bây giờ. Đó chỉ là cảm giác quyến luyến, cho đến cuối cùng, thứ mà anh thực sự yêu chỉ là chính bản thân anh mà thôi. Chỉ vì trong lòng không có được tôi nên anh mới cố chấp, không cam tâm. Anh chỉ đang ích kỷ muốn chiếm hữu được dục vọng ở trong lòng. "



"Không phải..." Tiêu Thần Phong gầm nhẹ một tiếng, nắm lấy vai cô, bất đắc dĩ nói: "Mạc Tâm Nhan, tại sao em lại phủ nhận tình yêu của anh dành cho em? Tại sao Dịch Dương muốn chiếm hữu và cố chấp lưu luyến thì đó lại là tình yêu. Nhưng còn anh tại sao em lại nghĩ rằng đó là sự thỏa mãn sự ích kỷ? Em thật nhẫn tâm, làm sao em có thể nói với anh những lời như vậy... từ chối một người đàn ông đã yêu em hơn 20 năm? Tại sao... "



"Mẹ..." Tiểu Bối bị sự kích động của Tiêu Thần Phong làm cho giật mình, sợ hãi trốn trong vòng tay cô.



Mạc Tâm Nhan vội vàng ôm chặt Tiểu Bối vào lòng, khẽ thì thầm: "Mẹ ở đây con đừng sợ... Mẹ ở đây, đừng sợ..."



Nhìn thấy Mạc Tâm Nhan chăm sóc con của người đàn ông khác nhiều như vậy, Tiêu Thần Phong đột nhiên nheo mắt tối sầm lại, rồi bất ngờ đưa tay ra kéo Tiểu Bối ra khỏi vòng tay cô.



"Mẹ ơi... Mẹ ơi..." Tiểu Bối đột nhiên bị Tiêu Thần Phong kéo mạnh, bật khóc, vươn tay ra muốn Mạc Tâm Nhan cứu.



"Tiểu Bối..."



Mạc Tâm Nhan vô cùng bất ngờ, cô vội vàng đứng dậy đưa tay ra muốn giành lại Tiểu Bối, nhưng người đàn ông đã bế Tiểu Bối và ngay lập tức bước ra khỏi nhà với vẻ mặt âm trầm.



"Mẹ ơi... Mẹ ơi..." Tiểu Bối vùng vẫy mạnh mẽ hai chân đá điên cuồng khi bị Tiêu Thần Phong bắt đi, nhìn Mạc Tâm Nhan đang lo lắng với đôi mắt ngấn lệ, khóc thảm thiết, "Mẹ ơi... Mẹ ơi... "



“Tiêu Thần Phong, anh định bắt con gái tôi đi đâu?” Mạc Tâm Nhan vội vàng chạy theo, nắm lấy cánh tay anh, tức giận hét lên: “Mau trả lại con gái cho tôi… anh định làm gì? Anh muốn gì, nó chỉ là một đứa trẻ, anh không được làm tổn thương con bé, nếu không ta cả đời này tôi sẽ vĩnh viễn không tha thứ cho anh... "



Cô vừ dứt lời, Tiêu Thần Phong đã ném Tiểu Bối ra ngoài cửa, Mạc Tâm Nhan đang định chạy ra ôm Tiểu Bối, nhưng đã bị người đàn ông đó kéo vào nhà.



Tiếng đóng cửa vang lên, ngay sau đó Mạc Tâm Nhan bị Tiêu Thần Phong kéo đạp mạnh vào cánh cửa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK