Cô vừa nói xong, điện thoại lập tức truyền đến giọng nói băng lãnh chán ghét của Dịch Dương: “Đủ rồi, Mạc Tâm Nhan, cô ồn ào đủ chưa, chuyện viên thuốc lần trước còn chưa đủ à, cô còn nghĩ ra chiêu gì đùa nữa? Nguyền rủa mình bị thương để giành được sự đồng tình của tôi rất vui sao? Nói cho cô biết, cho dù là hôm nay ban đêm cô chết trong nhà, tôi cũng sẽ không trở về. Một người phụ nữ, tại sao phải biến mình trở nên ti tiện như vậy.”
Bên tai tất cả đều là thanh âm băng lãnh chán ghét của Dịch Dương, cô cố hết sức kiềm nén ý muốn khóc, thấp giọng nói: “Không phải, Dịch Dương, anh nghe em nói đi, vòi nước trong phòng tắm không biết vì sao lại hỏng rồi, rất nhiều nước phun ra, em té ...”
“Đủ rồi, Mạc Tâm Nhan, bịa đặt cũng không bịa ra dáng ... A, Dịch Dương, bụng, bụng của em đau quá ... Làm sao bây giờ ...”
Dịch Dương nói được nửa câu, trong điện thoại bỗng nhiên truyền đến tiếng thét chói tai của Hứa Gia Lị, ngay sau đó liền là thanh âm lắng lo của người đàn ông kia.
Cô cười khổ tắt điện thoại. Buông mình nằm trên mặt đất. Người đàn ông kia nói, cho dù cô có chết trong nhà, anh ta cũng sẽ không trở về. Vậy thì được rồi, như ước nguyện của anh ta, cứ để cô thể này yên lặng chết trong nhà đi.
Từng cơn ớn lạnh từ phía sau lưng thẩm thấu đến toàn thân, lại thêm đao đớn từ dạ dày và mông eo, ý thức của cô từ từ tan rã. Không biết qua bao lâu, lúc cô mơ mơ màng màng, một ý niệm bỗng nhiên xông vào não.
Không, cô không thể chết được, cô chết rồi, chẳng phải là thành toàn cho Dịch Dương cùng người phụ nữ kia sao. Không, không thể như vậy, bọn họ đối với cô như thế, cô làm sao có thể cứ như vậy chết đi, tùy ý bọn họ vui sướng.
Người đàn ông nhẫn tâm kia không để ý đến sự sống chết của cô, như vậy, cô càng không thể chết, cô càng muốn sống cho thật tốt, dây dưa chết bọn họ ...
Cô lục lọi điện thoại, gian nan bấm một dãy số khác, bên kia điện thoại rất nhanh liền truyền đến một âm thanh ôn nhu của một người đàn ông: “Nhan Nhan, có chuyện gì sao?”
“Ha!” Cô cười khổ một cái, đây chính là sự khác biệt của hai người đàn ông đối với cô, từ tốc độ nhận điện thoại cũng có thể thấy được, Tiêu Thần Phong cùng Dịch Dương đối với cô, thật đúng là một trời một vực.
Cô bất lực nói với điện thoại: “Thần Phong... Trong nhà em xảy ra chút việc, anh có thể tới nhà em một chút không ...”
“Đã xảy ra chuyện gì? Em đừng hoảng hốt, anh lập tức tới ...” Trong điện thoại là thanh âm lo lắng của Tiêu thần Phong, mơ hồ còn kèm theo âm thanh mặc quần áo.
Trong lòng Mạc Tâm Nhan bỗng nhiên xẹt qua một dòng nước ấm, mũi chua xót muốn khóc.
Tắt điện thoại, cô lấy tia ý thức lấy cuối cùng lẳng lặng chờ đợi. Rất nhanh, có ánh sáng chiếu vào cửa sổ, cô lại gian nan leo đến trên bàn trà cầm chìa khoá, sau đó hướng cửa sổ bò qua.
Xuyên thấu qua cửa sổ, cô nhìn thấy một thân hình thẳng tắp của người đàn ông nhanh chóng từ trong xe lao xuống.
“Thần Phong ...” Cô thấp giọng hô một tiếng, lập tức đem chìa khoá ném xuống dưới. Sau khi làm tốt những thứ này, cô mới yên tâm hôn mê bất tỉnh. Đối với Tiêu Thần Phong, cô rất an tâm, cũng rất yên tâm.
Sau khi Tiêu Thần Phong nhặt được chìa khoá, không dám trì hoãn, cuống quít mở cửa hướng trên lầu chạy đến. Nếu Mạc Tâm Nhan hơn nửa đêm gọi điện thoại cho anh, hơn nữa còn không thể tự mình xuống mở cửa cho anh, chắc hẳn nhất định là đã bị thương. Nghĩ đến đây, trong lòng anh liền căng thẳng.
Đẩy ra cửa phòng, anh liếc mắt liền thấy một bóng người ngã vào trước cửa sổ. Đồng tử trong nháy mắt co rụt lại, anh cuống quít tiến lên ôm lấy cô, lúc này mới phát hiện quần áo trên người cô toàn bộ đều ướt đẫm, người cũng lâm vào hôn mê.
Trong phòng tắm còn không ngừng truyền đến tiếng nước chảy ào ào. Anh chếch mắt nhìn về hướng phòng tắm, đã có nước từ trong phòng tắm chảy đến gian phòng.
Anh cuống quít đem Mạc Tâm Nhan hôn mê bất tỉnh ôm đến trên ghế salong, lập tức từ trong tủ quần áo tìm một bộ áo ngủ sạch sẽ cùng áo trong. Chuẩn bị thay cho cô, con ngươi anh bỗng nhiên chìm xuống, do dự nửa ngày, lúc này mới chậm rãi cởi bỏ áo ngủ cơ hồ có thể vắt thành nước của cô.