• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cô vừa vào đã nhìn quanh một lượt, một lúc sau mới đi đến trước mặt Dịch Dương, hỏi: “Anh, anh Thần Phong đâu rồi?”


“Anh Thần Phong?” Dịch Dương không vui nhăn mày, thản nhiên liếc Mạc Tâm Nhan, dùng giọng điệu không mặn không nhạtnói: “Khi nào thì em có quan hệ với người đàn ông đó vậy.”


“Biết từlâu rồi.” Dịch Thanh ngượng ngùng cười, nói: “Anh ấy là mẫu người yêu thích của em.”


Mạc Tâm Nhan không có hứng thú nghe hai anh em nói chuyện, lúc cô đặt cà phê xuống chuẩn bị đi ra ngoài, Dịch Dương đột nhiên gọi cô một tiếng.


“Dọn dẹp tài liệu trên bàn đi.”


Mạc Tâm Nhan không nói gì, ngoan ngoãn dọn dẹp lại tài liệu. Ở trong công ty, cô vẫn phải nghe lời cấp trên.


Dịch Dương nhàn nhạt liếc nhìn Mạc Tâm Nhan đang cúi đầu làm việc, một lúc sau mới nhìn Dịch Thanh, cười nói: “Em thích Tiêu Thần Phong lắm sao.”


“Đúng rồi anh, cả đời này em không gả cho ai khác ngoài anh Thần Phong đâu.” Dịch Thanh nghiêm túc nói.


Dịch Dương nhăn mày nói: “Thế anh ta có thích em không? Nếu anh ta cũng thích em, vậy đưa anh ta về nhà ra mắt với ba mẹ.”


“Choang….”


Ly cà phê vừa mới pha cho Dịch Dương quá nóng, lúc Mạc Tâm Nhan dọn dẹp lại tài liệu không cẩn thận đụng trúng, cái ly lập tức rớt trên đất, vỡ thành mấy mảnh, tay của cô cũng bị phỏng một mảng.


Dịch Dương lạnh lùng trừng cô, gầm nhẹ: “Cút đi, đồ vô dụng.”


Mạc Tâm Nhan tủi thân che tay lại, nhìn anh nói: “Tôi không cố ý.”


“Là trợ lý, có chút chuyện cũng không làm tốt, chị còn mặt mũi nào mà kiếm cớ.” Dịch Thanh đứng ở một bên thêm mắm thêm muối.


Mạc Tâm Nhan trừng mắt nhìn cô một cái, lười so đo với cô, ở trong lòng cô, Dịch Thanh chỉ là một cô công chúa bị chiều hư. Hơn nữa vì hồi bé Dịch Hướng Đông thường thiên vị cô, nên trong lòng cô thường cảm thấy có lỗi với Dịch Thanh.


“Trừng cái gì, anh tôi bảo cô cút đi, cô không nghe thấy à?” Dịch Thanh dựa vào trên ghế của Dịch Dương, kiêu ngạo nói.


Mạc Tâm Nhan thản nhiên liếc cô một cái, xoay người rời đi. Đối với hành động khiêu khích của cô ta, biện pháp tốt nhất chính là mặc kệ.


“Đứng lại.” Giọng nói trầm thấp lạnh lùng của người đàn ông vang lên sau lưng, Mạc Tâm Nhan giật mình, không quay đầu lại. Một lúc sau, âm thanh lạnh lùng không mang theo chút tình cảm nào của anh ta truyền tới: “Dọn lại đống đồ trên đất đã rồi cút đi.”


Mạc Tâm Nhan cố kiềm chế cơn giận trong lồng ngực, ở công ty, cô không thể cãi nhau với anh ta, nếu không chỉ để người khác chế giễu.


Cô từ từ xoáy người, không thèm liếc nhìn hai người kia, cúi người ngồi xuống nhặt mảnh vỡ trên đất.


Dịch Dương lạnh lùng nhìn chằm chằm bóng lưng của cô. Anh nhớ rõ ban nãy anh chỉ thuận miệng bảo Dịch Thanh đưa Tiêu Thần Phong về nhà gặp ba mẹ, cô liền không cẩn thận làm vỡ cái ly, nếu nói cô không có ý gì với Tiêu Thần Phong, có quỷ mới tin.





Đợi Mạc Tâm Nhan rời đi, Dịch Thanh bĩu môi bất mãn nói: “Anh, mặc dù em biết anh ghét chị ta, nhưng sau này anh có thể mang chị ta đi cùng được không, dù sao cũng tiện đường, để chị ta đừng ngồi xe của anh Thần Phong nữa.”


Mắt Dịch Dương híp lại, nhưng không nói gì, chẳng ai có thể nhìn rõ trong đôi mắt thâm trầm kia của anh đang chứa những gì.


Sau hai ngày, Mạc Tâm Nhan dần làm quen với công việc của mình, dù sao cũng chỉ giúp Dịch Dương sửa soạn lại tài liệu, chặn mấy cuộc điện thoại, sắp xếp hành trình vv...vv…


Hôm nay, Mạc Tâm Nhan sửa soạn xong một phần tài liệu, lúc chuẩn bị đưa vào phòng giám đốc, lại nhìn thấy một bóng người vô cùng quen thuộc, người mà cô cực kỳ chán ghét dần xuất hiện ở trong tầm mắt của cô.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK