Dịch Dương không nói gì, chỉ chậm rãi đứng lên, sau đó đi tới bên cạnh Mạc Tâm Nhan, lãnh đạm nói: "Tại sao cô lại đẩy cô ấy, không biết cô ấy mang thai con của tôi sao?"
“Tôi không đẩy cô ta.” Mạc Tâm Nhan nói một cách bình tĩnh, không muốn giải thích thêm, muốn tin hay không thì tùy. Tuy nhiên, anh ta dường như không bao giờ tin cô nữa kể từ lúc hai người kết hôn.
Quả nhiên trong mắt anh ta tràn đầy vẻ lạnh lùng mỉa mai: "Cô không có đẩy sao? Chẳng lẽ khi nãy cô ấy vừa rồi tự mình lùi lại."
“Đúng là như vậy đấy, cô ấy tự mình lùi lại.” Mạc Tâm Nhan nhẹ nhàng nói.
Hứa Giai Lị đột nhiên kích động hét lên: "Làm sao tôi lại có thể tự mình làm ra hành động nguy hiểm như vậy? Tôi biết mình đã mang thai đứa con của Dịch Dương, tôi làm sao có thể tự mình hại con mình, làm như vậy thì có ích gì."
“Cô đang vu oan cho tôi.” Mạc Tâm Nhan cười khinh thường.
Đôi mắt Dịch Dương chợt nheo lại nguy hiểm, anh ta lạnh lùng nói: "Cô cho rằng ai cũng nham hiểm và hung ác như cô sao?"
Mạc Tâm Nhan căn bản không còn cảm giác gì khi nghe anh ta nói điều này, bởi vì cô đã nghe quá nhiều.
Cô cười mỉa mai, bình thản nói: "Anh không tin những gì tôi nói thì sao anh còn hỏi. Đúng vậy, tôi thật nham hiểm và xấu xa, tôi ghen tị khi cô ta mang thai đứa con của anh, tôi không muốn đứa trẻ đó được sinh ra. Tôi chỉ muốn đẩy ngã cô ta ... anh hài lòng chưa?"
"Cô ..." Dịch Dương lập tức giơ tay lên, vừa định tát vào mặt cô, đột nhiên có gì đó nảy ra trong đầu khiến anh vô thức dừng lại.
“Đánh đi.” Mạc Tâm Nhan lạnh lùng nhìn bàn tay đang giơ lên của anh ta, nhất thời chế nhạo, “Anh không bao giờ so được Tiêu Thần Phong.”
Nói xong, cô lạnh lùng nhìn vẻ mặt của anh, sau đó xoay người chậm rãi đi ra khỏi phòng tổng giám đốc.
Đúng vậy, anh sẽ không bao giờ so sánh với Tiêu Thần Phong, vì cô ta mà anh đánh cô. Nhưng ngay cả như vậy cô vẫn yêu người đàn ông này.
Nắm đấm của Dịch Dương kêu răng rắc, Hứa Giai Lị sợ hãi ôm lấy anh ta từ phía sau, giả vờ: "Dịch Dương, Tiêu Thần Phong là ai, tại sao cô ấy lại so sánh anh với Tiêu Thần Phong?"
Một chút lạnh lùng thoáng qua mắt anh. Anh gạt tay Hứa Giai Lị ra, khi xoay người lại, gương mặt đã trở lại vẻ dịu dàng trước đây: "Lị Lị, sao hôm nay em lại đến đây? Không phải anh đã nói em đừng đến công ty tìm anh sao?"
Hứa Giai Lị nghe điều này, cô ấy khóc và nói: "Em không muốn gặp anh, nhưng em nhớ anh, hôm nay em sẽ đi khám thai, em muốn anh đi cùng."
Thấy vẻ mặt đau khổ của cô, Dịch Dương vuốt tóc cô cười: "Anh không phải không muốn gặp em, nhưng ba anh cũng đang ở công ty. Nếu ông ấy đụng phải em và biết rằng em vẫn đang qua lại với anh. Nhất định sẽ nhốt anh lại, hơn nữa mặc dù anh đã chặn miệng nhân viên công ty nhưng chắc chắn sẽ có người nhiều chuyện, cho nên sau này em vẫn đừng đến công ty tìm anh, có việc gì cứ gọi cho anh."
Hứa Giai Lị căng nghe căng xụ mặt buồn bã nói: "Dịch Dương, em đang mang thai đứa con nhà họ Dịch của anh. Ba mẹ anh sẽ chấp nhận em vì đứa con này chứ?"
Dịch Dương ánh mắt tối sầm lại, nhất thời không lên tiếng. Một thoáng buồn và ghen tuông lặng lẽ hiện lên trong mắt Hứa Giai Lị.
Lúc Mạc Tâm Nhan trở lại chỗ ngồi, cô đã nghe thấy những tiếng xì xào xung quanh, mặc dù giọng nói rất thấp nhưng cô vẫn có thể nghe thấy.