Tiêu Thần Phong bình tĩnh rút cánh tay, nhìn cô cười nhẹ: "Anh có vấn đề muốn bàn bạc với anh trai em."
“Ồ…” Dịch Thanh mỉm cười gật đầu, sau đó liếc mắt nhìn Mạc Tâm Nhan đang đứng bên cạnh, sau đó dường như nhận ra người phụ nữ đó là Mạc Tâm Nhan, liền bất mãn hỏi: “Chị dâu, sao lại là chị, tại sao chị lại đi cùng anh Thần Phong vậy.
Mau đứng lên sao chị vẫn còn ngồi trên xe của anh Thần Phong vậy? "
"Tôi đang đợi xe buýt bên đường, vừa hay nhìn thấy Thần Phong. Tình cờ là Thần Phong cũngđang muốn đến tập đoàn Bạch Dịch, vì vậy tôi liền đi cùng anh ấy." Mạc Tâm Nhan vội vàng nói trước khi Tiêu Thần Phong kịp phản ứng.
Có thể thấy rằng Dịch Thanh rất thích Tiêu Thần Phong, Dịch Thanh đương nhiên sẽ nhìn cô không vừa ý, nếu cô ấy hiểu lầm chuyện cô có gì đó với Tiêu Thần Phong thì sau này có lẽ cô sẽ sống không được thoải mái ở nhà họ Dịch. Mặc dù bản tính của Dịch Thanh không tệ, nhưng tính tình của anh cô ấy vẫn khiến người ta đau đầu. Và cô không muốn gây bất hòa trong gia đình.
“Chị đến công ty, sao không đi cùng xe của anh trai tôi?” Dịch Thanh tiếp tục hỏi với giọng điệu không mấy thiện cảm, như thể cô ngồi trên xe của Tiêu Thần Phong là có tội.
Ngay khi Mạc Tâm Nhan không biết nên trả lời như thế nào, Tiêu Thần Phong đột nhiên trầm giọng nói: "Chỉ là tiện đường mà thôi, sao phải để tâm nhiều như vậy."
Nhận thấy Tiêu Thần Phong có chút tức giận, Dịch Thanh bĩu môi, nhưng không dám nói gì. Mạc Tâm Thanh có thể thấy rằng Dịch Thanh rất thích Tiêu Thần Phong và cũng có chút sợ Tiêu Thần Phong.
Bầu không khí trong phút chốc trở nên khó xử, Mạc Tâm Nhan nhìn Dịch Thanh và Tiêu Thần Phong, mỉm cười: "Được rồi, đừng nói về chuyện này nữa, chúng ta vào đi."
"Không cần, tôi còn đang đợi ba tôi."
Dịch Thanh rất không hài lòng. Mạc Tâm Thanh giật mình, ngơ ngác hỏi: "Ba cũng đi cùng cô? Ông ấy ở đâu?" Cô ngẩng đầu lên nhìn xung quanh.
Từ xa, có một người đàn ông trung niên đang đi về phía họ. Người đàn ông tuy đã ngoài năm mươi tuổi, nhưng trên mặt cũng không có quá nhiều dấu vết của thời gian. Những năm tháng tích lũy trôi qua tích lũy trong ông là sự bình lặng và thăng trầm của cuộc sống. Người đàn ông này là bố chồng cô - Dịch Hướng Đông.
Có thể khi người khác nhìn thấy Dịch Hướng Đông, chắc họ cho rằng Dịch Hướng Đông là một người rất nghiêm túc, nhưng trong lòng Mạc Tâm Nhan thì luôn cảm thấy Dịch Hướng Đôn là một người rất tốt bụng.
Bởi vì gia đình Mạc Dịch là gia đình bạn bè lâu năm. Từ nhỏ, Dịch Hướng Đông đã rất yêu thương cô và coi cô như con gái ruột của mình. Đây cũng là một trong những lý do khiến Dịch Thanh khi còn nhỏ luôn rất ghét cô, thử hỏi có cô gái nào lại muốn có ngườicướp đi một nửa tình yêu từ ba mình, thậm chí Dịch Hướng Đông còn có phần thương yêu Mạc Tâm Nhan nhiều hơn cả con gái ruột.
Trên thực tế, cô không thể không thừa nhận rằng đôi khi Dịch Hướng Đông còn đối xử với cô tốt hơn cả Dịch Thanh, đặc biệt là khi cô được gả vào gia đinh nhà họ Dịch. Cô vẫn luôn không hiểu tại sao Dịch Hướng Đông lại đối xử tốt với cô như vậy, có phải chỉ vì ông và ba cô là bạn tốt của nhau?
Mãi sau này, khi hiểu ra mọi chuyện, cô mới biết tại sao lại như vậy.
Mạc Tâm Nhan mỉm cười với Dịch Hướng Đông và nói, "Hôm nay là ngày đầu tiên đi làm nhỉ."
“Đi làm là tốt rồi, như vậy con và Dịch Dương có thể coi là vun đắp tình cảm.” Dịch Hướng Đông cười nói: “Đi thôi, mau vào thôi.
“Dạ vâng.” Mạc Tâm Nhan gật đầu, đi theo Dịch Hướng Đông vào văn phòng.
Lúc này, cô không nhận ra ánh mắt kỳ lạ của Tiêu Thần Phong và ánh mắt buồn bã của Diệc Thanh.