Một lúc sau, cửa phòng tắm mở ra, Dịch Dương chỉ quấn khăn tắm quanh eo, nhìn thấy cô sắc mặt đột nhiên tối sầm lại, giọng điệu không kiên nhẫn nói: "Ai bảo cô vào đây, đi ra ngoài."
Mạc Tâm Nhan giả bộ lười biếng dựa vào sô pha, cười nói: "Đây là nhà của tôi, tôi còn cần phải xin phép anh sao?"
Dịch Dương lạnh lùng nhìn cô một cái, sau đó bước đến tủ lấy áo ngủ và đi ra ngoài. Mạc Tâm Nhan vội vàng chặn lại, có chút tức giận nói: "Anh đừng nghi nhiều, tôi không ở lại đây đâu. Tôi chỉ tới đây cho anh ly sữa. Buổi tối uống một ly sữa trước khi đi ngủ sẽ giúp anh ngủ yên giấc hơn."
Nói xong, cô chạy đến cầm ly sữa trên bàn đưa cho anh.
Dịch Dương kỳ quái nhìn cô. Nhìn thấy biểu cảm của anh Mạc Tâm Nhan cười mỉa mai, "Sao, anh đã ăn những món ăn tôi nấu, chẳng lẽ sợ tôi hạ độc vào ly ."
Dịch Dương sắc mặt trầm xuống, cầm lấy cái cốc trong tay, một hơi uống cạn sạch. Một lúc sau, anh trả lại chiếc cốc rỗng cho cô rồi lạnh lùng nói: "Bây giờ cô có thể ra ngoài."
Mạc Tâm Nhan nhận lấy cốc, im lặng xoay người đi ra khỏi phòng.
Nửa đêm, Dịch Dương trằn trọc trở mình trên giường, không ngủ được. Giống như có một ngọn lửa cháy bừng bừng trong huyết quản của anh.
Anh đứng dậy vào phòng tắm dội nước lạnh. Tuy nhiên, nó không những không làm giảm bớt cơn nóng trong người mà ngày càng cảm thấy khó chịu hơn.
Nằm lại giường, thân thể vẫn thấy khó chịu, trong đầu hỗn loạn nghĩ đến chính là làm sao đặt Mạc Tâm Nhan ở dưới thân, điên cuồng vận động.
Anh nhắm mắt thở hổn hển, đột nhiên cửa khẽ mở sau đó đóng sầm lại, trong bóng tối có một bóng người nhẹ bước về phía anh.
Anh không phát ra tiếng nhưng lại cảm thấy thân thể càng ngày càng nóng, dục vọng trong cơ thể càng ngày càng mạnh.
Bóng người nằm xuống bên cạnh anh, một đôi tay nhỏ bé từ từ ôm lấy eo anh, ngay sau đó, anh liền cảm nhận được bờ lưng nóng bỏng mềm mại của người đó.
Mặt anh sa sầm lại, anh đột nhiên gầm lên, rồi lật người đè chặt người phụ nữ sau lưng anh dưới thân.
Mạc Tâm Nhan kêu lên, chưa kịp phản ứng thì đã cảm thấy nụ hôn gấp gáp của anh hôn xuống cổ mình.
Đây là lần đầu tiên anh hôn cô trong suốt ba năm qua, không hiểu sao trái tim cô chợt đau nhói, nước mắt rơi trong vô thức.
Dịch Dương thở dốc rất, động tác rất nhanh. Vừa định hôn vào môi cô, thì anh đột nhiên dừng lại.
Trong bóng tối, với ánh trăng, anh lặng lẽ nhìn khuôn mặt của người phụ nữ dưới thân mình, trong đầu anh chợt lóe lên một hình ảnh khác, hình ảnh cô đang yêu và lưu luyến với những người đàn ông khác, đó là nỗi đau mà anh sẽ không bao giờ quên.
Cảm giác được người đàn ông trên người đột nhiên dừng lại, Mạc Tâm Nhan duỗi tay ghì lấy cổ anh, sau đó chồm lên hôn lên môi anh. Nhưng lại bị anh gạt sang một bên một cách thô bạo.
Cơ thể cô chợt nhẹ đi, chưa kịp đứng dậy thì đèn trong phòng đã bật sáng, cô đã thấy Dịch Dương đứng bên giường, hai mắt đỏ bừng, trong đôi mắt đó là sự chán ghét và tức giận vô cùng đau đớn. .
"Dịch Dương ..." Cô run rẩy gọi anh, nhìn thấy trên trán anh lấm tấm mồ hôi, cô không kìm được vươn tay định kéo anh nhưng anh lại nhẫn tâm xua đi.