• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mạc Tâm Nhan giật mình, phớt lờ anh rồi thản nhiên bước vào nhà.



Dịch Dương vội vàng chạy tới chỗ cô, vội vàng nói: "Nhan Nhan..."



Mạc Tâm Nhan cau mày, và hét lên với một giọng điệu vô cùng lạnh lùng: "Anh sao vẫn còn ở đây, anh cút đi..."



Dịch Dương khó chịu cong môi, giọng trầm xuống: "Lúc sáng em vừa nói muốn cho anh một cơ hội. Bây giờ lại bảo anh cút đi, sao anh có thể chấp nhận?”



“Tại sao anh lại khiến mọi chuyện thành ra như vậy?” Mạc Tâm Nhan đột nhiên lớn tiếng, phẫn nộ hét lên, “Là người nào mới sáng sớm đã chọc tức tôi và làm cho Tiểu Bối sợ hãi, nếu anh thật sự muốn giữ lại cơ hội này. Vậy thì đừng đến gần các con của tôi ”.



Dịch Dương rũ mắt xuống, trầm mặc nửa phút, tựa vào trên vai cô, tựa hồ hạ quyết tâm, kiên quyết nói: “Nhan Nhan, anh đã từng suy nghĩ qua, bất kể Tiểu Bảo và Tiểu Bối là con của ai, anh cũng sẽ coi chúng như con ruột của mình, anh rất thích hai đứa trẻ này. "



"Ha ha..." Mạc Tâm Nhan bật cười thành tiếng giống như đang nghe được một câu chuyện hoang đường, gạt tay anh ra, vô cùng khinh thường nói: "Anh thật không biết xấu hổ, tôi không cần anh xem Tiểu Bảo và Tiểu Bối như con ruột của mình. Để tôi nói rõ ràng một lần nữa cho anh hiểu Tiểu Bảo và Tiểu Bối là con của tôi và Tần Hiên. Hai đứa trẻ không thiếu vắng tình yêu của ba, và ba của chúng là Tần Hiên. Anh nghĩ anh là ai mà lại không biết xấu hổ nói sẽ coi Tiểu Bảo và Tiểu Bối như con ruột của mình? Nghe những lời này tôi thật thấy nực cười, Tiểu Bảo và Tiểu Bối có chút quan hệ gì với anh không? Thực sự là không biết xấu hổ. "



Mạc Tâm Nhan mỉa mai nói, chán ghét liếc anh một cái rồi thờ ơ bước vào nhà.



Dịch Dương đứng trong sân nhìn theo bóng lưng lãnh đạm của cô, sắc mặt ban đầu tái xanh bắt đầu đỏ lên, hai tay buông thõng bên cũng nắm chặt lại.



Mạc Tâm Nhan thực sự đã thay đổi, trở nên mạnh mẽ hơn và trái tim cô cũng trở nên lạnh giá hơn. Cô luôn làm tổn thương anh một cách vô tâm và vô cảm, cô không biết rằng anh cũng sẽ rất đau lòng và buồn bã sao? Hoặc cô ấy thực sự không còn quan tâm đến mình nữa.



Luôn nhắc đến Tần Hiên trước mặt anh, luôn nói với anh rằng Tiểu Bảo và Tiểu Bối là con của cô và Tần Hiên. Làm sao cô có thể tàn nhẫn như vậy, cô không biết rằng những lời nói đó đã gây tổn thương cho anh? Mỗi lần nghe cô nói vậy, tim anh đau đến chết đi sống lại. Nếu làm tổn thương anh thực sự khiến cô cảm thấy hạnh phúc, thì, anh ấy sẵn sàng bị cô làm tổn thương.



Đứng trong sân hồi lâu, cuối cùng anh cũng nén được nỗi đau trong lòng, chậm rãi bước vào nhà.



Vừa bước vào phòng đã thấy Tiểu Bối cầm điện thoại không biết đang nói chuyện với ai, khuôn mặt nhỏ nhắn nở nụ cười ngây thơ và dễ thương, Tiểu Bảo ngồi bên cạnh chăm chú nhìn chiếc điện thoại như đang nóng lòng muốn giật lấy điện thoại.



Mạc Tâm Nhan ngồi đối diện lặng lẽ nhìn hai đứa trẻ, khóe môi khẽ cong cong nở một nụ cười hạnh phúc.



Dịch Dương rũ mắt xuống, lặng lẽ bước đến ngồi bên cạnh Mạc Tâm Nhan, nếu Mạc Tâm Nhan và hai đứa trẻ đều thuộc về anh thì tất cả những chuyện này thật tốt biết bao.



Nhìn thấy anh ngồi bên cạnh, Mạc Tâm Nhan bất chợt đứng lên, tiến đến ngồi xuống chỗ Tiểu Bảo và Tiểu Bối, ôm lấy Tiểu Bối đang cầm điện thoại.



Cảm nhận được sự chán ghét cùng sự tức giận của cô, Dịch Dương đột nhiên tâm trạng buông bã, trong mắt hiện lên vẻ u buồn cùng đau lòng.



Cô muốn làm tổn thương anh rõ ràng như vậy sao? Nếu ngồi với anh ấy thì sao?



"Ba ơi, Tiểu Bối thực sự rất nhớ ba... đã một ngày con không gặp ba. Ba mau quay về sớm, có được không?" Tiểu Bối nói nhỏ vào điện thoại..



Dịch Dương ngước mắt lên nhìn cô bé ngay lập tức, trong mắt hiện lên vẻ ghen tị và buồn bã, hóa ra cô bé đang nói chuyện với ba mình, nhìn cô bé vui vẻ thật hạnh phúc, cô bé muốn ba mình quay lại để đuổi anh đi sao? Anh khiến người khác ghét đến vậy sao? Đứa lớn thì ghét anh bao nhiêu, đứa nhỏ cũng như vậy, anh thật đáng ghét vậy sao? Dịch Dương thầm nghĩ trong lòng, trong mắt hiện lên vẻ buồn bã.



"..."



"Hừm..." Tiểu Bối làm nũng với chiếc điện thoại, nhẹ nhàng nói: "Khi nào thì ba về? Tiểu Bối rất muốn gặp ba."



"..."



"Mẹ a, mẹ đang ôm Tiểu Bối, ba ơi, để Tiểu Bối nói chuyện này với ba, mẹ thích tức giận và chọc giận với chú ấy, chú ấy thật tội nghiệp. Mỗi lần mẹ tức giận, Tiểu Bối lại sợ đến phát khóc. Tiểu Bối thực sự ghét mỗi khi mẹ tức giận".



"..."



"Chú ơi.. chú trông thật đáng thương..."



Mạc Tâm Nhan nghe xong những lời này, sắc mặt lập tức trầm xuống, cầm lấy điện thoại trong tay Tiểu Bối, Tiểu Bối nhìn vẻ mặt tối sầm của mẹ, cong môi không dám khóc, chỉ nắm lấy Chuan Chuan. Với những ngón tay của mình, cô ấy cay đắng ngước mắt lên nhìn mẹ đang cướp chiếc điện thoại di động của mình một cách cay đắng, cô bé vẫn chưa nói đủ với ba mình. Ánh mắt của Tiểu Bảo từ từ chuyển từ tay Tiểu Bối sang tay Mạc Tâm Nhan, và sự thèm muốn của cậ bé đối với điện thoại cũng không kém gì Tiểu Bối.



“Tần Hiên, tại sao anh lại đồng ý cho người đàn ông đáng ghét ấy đến nhà chúng ta? Vừa nhìn đã khiến em cảm thấy khó chịu.” Mạc Tâm Nhan giật lấy điện thoại to tiếng nói, như đang muốn chất vẫn người ở đầu dây bên kia.



Dịch Dương nghe lời nói đầy sự chán ghét của cô, trái tim như đang rỉ, đau đến mức thở không ra hơi.



"..."



“Chăm sóc cho em ư?” Tiếng của Mạc Tâm Nhan đột nhiên tăng lên, cô chán ghét liếc nhìn người đàn ông phẫn uất đang ngồi ở đối diện, sau đó giọng điệu lại đột nhiên trở nên không đúng, “Tần Hiên, em không cần người đàn ông đó bù đắp cho em, em không quan tâm sự bồi thường của anh ta, bây giờ nhìn thấy anh ta em chỉ cảm thấy chán ghét, anh mau quay lại đưa ba mẹ con em đi, được không. Em không muốn gặp anh ta, không muốn anh ta ở nhà chúng ta và ở gần các con. Như thế này với em là quá đủ rồi, anh mau trở về đi? "



Còn ai có thể khiến anh đau hơn lời nói của người phụ nữ này. Cô không thích anh, anh biết, nhưng không thể kìm được trong lòng, tại sao cô phải nói với những người đàn ông khác rằng cô không thích anh, không thích anh, cô muốn anh sống sao với những lời tổn thương như vậy? Làm sao cô có thể nói ra những lời như vậy.



Dịch Dương nghiêm nghị nhìn cô, trên mặt lộ ra vẻ phẫn uất và không cam tâm, hai tay muốn xé rách tấm da trên sô pha.



Tuy nhiên, Mạc Tâm Nhan cảm thấy dường như chưa làm anh tổn thương đủ nhiều, tiếp tục nói qua điện thoại: "Tần Hiên, em nhớ anh rất nhiều. Khi nào anh quay lại đón con với em? Em thực sự chán ngấy điều đó rồi." Một người đàn ông như vậy cứ ở trong nhà của chúng ta, khuôn mặt lúc nào cũng mang vẻ mặt đau khổ suốt cả ngày, luôn cảm thấy những người khác có lỗi với anh ta. "



"..."



"Em cho anh ta thời gian một tháng, nhưng vừa mới đây em cảm thấy dường như là hơi dài. Em thực sự cảm thấy chán ghét khi nhìn thấy anh ta. Em không thể ở bên anh ấy cả ngày. Hãy đến đón em và các con."



"..."



"Ừm, vì anh đã hứa với kẻ không biết xấu hổ, vậy thì anh hãy quay lại xem ba mẹ con em có ổn không, các con đều rất nhớ anh."



"..."



"Ừm,a ừm,nh nhớ chú ý tới sức khỏe, tạm biệt."



Nhìn thấy người phụ nữ đối diện nói một cách trìu mến "Em nhớ anh, anh nhớ chú ý tới sức khỏe, tạm biệt" với người đàn ông khác, Dịch Dương thực sự ghen tị. Cô không biết rằng anh luôn ngồi kế bên cô sao? Tại sao cô lại làm tổn thương anh như thế này? Anh cảm thấy rất buồn, buồn như sắp chết, anh phải làm sao đây?



“Mẹ xấu…” Nhìn thấy Mạc Tâm Nhan cúp điện thoại, Tiểu Bối tức giận nói, “Mẹ xấu, lấy điện thoại của Tiểu Bối, Tiểu Bối còn chưa nói chuyện đủ với ba nữa, mẹ xấu quá... "



Tiểu Bảo lúc nhìn thấy điện thoại eđã kết thúc cuộc gọi, cậu nhìn Mạc Tâm Nhan, sau đó quay sang nhìn Tiểu Bối, tức giận nói: “Em đã nói chuyện với ba lâu như vậy nhưng anh còn chưa nói được một câu nào với ba. "



Nhìn kìa...



Dịch Dương nhìn ba mẹ con đối diện với vẻ ghen tị không cam tâm, họ đang tranh nhau gọi cho người đàn ông đó, và anh, một người sống ngồi sờ sờ ở đây một thời gian dài lại giống như người vô hình. Điều khiến anh buồn nhất là, người phụ nữ anh yêu đã nói với người đàn ông mọi thứ kể cả những gì xấu xa của anh, tất cả những gì cô ấy nói về anh là cô ghét anh, không thích anh, muốn đuổi anh đi... Thật đau, ba mẹ con họ thật biết làm tổn thương trái tim người khác.



Trong lòng đang mãi suy nghĩ, Dịch Dương rũ mắt xuống nhìn chằm chằm bàn nhỏ trước mặt, khuôn mặt anh tuấn có chút ưu sầu.



Tiểu Bối lập tức chăm chú nhìn anh, vừa cắn ngón tay út của mình vừa kêu lên: "Chú ơi, chú có chuyện gì vậy? Chú có vẻ không vui".



Nghe Tiểu Bối quan tâm nói, anh cảm thấy cuối cùng cũng có người chú ý đến mình, Dịch Dương vui mừng khôn xiết, vội vàng ngẩng đầu lên, cười với Tiểu Bối: "Chú không sao, chỉ hơi buồn một chút."



Nhìn thấy Tiểu Bối đang nói chuyện với Dịch Dương, Mạc Tâm Nhan có chút không vui, cô xoay người Tiểu Bối lại để cô bé ngồi đối diện với anh ta.



Khi nhìn thấy điều này, đôi mắt của Dịch Dương đột nhiên tối sầm lại, buồn bã nhìn cô. Cuối cùng cũng có người quan tâm anh, cô lại muốn ngăn cản, cô thật sự không muốn như vậy sao?



Mạc Tâm Nhan hờ hững liếc nhìn khuôn mặt buồn bã của anh, sau đó nhìn vào khuôn mặt nhỏ bánh bao của Tiểu Bối, nói nhỏ: "Sau này không được nói chuyện với chú ấy, có biết không?"



“Tại sao?” Tiểu Bối sững sờ hỏi, có phần khó hiểu. Lúc này Tiểu Bảo cũng nhìn Dịch Dương, vẻ mặt nhỏ nhắn đầy dò hỏi.



“Bởi vì mẹ sẽ không vui, con biết không?” Mạc Tâm Nhan thì thầm, giọng điệu hơi nghiêm túc.



Tiểu Bối nhìn cô ngây người, và hỏi lại: "Tại sao mẹ lại khó chịu?"



"Bởi vì mẹ ghét chú ấy."



"Tại sao mẹ lại ghét chú ấy?"



Mạc Tâm Nhan bất lực vuốt ve trán, đúng là những đứa trẻ luôn có một vạn câu hỏi vì sao?



Thấy Mạc Tâm Nhan không trả lời, Tiẻu Bối không kìm được mà nắm lấy góc váy cô, ngơ ngác hỏi: "Tại sao mẹ lại ghét chú ấy?"



“Con tự mình đi hỏi chú ấy đi.” Mạc Tâm Nhan gắt giọng theo phản xạ.



Tiểu Bối giật mình một lúc rồi không vui nói: "Nhưng mẹ đã nói rằng Tiểu Bối không được nói chuyện với chú ấy, nếu không mẹ sẽ tức giận, và Tiểu Bối không muốn mẹ tức giận nên Tiểu Bối không thể hỏi chú ấy. "



Mạc Tâm Nhan sửng sốt trong chốc lát, nhìn đôi mắt sáng ngời của cô bé, cô như bị mắc gì ở cổ không nói lên lời. Khá giống như tự vã vào mặt mình.



"Ha..."



Có một tiếng cười nhỏ phát ra từ phía đối diện, sắc mặt Mạc Tâm Nhan không vui, lập tức lạnh lùng nhìn người đàn ông đang ngồi ở đối diện.



Dịch Dương vội vàng che miệng, lấy lại vẻ mặt nghiêm túc.



“Hừ hừ!” Mạc Tâm Nhan khịt mũi nhìn anh, rồi ôm Tiểu Bối bước lên lầu, Tiểu Bảo cũng liếc nhìn Dịch Dương, rồi đi theo mẹ và em gái lên lầu.



Nhìn bóng lưng của ba người bọn họ, Dịch Dương cảm thấy vô cùng khó chịu, xem ra để ba mẹ con họ chấp nhận anh quả thực không hề dễ dàng. Tuy nhiên, Tiểu Bối dường như không quá ghét bỏ anh, cô gái nhỏ dường có vẻ cũng khá thích anh, anh nghĩ sau khi mua chuộc được cô bé, anh không tin rằng người phụ nữ lại cứng lòng như vậy. Dịch Dương thầm nghĩ trong lòng, trái tim như bị xé nát kia lại sống lại.



Buổi tối, Mạc Tâm Nhan đang ngủ bỗng thức giấc, cô trở người định ngủ tiếp, đang mở hé mắt chợt bắt gặp một bóng người đen kịt đứng ở bên giường.



Cô hét lên rồi ngồi bật dậy, hét lên và hốt hoảng bật đèn ngủ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK