“Đợi xuống thuyền, trước tiên áp giải mấy người Thiền Hoàn Vương, Kê Tự Vương, Hô Vu Đồ Vương, Tù Đồ Vương và Ngũ Vương Mẫu, Thiền Vu Yên Thị vào kinh. Anh tìm người phù hợp, trên đường cần lấy lễ tiếp đón, không được khi nhục đánh chửi.” Chàng dặn dò, mệt mỏi nhéo mi tâm.
“Rõ.” Triệu Phá Nô cười nói, “Việc chọn người trong lòng ti chức đã nắm.”
Hoắc Khứ Bệnh gật nhẹ: “Tốt lắm.”
“Tướng quân cũng muốn hồi kinh chứ?”
“Ừm.” Hoắc Khứ Bệnh nhớ tới Tử Thanh, bất đắc dĩ nói, “Anh nhớ chuẩn bị cỗ xe ngựa giúp ta.”
“Rõ. Tướng quân cần người hầu cùng chứ?”
“… Tử Thanh theo hầu ta.”
“Cậu ta? Nhà cậu ta cũng đâu ở kinh thành.” Triệu Phá Nô ngạc nhiên nói.
Hoắc Khứ Bệnh nhướng mắt liếc anh ta, căn bản không muốn để ý tới vấn đề này.
“Nhưng mà thằng bé ấy còn chưa từng đi Trường An, cũng nên dẫn cậu ta đi xem một chút.” Triệu Phá Nô rất giỏi tự hoà giải, vừa cuốn thẻ trúc trước mặt, vừa cười nói: “Lần này đại thắng, mạc nam không còn lo gặp hoạn, rốt cuộc cũng được nghỉ ngơi hồi lâu! Cũng đã lâu tôi chưa về nhà rồi. Mẹ tôi tự ủ vò rượu gạo, sẽ rất thơm đây!”
“Sao hả, trong quân ngây ngẩn mệt đến phiền rồi à?”
Triệu Phá Nô cười khặc khặc: “Thế thì không đến mức, nhưng mà đầu đao liếm máu, dù sao cũng không phải cuộc sống đúng đắn. Chúng ta đánh trận mệt gần chết không phải là để mai sau có thể sống yên ổn sao, cưới vợ sinh con, đó mới là đúng đắn.”
Môi Hoắc Khứ Bệnh hé nụ cười yếu ớt: “Xem chút tiền đồ này, uổng cho cha anh đặt tên cho anh rồi.”
“Tên là cha tôi đặt không sai, nhưng chính ông không phải ở nhà cưới vợ sinh con sao, nếu không làm sao có tôi, chuyện này thì tính thế nào?” Triệu Phá Nô cười nói.
Suy nghĩ cẩn thận thì cũng có lý thật, Hoắc Khứ Bệnh không nhịn được cười, cơn cười này làm động tới vết thương nơi thắt lưng, dùng tay vỗ vỗ.
“Tướng quân, Lý Lang Trung Lý Quảng xin cầu kiến.” Lúc này, ngoài cửa khoang có quân sĩ bẩm.
Triệu Phá Nô Hoắc Khứ Bệnh liếc nhau, hạ giọng ngạc nhiên nói: “Ông ta tới làm gì nhỉ?” Ai cũng biết, con người Lý Quảng im lặng ít nói, không thích giao tế, sao lại chủ động đến tìm Hoắc Khứ Bệnh.
Hoắc Khứ Bệnh đưa tay ngăn Triệu Phá Nô lên tiếng, tự đứng dậy, mở cửa khoang đón Lý Quảng.
“Lý Lão Tướng quân, mau mời vào!” Chàng nói, lại đưa mắt liếc sang Triệu Phá Nô bên cạnh.
Lẩn quẩn bên cạnh Tướng quân đã quen, Triệu Phá Nô lanh trí bậc nào, vội cười nói: “Lão Tướng quân ngồi tạm, để tôi đi kêu bọn họ chuẩn bị ít nước trà hoa quả.” Dứt lời, ra khỏi khoang thuyền, còn đóng lại cửa khoang cho Tướng quân.
Lý Quảng theo quân hàm quy củ thi lễ với Hoắc Khứ Bệnh.
Hoắc Khứ Bệnh vội đỡ ông ta dậy, cười nói: “Lão Tướng quân xin đứng lên, hao tổn ta mất, mau mời ngồi.”
Lý Quảng không quen khách sáo, theo lời ngồi xuống tháp, cặp mắt nhìn thẳng Hoắc Khứ Bệnh nói: “Không dối gạt Tướng quân, lần này lão phu đến đây, là có một chuyện muốn nhờ, mong Tướng quân thành toàn.”
“Lão Tướng quân cứ nói đừng ngại.”
“Ti Luật Trung Lang Tướng trong quân Tướng quân là đứa con trai người bạn cũ của lão phu. Lão phu vừa mới biết, bạn cũ đã qua đời, dưới gối chỉ có một đứa con trai, nên là…”
“Nên Lão Tướng quân hy vọng Tử Thanh có thể ở lại trong quân mình, thuận tiện chiếu cố, đúng không?” Hoắc Khứ Bệnh đã hiểu, cười nhạt nói.
“Đúng là như vậy! Mong Tướng quân thành toàn.” Mắt Lý Quảng lộ vẻ thành khẩn.
“Lão Tướng quân quá lo rồi, Tử Thanh hai lần theo ta xuất chinh, chém Chiết Lan, phá Hỗn Tà, nhiều lần lập chiến công, là nhân tài hiếm có, cậu ấy ở trong quân ta, sao ta lại bạc đãi cậu ấy được.”
Vừa lúc có quân sĩ bưng trà đến, Hoắc Khứ Bệnh cười rót trà, trên mặt đầy gió thoảng mây trôi.
“Lão Tướng quân mời dùng.”
Lý Quảng thầm thở dài, cúi đầu uống một hớp, tuy rằng lớn tuổi hơn Hoắc Khứ Bệnh nhiều, nhưng đối mặt với viên Tướng quân trẻ tuổi này thì hoàn toàn không biết nên làm cách nào.
“Nếu Tướng quân có thể nhận lời lão phu, lão phu tình nguyện để Tam nhi nhà ta đến dưới trướng Tướng quân dốc sức.” Ông ta thành khẩn nói.
Hoắc Khứ Bệnh hơi khựng một lát, sau đó cười một tiếng: “Nếu Lý Tam ca có thể về quân ta, tất nhiên ta không còn gì vui hơn. Có điều Tử Thanh…” Chàng cười lắc đầu.
“Nếu Tướng quân có thể đồng ý việc này, Lý gia nhận đại ân này, mai sau báo đáp đầy đủ.” Lý Quảng có phần nôn nóng.
“Nếu Lão Tướng quân còn việc gì khác, tất nhiên Khứ Bệnh sẽ dốc hết sức, nhưng việc này, tha thứ khó vâng lệnh.”
Lý Quảng vốn cũng không giỏi ăn nói, nhìn Hoắc Khứ Bệnh một hồi lâu, người này tuy vẻ mặt mỉm cười, nhưng sắc thái kiên định, hiển nhiên việc này không còn chỗ thương lượng. Trong phút chốc không nghĩ ra biện pháp nào khác, Lý Quảng đành nhíu chặt mày, cáo từ.
Đợi Lý Quảng đi rồi, Triệu Phá Nô dáo dác, không biết từ đâu chợt lách người vào đến, thở dài bảo Hoắc Khứ Bệnh: “Cậu nhóc Tử Thanh này thật đúng là Hương Mô Mô*, ai nấy đều muốn cậu ấy!”
(* trần trụi, ngôn ngữ internet)
Hoắc Khứ Bệnh cho tới thời điểm này mặt đã sa sầm, tức giận nói: “Ai nấy? Anh thử nói xem, còn có những ai nào?”
Triệu Phá Nô lại gần, hạ giọng nói: “…Tướng quân ngài không biết đó thôi, tôi nghe được có rất nhiều Giáo Úy đều nhắm vào cậu ấy, bảo cậu nhãi này có tiền đồ, muốn giật dây cho đám chị em nhà mình kìa.”
“Nghe mùi thơm là tụ tập trước đã, ” chàng hừ lạnh, “Có những ai? Anh nói ta nghe xem.”
Triệu Phá Nô cười khà khà, xoa xoa đôi bàn tay nói: “Thật ra bọn hắn nghĩ thế cũng không sai, nhà tôi cũng có cô em họ, tuổi vừa đôi tám, đã đến cái tuổi hôn phối. Mẹ tôi ở nhà biên thư luôn dặn dò tôi để ý thêm trong quân, nếu có thanh niên tài tuấn, bất kể xuất thân, quan trọng là con người trung thực, chịu cầu tiến…”
“Thảo nào toàn quân thư nhà cậu nặng nhất, thì ra còn phải bàn giao mấy chuyện này.” Hoắc Khứ Bệnh trừng anh ta, “Lần sau có thẻ thư, đưa cho ta xem thử, để ta được mở mắt.”
“Tướng quân… trời đất có lương tâm, tôi thật sự không có ý đồ với Tử Thanh nha. Dì tôi ưa sĩ diện, nói bất kể xuất thân chỉ là gạt người thôi. Trong lòng tôi cảm thấy tên nhóc Phương Kỳ kia cũng không tệ lắm, lại có xuất thân từ Vũ Lâm lang quan. Tướng quân, ngài nói xem?”
“Được rồi được rồi, mấy chuyện nhà anh dây mơ lề mề chớ phiền đến ta.”
Bị anh ta ồn ào phiền chết, Hoắc Khứ Bệnh phất tay lia lịa, đuổi ra ngoài.
Trong khoang thuyền đã yên tĩnh trở lại, hắn đứng một lát, định sai người gọi Tử Thanh đến, lời đã ra cửa miệng, rồi lưỡng lự, suy nghĩ hồi lâu, tự mở cửa khoang, hỏi quân sĩ khoang của Tử Thanh ở rồi chậm rãi bước đi.
Chỗ Tử Thanh ở cũng không xa lắm, xuống bậc thang, đi đến cuối dãy tay trái là được.
Từ khe cửa khoang lọt ra ánh sáng yếu ớt, hiển nhiên Tử Thanh còn chưa ngủ, Hoắc Khứ Bệnh khẽ gõ cửa khoang mấy lần, ngay lập tức có người ra mở cửa.
“Tướng quân?!”
Không ngờ là ngài đến, Tử Thanh khá kinh hãi.
Hoắc Khứ Bệnh cúi đầu nhìn quanh, ánh đèn như đậu, trên bàn trà trên giường bày vô số giấy ma chỉ* xù xì không mấy thẳng thớm, Oman ngồi bên cạnh đèn, trong tay cũng đang cầm một tờ giấy ma chỉ, có thể thấy lờ mờ trên giấy là vẽ bản vẽ.
(*) loại giấy cổ đại, link tham khảo
“Làm gì thế?” Chàng vừa đi vào vừa hỏi, đến khi thấy rõ sơ đồ vẽ trên giấy, “Cậu đang vẽ bản vẽ à?”
Tử Thanh đóng cửa, gật đầu: “Vâng, đây là mấy món cơ quan khí giới có thể dùng khi thủ thành.”
Không đợi cô mời, Hoắc Khứ Bệnh tự ý ngồi xuống giường, cầm một bức bản vẽ, chưa nhìn bản vẽ đã nhíu mày liếc Oman, giọng điệu không tốt đẹp nói: “Cậu bảo cậu ta vẽ à?”
Oman mỉm cười, không trả lời.
“Không phải, là tôi nghĩ mai này có lẽ cần dùng đến, hiện không có gì làm nên vẽ ra trước.”
Trong khoang thuyền không có trà, Tử Thanh rót một chén nước trắng đưa đến trước bàn Tướng quân, giải thích.
Lúc này Hoắc Khứ Bệnh mới tỉ mỉ xem bản vẽ, nhìn ra được là một cơ quan có thể bắn liên tiếp, còn chia tách thành bốn, năm bộ phận, vẽ cực kỳ tỉ mỉ…
“Thật không ngờ, cậu còn biết những thứ này!” Chàng thở dài.
Tử Thanh cười khổ nói: “Tôi nào biết chứ, đều là học thuộc lòng thôi. Đây vốn dĩ đều là những hình vẽ trong sách mà cha còn giữ lại.”
“Sách đâu?”
“Mẹ tôi bảo tôi thuộc hết toàn bộ xong thì đốt cả đi.” Nhớ tới năm đó, giữa mày Tử Thanh lồng một lớp buồn thương, “Thánh thượng độc tôn Nho thuật, cộng thêm Mặc gia thượng võ, điều tra gắt nhất, đốt hủy sách vở cũng là việc không còn cách nào khác.”
Hoắc Khứ Bệnh thầm tiếc hận: “Đáng tiếc… Nếu có thể dùng ở Quan chướng nơi biên tái cũng là chuyện tốt.”
“Lúc ở Quan chướng biên tái tôi tứng thấy Chuyển Xạ Kỵ của Mặc gia, uy lực rất lớn, lấy một chặn mười cũng không đáng kể, chỉ tiếc đã bị vứt bỏ như củi mục, không biết hà cớ gì?” Tử Thanh nhăn mày nói.
Nghe xong, Oman cười lắc đầu, khẽ thở dài: “Có thể thấy, tất cả tại người chứ không ở vật.”
Thủ quan ở biên tái đúng là không quá đắc lực, nhiều năm bị Hung Nô đánh mãi thành sợ, ăn tiền quân lương cũng không phải số ít, tệ nạn ấy đã trải qua một thời gian dài, tuy Hoắc Khứ Bệnh biết rõ trong lòng nhưng cũng không thể làm gì.
“Cậu có thể nhớ bao nhiêu loại khí giới thủ thành?” Hắn hỏi Tử Thanh.
“Minh khí hai mươi tám, ám khí ba mươi sáu.”
Hoắc Khứ Bệnh chấn kinh, cau mày nói: “Cậu phải vẽ hết cả ra đưa cho hắn à?”
“Ừm, vẽ ra hết, Oman sẽ có thể căn cứ vào đặc điểm địa vực Lâu Lan tìm chỗ thích hợp nhất.” Tử Thanh gật đầu nói, “Chỉ có kết hợp thiên thời địa lợi, cơ quan mới có thể phát huy hiệu nghiệm lớn nhất.”
Thừa dịp Hoắc Khứ Bệnh hớ hênh, Oman rút tờ ma chỉ trên tay chàng đi, nửa thật nửa giả nói: “Thôi Tướng quân đừng xem, ai biết mai này binh lâm thành hạ có phải là ngài không.”
Hoắc Khứ Bệnh hừ lạnh, tất nhiên là không giật lại bản vẽ, dứt khoát nằm xuống giường, chậm rãi nói: “Nói cũng phải, chi bằng bây giờ ta chém cậu luôn, gọn gàng, đỡ chờ đến lúc đó mất công…”
Cũng không cần trơ mắt nhìn Tử Thanh theo cậu đi Lâu Lan — đoạn sau này, chàng không nói ra, ngăn lại ngực, có chút ấm ức, ngửa mặt thở ra một hơi dài.
Oman đang muốn cãi lại, bị Tử Thanh nhăn mày lắc đầu ngăn lại, chỉ hừ một tiếng bất đắc dĩ xem như thôi.
“Tử Thanh, vừa nãy Lý Quảng tới tìm ta, muốn cậu vào trong quân ông ấy.” Hoắc Khứ Bệnh lơ đễnh kể lại.
Tử Thanh sửng sốt, sau đó nghe thấy Tướng quân nói tiếp:
“Ta không đồng ý, nhưng bây giờ ta có chút hối hận.”
“Sao Tướng quân lại hối hận?”
Tử Thanh thăm dò nhìn chàng, nghi hoặc cộng thêm chút bất an.
Không muốn bị cô nhìn chằm chằm, Hoắc Khứ Bệnh xoay nghiêng người, mặt quay vào vách thuyền, nhìn thấy bóng Tử Thanh hơi rung rinh trên vách, mãi lâu, mới lẳng lặng nói: “Nếu cậu vào quân Lý Quảng, chí ít, ta còn thấy được cậu.”
Tử Thanh ngơ ngẩn, nhìn bóng lưng Tướng quân không nhúc nhích, không thốt ra lời.
Bên ánh nến, Oman nghiêm túc nhìn Tử Thanh, cũng không thốt một lời.
Tiếng nước chảy róc rách, xuyên qua vách khoang thuyền mỏng vọng vào, Tử Thanh cúi đầu dựa bàn, tiếp tục vẽ bản vẽ. Mỗi một cơ quan đều chia làm mấy bộ phận, mỗi bộ phận cũng đầy đủ kích thước, còn cẩn thận ghi rõ nên lắp ráp thế nào, nên muôn vàn rườm rà.
Oman nửa dựa vào vách khoang, khi thì nhìn bản vẽ, khi thì thò người ra mài mực cho cô, thi thoảng liếc Hoắc Khứ Bệnh giữ nguyên quần áo nằm sau lưng Tử Thanh, tên này từ nãy giờ vẫn nằm im ru, cũng không nói một câu.
Ngọn đèn cố định trên bàn trà nhẹ lắc lư theo thân thuyền.
Khóe mắt hơi thấy mỏi, Oman nhắm chặt mắt, đến khi mở ra, thấy Tử Thanh đã vẽ xong tiếp một trang, bèn nhận bút cô rửa trong chén nước sạch, nói: “Hôm nay vẽ tới đây thôi, hôm khác rảnh lại vẽ tiếp, cũng đâu cần vội ngay một lúc.”
Ngồi lâu, Tử Thanh cũng cảm thấy vai lưng tê cứng, nhất là vai trái đã từng bị thương, mơ hồ đau nhức, bèn nghe lời đứng dậy, thoảng duỗi gân cốt.
“Không còn sớm, cậu cũng mau về nghỉ ngơi đi.” Cô bảo Oman.
Oman chu môi chỉ Hoắc Khứ Bệnh trên giường, hạ giọng nói: “Hắn còn nằm ở đây này…”
Nãy giờ cũng không thấy Tướng quân nói chuyện, Tử Thanh cũng có mấy phần quái lạ, im lặng thò người ra nhìn, thấy Tướng quân khép mắt, thở nhè nhẹ, không biết ngủ mất tự bao giờ.
Bèn ra dấu im lặn với Oman, cô lấy tấm chăn mỏng, rón rén đắp lên người Tướng quân.
Oman nhíu mày, nhấc chân giả như muốn đạp thức giấc chàng, Tử Thanh cuống quýt đẩy hắn ra cửa khoang đi, rồi đóng cửa.
“Xuỵt… Tướng quân thiếp đi rồi! Cậu tuyệt đối đừng đánh thức ngài ấy.” Giọng cô nhỏ như chỉ dùng hơi để nói.
Oman bất mãn: “Cho hắn về ngủ đi chứ!”
“Ngài ấy đã mấy ngày liên tiếp không được nghỉ ngơi thoải mái rồi, vất vả lắm mới ngủ say, tội tình gì đánh thức ngài chứ.” Giọng Oman thực sự quá lớn, Tử Thanh sợ hắn làm Hoắc Khứ Bệnh thức giấc, đẩy đi, “Cậu mau đi ngủ đi, mau đi mau đi…”
“Còn cô?”
“Ta ngồi dựa cũng ngủ được, không có gì đáng ngại.”
Tử Thanh đã đẩy Oman tới miệng bậc thang, rõ ràng đã cách buồng nhỏ một quãng, cô vẫn phải ra hiệu hắn cần nhỏ giọng lại.
“Nhưng không được để hắn táy máy tay chân với cô đấy!” Oman không yên lòng nói.
“Tướng quân nào phải loại người ấy, cậu đang suy nghĩ cái gì đấy!”
Tử Thanh hơi buồn bực, nhăn mày nhìn hắn.
“Rồi rồi rồi…”
Oman không muốn chọc cô nổi giận, bất đắc dĩ đi về khoang thuyền mở của mình.
Rón rén quay lại trong khoang thuyền, thấy Tướng quân cũng không động đậy, hẳn là không bị đánh thức, Tử Thanh mới yên tâm, dựa vào vách khoang ngồi xuống, cũng nhắm mắt thiếp đi.
Một đêm nước chảy róc rách, loáng thoáng nghe thấy có người đang thổi huân…
Bờ lau bụi lách xanh xanh,
La đà mọc trắng, đã thành giá sương.
Người đi sông nước mênh mang,
Ngược dòng nước biếc tìm đàng ta theo.
…
“… Nếu cậu đi rồi, về sau có muốn nghe, cũng không thể…”
Hình như có người nhẹ nhàng rỉ tai, ngay sau đó là một tiếng thở thật dài, chỉ thấy trong lòng mình buồn bực đau đớn, ngoảnh đầu muốn ngắm nhìn khuôn mặt người ấy.
Người ấy nấp trong sương mù, lờ mờ, không thấy được, chỉ có mỗi đôi mắt trong trẻo ấm áp, làm người quyến luyến không rời.
“Ngài…”
Theo bản năng cô muốn gọi người ấy, vừa thốt ra miệng, bỗng giật mình tỉnh lại.
Ánh nắng nhè nhẹ từ trên lỗ thông gió nhỏ trên vách khoang chiếu vào, cực kỳ yếu ớt.
Mà đôi mắt trong giấc mơ kia, gần trong gang tấc, đang lẳng lặng nhìn cô…
Bốn mắt giao nhau, hơi thở nhè nhẹ, trong khoang thuyền yên tĩnh đến lạ lùng.
Trong mắt chàng hình như có sắc hoảng hốt, chậm rãi đưa tay vuốt ve mặt cô, do tập võ nhiều năm, lòng bàn tay đầy vết chai sần, mân mê gò má cô một lát, ngón cái miết lên bờ môi cô.
Như bị đông cứng, Tử Thanh không thể động đậy, như hít thở cũng có phần khó khăn.
Ngón tay Hoắc Khứ Bệnh dọc theo vành môi cô, êm ái lướt qua cánh môi trên, rồi cánh môi dưới…
“Tướng…”
Cô nhẹ giọng mở miệng, muốn phá vỡ thế cục lúng túng lạ lẫm này.
Đột nhiên, chàng cúi người, bất thình lình hôn cô.
Hơi thở ấm áp quấn quýt quanh quẩn giữa răng môi giao hòa, Tử Thanh chưa hề thể nghiệm qua, cô không biết rốt cuộc mình là không thể nào kháng cự, hay là không muốn kháng cự, trong đầu ngây ngây ngẩn ngẩn, hoàn toàn không thể suy nghĩ.
Nụ hôn của chàng tinh tế thoang thoảng, lúc nông lúc sâu.
Dịu dàng như nước, cướp đoạt như gió.
Phảng phất như muốn đưa cả người nàng hòa tan cả vào cơ thể mình.