(*) chung rượu có tai để cầm.
“Ở cạnh hầu mẹ thêm đôi ngày rồi về lại Lũng Tây thôi ạ.” Hoắc Khứ Bệnh bất giác cười cười, “Thả bọn họ ở đấy, chung quy trong lòng không buông được, vẫn ở đấy mới yên tâm chút.”
Vệ Thanh há không rõ cảm nhận của chàng, đột nhiên, rất nhiều khuôn mặt quen thuộc hiện lên trước mắt, gọi ra tên, gọi không được tên, từng người đều sinh động như lúc ban đầu…
“Đúng rồi, cậu à, ngài có biết người nào của Mặc gia không?” Hoắc Khứ Bệnh đột nhiên hỏi.
Vệ Thanh khẽ giật mình: “Mặc gia? Từ sau khi bệ hạ cho Nho gia độc tôn học thuật, hình như không còn nghe nhắc đến, bệ hạ cũng rất kiêng kị với bọn họ, đối bọn hắn rất có kiêng kị, cũng có nghe họ đã xuất hiện trở lại.”
“Trong quân Lý Quảng từng có một người, tên làTần Đỉnh, nghe nói ông ấy là người Mặc gia, luôn giúp Lý Quảng thủ thành nhiều năm.”
“Làm sao con biết?” Vệ Thanh nghiêm túc hỏi.
Hoắc Khứ Bệnh ngồi thẳng dậy, nói: “Trước đây Cao Bất Thức đã từng giao thủ với ông ấy, lúc nhắc đến, khen không ngớt lời! Nghe nói công phu của người Mặc ấy rất giỏi!”
Vệ Thanh nhíu mày: “Mấy người Hồ ấy cũng không thể tin cả, Mặc gia dùng võ phạm vào húy, bệ hạ kiêng kỵ cũng chính là chỗ này… Khứ Bệnh, chuyện này con không được nhắc lại với kẻ khác, cả về phía Cao Bất Thức kia, cũng dặn hắn một tiếng, bảo hắn chớ nói bậy khắp nơi. Lý Lão Tướng quân đóng giữ biên tái nhiều năm, cũng là cuộc sống ngày lại ngày của ông ấy, không có công lao vẫn còn khổ lao. Nếu bị người ta dùng chuyện này bắt đằng chuôi, gài cái tội danh kết giao với Mặc gian cho ông ấy, cũng không quá công bằng cho Lão Tướng quân.”
“Ngài đúng là phúc hậu, nhưng người ta chưa chắc nhận phần ân tình này của ngài.” Hoắc Khứ Bệnh miễn cưỡng nói, thấy Vệ Thanh nhìn mình chằm chằm, mới nói, “Tần Đỉnh đã chết từ sau năm trước rồi, con cũng chỉ có đào tới Lý Cảm, nào dám đi trêu chọc Lý Quảng. Cậu à, ngài cứ yên tâm, con chẳng qua chỉ thuận miệng hỏi tí thôi…”
Nghe như có ý khác trong lời, Vệ Thanh nghi hoặc hỏi: “Chả nhẽ con cũng biết người Mặc gia?”
“Không có.” Hoắc Khứ Bệnh đáp rất nhanh, cười nói, “Ngài còn không biết thì con biết đi đầu mà tìm. Có điều cảm thấy người có công phu giỏi vậy, không thể sử dụng cho chính con, rất đáng tiếc.”
Vệ Thanh dù không hỏi tới, nhưng luôn cảm thấy vẻ mặt Khứ Bệnh khác thường, đặc biệt nhìn chằm chằm vào hai mắt chàng, mới thôi.
“Hồi nào về Lũng Tây nhớ ghé lại đây một chuyến,” Vệ Thanh dặn dò, “Trong hầm rượu còn ít rượu ngon, con lấy hai xe đi, mấy huynh đệ trong doanh, rồi đám Giáo Úy nữa, chia rượu chút, làm Tướng quân nên có dáng vẻ của Tướng quân, chớ để người ta thấy con chỉ nhớ có mỗi mình về kinh thành hưởng phúc, biết chưa?”
Hoắc Khứ Bệnh gật đầu cười nói: “Vâng.”
Sáng sớm hôm đó, Dịch Diệp và Triệu Chung Vấn, có cả Thiết Tử dắt thớt ngựa, đã đi ra cửa doanh phía Đông, nhìn quanh, định tìm Đế Tố có tới không. Không ngờ, chưa nhìn thấy Đế Tố, Dịch Diệp đã gặp một người khác, sửng sốt mãi, rồi bước lên ôm quyền hành lễ nói: “Lý Giáo Úy!”
Lý Cảm đứng lặng im trong tuyết đã một lúc, anh ta vốn dĩ cho người vào thông báo với Mông Đường, không ngờ trùng hợp hôm nay Mông Đường không ở trong doanh. Mà không được cho phép, anh ta tuyệt đối không tiện tự ý vào quân doanh, trong phút chốc không biết làm sao, lại không muốn cứ thế đi khỏi, mới đứng ngoài cửa doanh.
Tất nhiên anh ta không biết Dịch Diệp, hơi ngẩn ra, dù thấy Dịch Diệp chỉ ăn mặc như sĩ tốt nhưng không mất lễ tiết, ấm áp hỏi: “Anh là?”
“Ti chức là anh trai của Tử Thanh.” Dịch Diệp móc túi tiền từ trong ngực ra, đếm ba đồng vàng, đau lòng đưa ra, “Lần trước Lý Giáo Úy gửi đồ tới, Tử Thanh một mực phải trả tiền lưỡng lại cho ngài, ngài xem như này đủ không?”
Nhìn ba đồng vàng óng Dịch Diệp đưa tới, ánh mắt Lý Cảm u buồn, không đưa tay ra nhận, giương mắt nhìn Dịch Diệp: “Thì ra anh là là anh trai cô ấy, đa tạ anh chăm sóc cho cô ấy. Cô ấy, vẫn khoẻ chứ?”
“Rất ổn, rất ổn…”
Dịch Diệp gượng cười, cơ bản vì dắt dây với chuyện Lý Quảng năm xưa mà anh ta cũng có chỗ kín đáo hơi phê bình Lý Cảm, định trả tiền xong là đưa chân rời đi, nhưng không ngờ Lý Cảm ôn tồn lễ độ vậy, một lòng chỉ quan tâm Tử Thanh, đổi lại khiến anh bỗng chốc không biết nên làm thế nào mới phải.
“Cô ấy đang ở trong doanh trại à?”
“Phải…”
“Ta không vào được, anh có thể giúp ta mời cô ấy ra ngoài một chuyến chứ?” Lý Cảm đẩy bàn tay cầm đồng vàng của Dịch Diệp về, ôn hòa cười nói, “Đây xem như là thù lao.”
Dịch Diệp ngây ra, mắt nhìn đồng vàng, xoắn xuýt xong vẫn đẩy trở lại, khó nhọc nói: “Nhưng, có lẽ nó không muốn gặp ngài.”
Lý Cảm vẫn không nhận, rũ mắt nói: “Anh thay ta chuyển tin một lời, ta ở quận Vân Trung đến, chỉ là có mấy câu muốn nói với cô ấy.”
Hiện giờ là tiết Đại Đông chí, Lý Cảm không ở Vân Trung hầu cùng Lý Quảng, trái lại chạy một quãng xa đến Lũng Tây, tất nhiên là Dịch Diệp có mấy phần không đành lòng, do dự một lát, nói: “Ta đi báo với nó một tiếng, nhưng nó có chịu ra gặp ngài không, ta không biết.”
“Đa tạ!” Lý Cảm vui vẻ nói.
Dịch Diệp qua báo Triệu Chung Vấn xong, bèn xoay người lên ngựa chạy vào trong doanh, không lâu sau về đến y thất, thấy Tử Thanh đang bỏ dược liệu vào giã nhỏ.
“Anh? Sao quay lại rồi?”
Dịch Diệp cau mày nói: “Lý Cảm đến, đang ở cửa doanh.”
Tử Thanh khựng tay lại, lập tức tiếp tục giã, chỉ hờ hững “Ồ” một tiếng.
“Hắn muốn gặp em.” Dịch Diệp nói tiếp, “Ta cầm tiền muốn trả hắn, nhưng hắn không chịu cầm. Hay, tự em đi trả đi?”
Tử Thanh không lên tiếng, cau mày.
“Hắn từ quận Vân Trung đến, không có Mông Giáo Úy hắn vào không được, xem ra đã đứng trong tuyết một lúc lâu.” Dịch Diệp nói liên miên, trộm nhìn sắc mặt Tử Thanh rồi nói, “Được rồi, em không gặp hắn cũng phải, ta đi ném trả tiền cho hắn, mặc xác hắn muốn hay không.”
Tử Thanh vẫn cúi đầu, không nói một lời.
Dịch Diệp vốn đã bước ra cửa, chợt nghĩ tới một chuyện, cảm thấy không ổn, vội la lên với Tử Thanh: “Lý Cảm hiện giờ đang đứng ngoài cửa đông, đợi lát Đế Tố tới, chẳng phải là vừa lúc đụng mặt… Hỏng rồi hỏng rồi, thằng nhóc này chớ chọc ra họa!”
Tử Thanh nhíu mày càng chặt, vứt cối chày trong tay đi tới: “Em ra gặp một lần.”
“Ừm.”
Hai người một ngựa, chạy ra cửa doanh phía đông, Tử Thanh nhanh chóng nhìn thấy Lý Cảm còn đứng trên đất tuyết.
Gần như là đồng thời, Lý Cảm ngó thấy Tử Thanh trên lưng ngựa, mừng rỡ trong lòng, hối hả vài bước lại đây, giữ chặt ngựa, nhìn Tử Thanh nhảy xuống.
“A Nguyên.”
“Lý Giáo Úy.”
Tử Thanh thi lễ với anh ta, ngay sau đó ngoái nhìn về hướng Hổ Uy doanh, thấy có hai người hai ngựa đang chạy tới. Thị lực cô rất tốt, nhận ra một trong đó là Đế Tố.
“A Nguyên, sao thế?” Lý Cảm nhìn ra vẻ mặt lạ thường của cô, lo lắng hỏi.
Tử Thanh quay đầu lại, nhíu mày nhìn anh ta: “Huynh đi nhanh đi!”