“Phát một nửa số thịt trên khay ta cho cậu ấy.” Hoắc Khứ Bệnh ra hiệu quân sĩ.
Tử Thanh cuống quýt định cự tuyệt: “Không…”
Hoắc Khứ Bệnh bất mãn nhìn cô đăm đăm, ngắt lời: “Gầy thế này rồi, còn không ăn nhiều một chút sao được?… nhiều thêm chút đi, chia miếng lớn kia cho cậu ấy.”
Quân sĩ yên lặng gạt phần thịt vào khay ăn của Tử Thanh, không kìm được trộm liếc Tử Thanh, trừ quân hàm ra thì cũng chỉ là một thiếu niên gầy gò nhỏ người, nhìn không ra là có năng lực gì mà được Tướng quân ưu ái có thừa như vậy.
Trước mắt thịt nướng chất thành ngọn núi nhỏ, Tử Thanh hít sâu một hơi, không dám từ chối nữa, đành nâng đũa cúi đầu bắt đầu ăn. Hoắc Khứ Bệnh cũng nâng đũa, ăn được mấy miếng, lại ngẩng lên liếc cô, thấy dáng vẻ chuyên chú ăn cơm, ý cười không nhịn được tràn bên bờ môi.
“Hôm đó…” Chàng nâng chén nhấp một hớp rượu, chậm rãi nói.
Tử Thanh từ mâm thức ăn ngẩng lên, má phồng lên vì đang ăn, thăm dò nhìn chàng, chờ Tướng quân nói tiếp.
Hoắc Khứ Bệnh hơi nheo mắt, hỏi: “Cậu thật sự cảm thấy là ta thích nam phong à?”
Tử Thanh đơ người ngẩn ra trong chớp mắt, mặt bỗng đỏ bừng, Hoắc Khứ Bệnh vừa định hỏi thăm thì thấy cô nhanh chóng che miệng quay lưng đi, ho dữ dội, đúng là bị sặc.
Ra sức nuốt hết một miệng thức ăn, Tử Thanh mới lúng túng xoay người lại, mới phát hiện chẳng biết tự lúc nào Hoắc Khứ Bệnh ở ngay trước bàn minh, khom người nhìn cô…
Trên bàn có thêm một chén nước, hiển nhiên là ngài ấy vừa mới bưng tới.
“Ti chức thất lễ, xin Tướng quân thứ tội.” Tử Thanh thẹn nói.
Hoắc Khứ Bệnh “Hừ” lạnh, hất cằm, ra hiệu cô uống nước trước.
Cẩn thận từng tí một bưng nhĩ bôi lên, nhấp nhẹ một hớp, Tử Thanh lập tức thả ngay nhĩ bôi lại trên bàn, lo lắng bất an liếc nhìn Tướng quân đã gần trong gang tấc.
“Ta chỉ là hỏi một câu, cậu đã sợ đến như vậy rồi? Hửm!” Hoắc Khứ Bệnh cứ thế sấn người tới gần, càng lộ hai mắt như sao.
“Không, không phải… Ti chức chưa từng nghĩ Tướng quân là loại người ấy.”
Tử Thanh theo bản năng muốn tránh ra sau, lại sợ Hoắc Khứ Bệnh hiểu lầm lần nữa, đành phải kiên trì giải thích.
“Thật chứ?” Trán của chàng gần như là chạm vào của cô.
“Là thật.”
Hơi thở của chàng bủa vây lấy cô, tim Tử Thanh đập như trống chầu, chuyện duy nhất có thể làm chính là cố hết sức nín thở.
“Vậy thì tốt, “Hoắc Khứ Bệnh chậm rãi nói, “Cậu cần phải hiểu một điều rằng, xem như là ta thích nam phong đi, cũng sẽ không để mắt đến cậu.”
“Ti chức hiểu ạ.” Tử Thanh cụp mắt.
Nhìn thấy dáng vẻ nàng thật thà phục tùng nghe lời, Hoắc Khứ Bệnh tự thấy xem như đã tiêu bớt chút giận, không trêu cô nữa, quay người về chỗ, nhẹ nhàng giục: “Ăn đi, cẩn thận đừng để bị nghẹn nữa.”
“Rõ.”
Tử Thanh ngầm thở phào trong lòng.
“Đúng rồi, còn một chuyện cậu hãy đi báo cho Oman.” Hoắc Khứ Bệnh chuyển sắc mặt nghiêm nghị, nói thật nhỏ, “Ta nhận được tin, quốc vương Lâu Lan, cũng chính là chú ruột hắn đang bệnh nặng hiểm nghèo, chỉ e không còn bao lâu.”
“Chú của cậu ấy có con nối dõi chứ ạ?” Tử Thanh mơ hồ hiểu chuyện sẽ xảy đến.
“Không có.” Hoắc Khứ Bệnh hơi nhíu mày, “Vị trí ấy là củ khoai lang bỏng tay, ta nghe nói Vương tử Lâu Lan ở Hán triều làm con tin, cũng chính là anh trai của Oman vừa nghe đến việc lập tức ngã bệnh, nói không chịu về kế vị gì đấy.”
Oman sẽ đi con đường nào? Tử Thanh cau mày, im lặng không nói.
Trăng lên giữa trời, khắp quân doanh hoàn toàn yên tĩnh.
Oman thay thuốc cho Tử Thanh, vừa cầm chậu gỗ khảm đồng trong tay, vừa dặn dò cô: “Tuy đã đến quân doanh, nhưng trước khi vết thương cô lành hẳn không được cậy mạnh động võ, nếu vết thương tái lại khó đảm bảo không trị tận gốc.”
Tử Thanh gật đầu đáp lại.
“Được rồi, ngồi trên xe dằn xóc mấy ngày, cô đi nghỉ sớm đi.” Hắn lấy khăn vải lau tay, cười nói, “Ở đây nhiều quy củ, không thể so với y doanh, ta về lều trước, miễn bị người ta đâm thọc.”
“Oman, cậu chờ chút, ta có việc phải báo cho cậu.”
Nhì cô nghiêm mặt, Oman giật mình, đến gần, ngồi xuống sát giường cô: “Gì thế?”
Tử Thanh bèn kể chuyện Quốc vương Lâu Lan bị bệnh nặng cho hắn. Nghe xong, Oman biến sắc, im lặng mãi, chợt cười lạnh: “Ông ta chết thì cứ chết thôi, nào có… liên quan gì đến ta!”
Biết Oman đã gặp phải cảnh ngộ thế nào trong mấy năm gần đây, nhiều lần bị người thân ruồng bỏ, hắn không có chút tình cảm gì với họ cũng hợp tình hợp lý, Tử Thanh hạ giọng: “Anh trai cậu ở Hán triều cũng không muốn quay về kế vị, cậu… hiện nhất định là người Hung Nô đang tìm cậu.”
“Hắn ta đã quen cá chậu chim lồng, tất nhiên là không dám bay ra ngoài.” Oman hừ lạnh, “Hán đình nuôi hắn ăn sung mặc sướng, không ngờ là nuôi ra một gã phế vật không dám kế vị.”
Lâu Lan kẹp giữa Hán triều và Hung Nô, như sinh tồn trong một khe hẹp, mà quốc vương Lâu Lan cố sức giữ cho hòn đá nhỏ cân bằng, nơm nớp lo sợ nhiều năm, như giẫm trên băng mỏng, chỉ hơi không cẩn thận đắc tội một phương trong đó, là có khả năng nhận họa sát thân.
Tử Thanh phỏng rằng bệnh hiểm nghèo của chú Oman đại khái cũng liên quan đến nỗi bất an lo âu trường kỳ, cô nhìn Oman không nói lời nào.
“Từ lâu ta đã không còn quan hệ với vương thất Lâu Lan.” Oman chợt đứng dậy, yên lặng nhìn ánh nến đăm đăm, không biết là đang nói với cô hay nói với chính mình, ngữ điệu chém đinh chặt sắt, “Anh ta kế vị cũng được, không kế vị cũng được, vương vị đều không liên quan gì đến ta, Lâu Lan… cũng không liên quan gì đến ta.”
Dứt lời, hắn sải bước ra khỏi lều.
Mành lều buông xuống, Tử Thanh nhìn theo bóng lưng hắn biến mất, không biết sao, trong đầu chợt nhớ đến chim Hồng Hạc hung đỏ nơi chân trời lúc vừa mới đến Lâu Lan, rực rỡ phi phàm, mỹ lệ khó quên.
Nhắc tới cũng kỳ, Tướng quân vội triệu mình đến, cũng không thấy sắp xếp bất kì việc gì cho mình. Quân hàm Tử Thanh tuy cao nhưng không có nhiệm vụ thật, không chỉ không có chuyện để làm, mà cũng không có người để dùng.
Trong quân mỗi ngày ba bận, không biết có phải là do Tướng quân dặn không, mỗi bữa đều có quân sĩ đem cơm canh vào trong lều cho cô, đựng bằng hộp cơm sơn mài ba tầng, có canh có món mặn có cơm, không chỉ phong phú mà còn nấu rất tinh tế. Tất nhiên là tốt gấp mấy lần thức ăn lúc Tử Thanh còn là sĩ tốt.
Qua mấy ngày, Hình Y Trưởng cũng đến. Tử Thanh liền qua chỗ ông hỗ trợ, thường bị ông dúi cho một quyển sách thuốc đuổi về. Cũng may tính Tử Thanh vốn thích yên tĩnh, một quyển sách thuốc là có thể xem nghiêm túc mấy ngày. Cứ thế qua một quãng, tổn thương trên vai trong đã khỏi hẳn tự lúc nào không hay không biết.
Giữa lúc đó từng có mấy lần Hoắc Khứ Bệnh triệu tập các tướng lĩnh hội nghị, liên quan đến quân hàm cô không thể không dự thính, nhưng không tới phiên cô mở miệng. Dù tầm mắt Tướng quân thi thoảng có đảo qua, nhưng ở trong góc khuất cứ làm như bất quá ở tại nơi hẻo lánh nàng hoàn toàn bị như không có gì.
Có khi, cô không kìm được dấy lên nỗi ngờ vực rằng Tướng quân là cố ý để mình tới đây để dưỡng thương.