Mục lục
Sĩ Vì Tri Kỷ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dây cương thô ráp ma sát trong lòng bàn tay, Oman nghiêm túc nhìn cô… Màu đôi đồng tử của hắn rất nhạt so với người Trung Nguyên, dưới nắng chiều lúc này, giống như viên bảo thạch lóng lánh, thu hết tinh tuý của trời đất, thật không khỏi hoa mắt.

Mãi lâu, hắn mới nhoẻn môi cười hì, trả cương lại cho Tử Thanh, nói: “Đùa cậu chơi! Sao ta nỡ đoạt món hay của cậu cơ chứ.”

Tử Thanh không chịu nhận, nói: “Ta biết hiện giờ cậu không có ngựa.”

Oman vẫn quyết nhét cương vào trong tay cô, cười nói: “Không đáng ngại, đến lúc cần dùng, ta tới mượn cậu cũng không muộn.”

Tử Thanh mới không nói thêm nữa.

Sau lưng Hoắc Khứ Bệnh cũng đã xụ mặt một đống.

“Ở đâu ra thế?” Hai chiếc xe ngựa chở đầy vò rượu chạy qua bên cạnh bọn họ, Hoắc Khứ Bệnh nhăn mày hỏi, “Cần nhiều rượu vậy làm gì thế?”

“À…” Triệu Phá Nô vỗ trán, cười nói, “Cao Bất Thức đã về! Vết thương đã khỏi, lại được thăng chức, vừa về đến đã la hét đòi mời khách. Không phải sao, ở bên sân tập bắn nỏ đang nổi mấy đống lửa, bận rộn tự mình nướng dê rồi nướng hươu, bảo là chỉ anh ta mới biết được khẩu vị của Tướng quân.”

Hoắc Khứ Bệnh như cười như không, nhìn qua chỗ sân tập bắn, quả nhiên có thể thấy mấy nơi đốt lửa chập chờn, còn có thể nghe mùi thơm thoang thoảng.

“Hai xe rượu, dàn cảnh lớn thật.” Chàng cười cười, “Lão Cao mời bao nhiêu người thế?”

“Bỏ qua doanh ở xa, hai doanh gần từ tứ phẩm trở lên anh ta mời cả, trừ những ai ở lại canh giữ trong doanh, xem chừng tối nay cũng phải hai ba chục người đáya.”

Hoắc Khứ Bệnh ngẫm nghĩ một lát, mượn buổi tiệc chiêu đãi Cao Bất Thức tự nhiên hứng mở, cả đám tụ tập một chút cũng tốt, mới dặn: “Đưa hai vò rượu nho trong trướng của ta sang, tạm thời cứ bảo là ta gửi hạ lễ đến Lão Cao, mọi người nếm vị mới mẻ.”

Triệu Phá Nô cười ha hả: “Rượu ấy tôi mới chỉ được nghe chưa được nếm, hôm nay quả là có lộc ăn!”

Dứt lời, anh ta phơi phới đi thu xếp.

Lúc này Hoắc Khứ Bệnh mới ung dung xoay người lại, giận dỗi bảo Tử Thanh: “Nghe không, đêm nay ở sân bắn nỏ, Lão Cao mời khách.”

“Tôi cũng phải đi ạ?” Tử Thanh vốn tuổi còn nhỏ tư lịch không sâu, luôn không hợp trong đám tướng lĩnh. Cộng thêm chính cô cũng không ưa bắt chuyện với người, với mấy trường hợp như này có phần tránh né theo bản năng.

“Sao hả, không muốn đi?” Hoắc Khứ Bệnh nheo mắt.

Tử Thanh đành lắc đầu: “Không phải.”

Đảo khoé mắt qua Oman, Hoắc Khứ Bệnh hừ một tiếng, như nhác nói thêm với cô, bèn ném cương cho quân sĩ bên cạnh, sải bước đi.

Tướng quân vui giận vô thường thế này thật sự khó đoán, Tử Thanh nhìn bóng lưng chàng, thầm thở dài.

Oman phớt lờ cười hì hì, kề tai cô nói nhỏ: “Lão Hình không chịu đi, bảo ta thay mặt ông ấy. Đêm nay có ta giúp cô, chúng ta cùng uống rượu nho ủ nhé, được không?”

“Ta không uống rượu.” Tử Thanh cười nói.

“Vậy thì tốt, ta thay cô uống nhiều chút.”

Oman cười tủm tỉm nói.

Hai người vừa nói vừa cười đi tới chuồng ngựa, người biết ngựa trong quân không phải số ít, con Tuyết điểm điêu rất thần tuấn, ai cũng ghé mắt. Truyền miệng nhau, sắc trời còn chưa tối đen, chuyện Tướng quân tặng con Tuyết điểm điêu cho Tử Thanh đã truyền khắp hơn nửa quân doanh. Tất nhiên là khiến cả đám căm giận ganh tỵ.

Đợi đèn vừa thắp một lúc, Tử Thanh suy nghĩ cũng không thể bỏ qua cấp bậc lễ nghĩa, mới đặc biệt thay bộ áo bào tương xứng với quân hàm xong, mới vén mành lều đi ra, nhìn thấy Oman.

“Cậu ăn mặc thế kia, ta đi chung nom thật giống tên sai vặt.” Hắn cười đùa.

“Sao cậu lại là tên sai vặt chứ, cậu…”

Tử Thanh không nói tiếp, cô không thể khuyên, cũng không muốn khuyên hắn, có trở về Lâu Lan hay không nên do chính Oman quyết định.

Oman cũng đã rõ lời cô không nói ra miệng, ánh mắt tối sầm đi một chớp mắt.

Còn chưa tới sân bắn nỏ đã thấy mấy đống lửa đang cháy rực, lại gần hơn, thì nghe được Cao Bất Thức đang lớn giọng, lờ mờ nhìn thấy rất nhiều bóng người quen thuộc.

Tử Thanh muốn lựa một chỗ trong góc vắng không ai chú ý, đang tìm thì vô ý đụng lưng vào một người, ngoảnh lại nhìn, thì ra là Thảo Khấu Giáo Úy Phương Kỳ đã từng gặp lúc trước.

“Hóa ra là Ti Luật Trung Lang Tướng.” Phương Kỳ nhướng mày, “Ta nghe nói hôm nay Trung Lang Tướng được một thớt ngựa tốt, hơn nữa còn là Tướng quân tự tay tặng. Chuyện tốt đến thế, sao anh em ta lại không gặp được nhỉ?”

Câu nói chua lòm, Tử Thanh sao có thể không hiểu, lập tức không tiện tiếp lời, chỉ cười nhạt.

Oman ở bên cạnh, cười nói: “Có gì mà phải hỏi, tất nhiên là do ngươi không bằng cậu ấy.”

“Oman…” Tử Thanh cuống quýt kéo hắn, ra hiệu hắn đừng gây chuyện.

Không ngờ nhận được câu trả lời như vậy, trong tích tắt Phương Kỳ cũng nghẹn lời, hừ mạnh một tiếng, mượn ánh lửa thăm dò Oman một lúc, lạnh nhạt nói: “Ta tưởng là ai, hóa ra là tên chó man di tóc quăn.”

Nghe vậy, Oman như hoàn toàn phớt lờ, cười tủm tỉm bảo Tử Thanh: “Ta vốn còn lấy làm lạ, hắn ta lớn hơn cậu, cao lớn hơn cậu, sao lại không bằng cậu nhỉ? Giờ thì mới hiểu, té ra gã này chỉ chuyên luyện võ mồm, chúng ta không học cũng được.”

“Ngươi là ai, dám chế nhạo ta?!” Phương Kỳ cả giận nói.

Giai cấp trong quân Hán rõ ràng, Oman chẳng qua chỉ là một tên vô danh tiểu tốt dám nói hắn vậy, tất nhiên Phương Kỳ nổi sùng khó nguôi, định giơ tay túm lấy hắn.

Tất nhiên là Oman không sợ hắn, cười lạnh đối mặt.

“Tử Thanh!”

Là giọng Tướng quân!

Lúc này tay Phương Kỳ đã chụp vai Oman, nghe giọng, rốt cuộc không muốn sinh sự trước mặt Tướng quân, bèn giận dữ trừng Oman, hung tợn thu tay.

Tử Thanh ngầm thở phào, xoay người nhìn tới chỗ phát ra tiếng nói — cách đó không xa, Cao Bất Thức đang dùng sức cầm đao cắt đùi hươu, Tướng quân đang đứng bên cạnh anh ta, ngắm nghía miếng thịt nướng xâu trên mũi đao còn đang chảy mỡ.

Là mình nghe lầm sao? Cô hơi do dự, trông có vẻ Tướng quân cũng không thấy mình.

“Tử Thanh, lại nếm thử thịt này!”

Hoắc Khứ Bệnh lại gọi, tiện tay vẫy sang bên này, thậm chí còn không nhấc mí mắt.

Phương Kỳ hừ lạnh sau lưng, Tử Thanh tất nhiên là không muốn lôi thôi với anh ta, bèn kéo theo Oman, sải bước sang chỗ Tướng quân.

“Ti chức tham kiến Tướng quân.”

Hoắc Khứ Bệnh còn chưa nói, Cao Bất Thức đã đánh giá Tử Thanh một đỗi, cười nói: “Hóa ra là cậu à! Hơn một năm trước nom vẫn như đứa con nít, giờ lại thành Trung Lang Tướng rồi? Ha ha ha, nhưng mà nhìn thế nào vẫn giống đứa con nít thôi, ha ha…”

Liếc mắt qua Tử Thanh, dưới ánh lửa càng lộ non mềm, Hoắc Khứ Bệnh không kìm được cười nói: “Không phải là đứa con nít thì cũng là đồ ngốc xít… Nếm thử xem, tay nghề Lão Cao không phải dễ nếm được đâu.” Thịt nướng xiên trên mũi đao đưa thẳng tới mũi Tử Thanh, quả nhiên là mùi thơm tỏa bốn bề.

Tử Thanh nhận đao cắn một miếng nhỏ, nước thịt thơm nồng, quả là ngon.

“Ăn thịt, rồi uống một ngụm rượu sữa ngựa, là sung sướng nhất! Đáng tiếc mấy đứa uống không quen rượu sữa ngựa, rượu Trung Nguyên này ngon thì ngon đấy, nhưng hương vị hơi nhạt, uống vào không sảng khoái.” Cao Bất Thức cười, lại cắt một miếng thịt hươu đưa cho Hoắc Khứ Bệnh.

Hoắc Khứ Bệnh cười nói: “Ta đã cho Triệu Phá Nô cầm hai vò rượu bồ đào* từ Tây Vực tới, anh có thể thử qua?”

(*) là rượu nho, thời Hán gọi cây nho(葡萄) là (蒲桃) – chú thích tác giả.

“Nghe thì thơm đấy, nhưng nếm vào thì… Tướng quân, không phải ta không nhận lấy tình này, nhưng rượu ấy vừa chua vừa ngọt, cho con nít chưa lớn mới uống thôi.” Cao Bất Thức nhíu chặt mày, chỉ sang Tử Thanh, “Cho cậu ta uống say ngất thì vừa hợp!”

Oman nấp sau lưng Tử Thanh, rủ rỉ bảo cô: “Cái đồ không biết hàng, vừa dịp thật, đợi lát nữa chúng ta lấy uống.”

“Đã đoán là anh uống không quen, rượu kia là từ Tây Vực ngàn dặm xa xôi chở tới, cũng chỉ là để các anh nếm cho biết thôi.” Hoắc Khứ Bệnh cười ha hả, quay sang bảo Tử Thanh, “Nghe không, rượu nho ấy cho cậu uống là vừa hợp.”

“Ti chức chưa từng uống rượu.” Tử Thanh vội nói.

Hoắc Khứ Bệnh xem thường, hơi nặng giọng: “Trong quân nào có không uống rượu, uống, còn phải uống nhiều một chút!… Thêm nữa rượu nho này như nước lã thôi, chua chua ngọt ngọt, cậu uống vừa hợp.” Đoạn đầu chàng nặng giọng, đến khúc sau, nhả chậm như đang dỗ em bé vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK