Cổng treo trước đó tốn không ít sức lực đóng chết, trước mắt đám Toại lại không thể không mất nhiều sức lực hơn để mở ra. Nghe tiếng binh binh bang bang bên trong giày vò, Hoắc Khứ Bệnh ngồi cao trên lưng ngựa, chực trước cổng treo, mặt trầm như nước, ánh mắt như muốn xuyên thủng cánh cửa.
Rốt cuộc, “Rầm”, cổng treo đình toại rơi xuống vang ầm, trong bụi đất tung bay là vài bóng người lờ mờ, có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Tung người xuống ngựa, Hoắc Khứ Bệnh sải bước đi vào, trong mắt vốn không nhìn ai, bước thẳng qua chỗ Tử Thanh. Sau khi thấy nguy cơ đã trừ, cơ thể căng cứng mới thả lỏng, Tử Thanh khó khăn gượng người dựa vào bậc đất đắp, lấy áo bào che chân bị thương, không để cho mình trượt xuống.
Hoắc Khứ Bệnh đứng thẳng trước mặt cô, không nói một lời nhìn cô chằm chằm.
“Tướng quân, tôi…”
Tử Thanh áy náy lên tiếng.
Cô vừa mở miệng, Hoắc Khứ Bệnh đã thò người qua túm lấy cổ tay cô, siết chặt dắt đi.
Bị chàng kéo một cái đột ngột, chân bị thương của Tử Thanh không thể chịu được lực mạnh, lảo đảo suýt té ra đất, Lý Cảm bên cạnh kinh hãi hô một tiếng, còn Oman đã xông tới, đỡ lấy Tử Thanh, bảo Hoắc Khứ Bệnh: “Chân cô ấy bị gãy rồi…”
Hoắc Khứ Bệnh chấn kinh, ngồi xổm xuống, vén một góc áo bào, nhìn thấy cái chân bị thương đang được cố định tạm bằng hai miếng gỗ thô sơ, con ngươi bỗng đau đớn co rút.
“Em…”
Mới mấy ngày không gặp, nàng ấy đã đẩy mình tới hoàn cảnh thế này, nếu không phải mình dẫn quân đuổi tới, chỉ e là nàng ấy đã chiến tử ở chỗ đình toại nhỏ bé này rồi.
Đột nhiên gặp được Tướng quân ở đây, trong lòng Tử Thanh có rất nhiều lời áy náy, muốn nói, song lại không biết nên mở miệng từ đâu, nhìn lên thì thấy trong ánh mắt Tướng quân như có ánh nước lấp lánh, lòng co thắt thật dữ dội, còn chưa kịp mở miệng, thì cơ thể đã nhẹ bỗng, đã bị Hoắc Khứ Bệnh bế lên.
Phớt lờ người ngoài, Hoắc Khứ Bệnh ôm thẳng cô vào căn phòng bình thường đám Toại loại vẫn sinh hoạt, vào đến nơi, cố cẩn thận hết sức đặt Tử Thanh lên giường, sợ chạm đến chân bị thương của cô, rồi cao giọng gọi ra bên ngoài: “Thuốc trị thương!”.
Mọi người ngẩn ra, ngay sau đó có quân sĩ hiểu ý, lấy thuốc trị thương băng vải sạch các thứ từ túi yên ngựa đưa tới, rồi y lệnh bưng vào một chậu nước sạch rồi mới khép cửa lui ra.
Phương Kỳ đi cùng Hoắc Khứ Bệnh thấy Tướng quân không màng tới bất kỳ việc gì, đành lúng túng tự chào hỏi Lý Cảm, tìm hiểu nguyên do lần này Hung Nô xâm lấn.
Vì chuyện có liên quan đến Lâu Lan, Lý Cảm thuật lại rất mập mờ, chỉ bảo trên đường đả thương Thố Ung Đắc Lặc, bị buộc trốn vào đình toại để tránh.
Oman không nhiều lời với người khác, một mình dựa tường ổ nhìn ra xa xa, im lặng.
Đột nhiên, hắn nhìn thấy vài người vốn không nên xuất hiện ở chỗ này đang ở ngoài tường ổ, hơi kinh ngạc.
“Không từ mà biệt, là để biến mình thành thế này à?”
Hoắc Khứ Bệnh khẽ cúi đầu, cố sức giữ giọng mình bình thản, song vẫn không nén được cơn giận với cô, giọng nói không khỏi mang hơi hướm gặng hỏi. Đồng thời chàng từ từ tháo băng vải trên đùi Tử Thanh, băng cũ đã thấm đầy máu, thật không biết trong cơ thể mảnh khảnh này của nàng lấy đâu ra nhiều máu vậy cơ chứ.
Tử Thanh cắn răng chịu đựng cơn đau, lòng vẫn còn băn khoăn một sự kiện: “Tướng quân, ngài đã xem thư em để lại chưa?”
“Em có để thư lại sao?”
“Dạ…” Tử Thanh chỉ ngây ra một lúc rồi hiểu ngay, nhất định là Vệ Thiếu Nhi không giao thẻ thư cho Tướng quân, thoáng ủ dột.
“Ta về sẽ tìm xem.” Hoắc Khứ Bệnh tất nhiên hiểu rõ trong lòng.
Tháo hết băng vải, nhìn thấy vết thương trên đùi Tử Thanh, chàng hít một hơi lạnh, trừng mắt nhìn cô cả giận nói: “Bị thương thế này đau đến mức nào chứ? Em cũng phải kêu lên chứ!”
Đau đến tứa hơi lạnh từ trong kẽ răng, Tử Thanh lắc đầu kiên trì nói: “Không, không sao, em chịu được.”
Hoắc Khứ Bệnh bị cô chọc giận, tức đến nghẹn, đành chuyên tâm cúi đầu xử lý vết thương giúp cô, bôi thuốc, băng bó lại. Cả quá trình, chàng có thể cảm giác được vì đau đớn mà thân thể cô khẽ run rẩy, nhưng chàng không dám ngẩng lên nhìn cô một lần, chàng lo rằng, nhìn nhiều một chút sẽ làm chàng không có dũng băng bó cho cô nữa.
Cho đến khi băng bó xong xuôi, dùng ván gỗ cố định chân cô lại, Hoắc Khứ Bệnh mới thở một hơi thật dài, chậm rãi ngước nhìn Tử Thanh.
Dẫu bị đau đớn giày vò đến trán vã hết mồ hôi lạnh trán nhưng Tử Thanh vẫn mãi nhớ chuyện kia, do dự nói: “Em, em… thật ra em, trong thư em đã thẳng thắn báo với ngài một việc, Tướng quân.”
“Việc gì?”
“Em, em, em…” Tử Thanh gục đầu càng lúc càng thấp, lắp bắp.
“Em nguyên là nữ nhi gia, là việc này à?”
Hoắc Khứ Bệnh nhìn cô nói.
Tử Thanh kinh ngạc ngẩng lên, áy náy vô vàn nói: “Ngài biết rồi ạ!”
“Em bản lĩnh thật đấy, lừa ta lâu đến vậy.” Hoắc Khứ Bệnh thản nhiên nói, “Việc này trong quân, có thể là tội chết đó.”
“Em biết, nên mới không thể không giấu ngài.”
Hoắc Khứ Bệnh chau mày: “Nói vậy, em còn chiếm phần lý ư!”
“… Ti chức không dám.”
Nghĩ là Tướng quân muốn hưng sư vấn tội, Tử Thanh tự biết đuối lý, gục đầu càng thấp hơn, không dám nói tiếp.
Tia nắng chiều cuối cùng biến mất đằng chân trời, sắc trời hoàn toàn tối, trong phòng đã tờ mờ. Ngoài kia có người cầm đuốc đi lại, ánh lửa xuyên qua khe hở ô cửa, sáng tối chập chờn, Hoắc Khứ Bệnh vẫn luôn im lặng nhìn Tử Thanh, trong bóng sáng lờ mờ, bóng người mảnh khảnh nhỏ bé của Tử Thanh càng lộ vẻ hết sức không chân thực, phảng phất như sẽ biến mất bất kì lúc nào.
“Còn chưa ra khỏi biên giới nước Hán đã gãy một chân, dáng vẻ thế này còn đi tiếp thế nào được, đi chết hay sao hả!” Giọng chàng mềm nhẹ, lại đầy đau lòng không che giấu được.
Tử Thanh cười khổ, không tiếp lời.
“Nếu em chết rồi…” Chàng ngừng đoạn, “Ta phải làm sao đây?”
“Tướng quân…” Nghe vậy, Tử Thanh có phần không chịu được, cụp mắt, cổ họng nghẹn ngào, ”Ân tình của Tướng quân, Tử Thanh ghi nhớ trong lòng, nát thân khó đền đáp.”
Hoắc Khứ Bệnh chua chát cười khổ, đưa tay nâng mặt cô: “Vẫn phải đi sao?”
Tử Thanh cắn môi, trong bóng đêm không lên tiếng.
Bên ngoài có người gõ cửa, Hoắc Khứ Bệnh nhíu mày, mới nói: “Vào đi.”
Cửa bị Oman đẩy ra, hắn nhìn trong phòng tối hù, cười cười: “Hai người nhìn nhau khóc à? Đèn cũng không đốt.” Dứt lời lấy đá lửa trên bàn, châm đèn trên vách.
“Phải đi rồi sao?” Ngay tích tắc hắn châm đèn, Tử Thanh gấp gáp dùng ống tay áo lau khô nước măt, vùng vẫy định xuống đất thì bị Hoắc Khứ Bệnh đè lại.
Chàng quay sang hỏi Oman: “Đã gặp tộc nhân cậu rồi à?”
Oman gật đầu, dưới ánh đèn lờ mờ, sắc mặt hắn bình thản xen lẫn chút cổ quái: “Chuyện này còn chưa đa tạ ngài.”
“Không cần, vốn dĩ bọn họ đang đến tìm ngươi, chỉ trùng hợp gặp ta thôi.” Người Hoắc Khứ Bệnh đụng phải chính là ông cụ Lâu Lan từng gặp nhau trong sa mạc.
Oman cười nói: “Hôm nay nếu không phải Tướng quân kịp thời đuổi tới, chốn đình toại này đã quyết thủ không xong. Vẫn là thiếu ngài một phần ân tình, chỉ là hôm nay từ biệt, núi cao nước xa, e là không có cơ hội trả.”
“Đêm nay định đi sao?”
Oman nhẹ gật, liếc nhìn Tử Thanh, cô đã vịn tường, đứng lên, đang tìm quanh quất thứ có thể chống làm nạng.
Hoắc Khứ Bệnh đứng đó, im lặng nhìn Tử Thanh.
“Thanh nhi,” Oman dịu dàng nói, “Chân cô giờ đã bị thương đến mức này, ta còn phải chạy về Lâu Lan cùng các tộc nhân, cần đi gấp trong đêm, không thể chăm sóc được cho cô. Nếu chúng ta đi cùng nhau, chỉ e sẽ thành gánh nặng cho bọn ta.”
Tuy dịu giọng, nhưng ý tứ trong câu lại có phần không nể tình, rõ ràng là muốn Tử Thanh chớ đi theo bọn họ.
Tử Thanh sửng sốt một lát, ngẫm hắn nói cũng rất có lý, liền nói: “Cũng được, các người đi trước, đợi ta dưỡng chân bị thương ổn thỏa sẽ lập tức đi Lâu Lan tìm cậu.”
Oman nhìn cô, bùi ngùi thở dài: “Thanh nhi, sao cô còn không hiểu ý ta thế?”
“Ta biết, cậu muốn ta ở lại.” Tử Thanh lẳng lặng nói.
“Đúng rồi, nhưng cô không biết tại sao à…” Oman chậm rãi nói, “Trong trận chiến ngày hôm nay, ta đã hiểu, cũng đã thấy rất rõ. Tuy là hậu nhân của Mặc gia, song nếu như hôm nay không có Hoắc Tướng quân kịp thời cứu viện, vốn dĩ cô không thủ được căn đình toại này. Thử hỏi, ngay cả một chỗ đình toại bé tí này còn thủ không được, hậu nhân Mặc gia vốn chỉ có cái danh, làm sao cô có thể giúp ta phòng thủ Lâu Lan cơ chứ?”
Mỗi chữ mỗi câu, đều đầy nghi ngờ và không tin tưởng.
Sắc mặt Tử Thanh trắng bệch, ngây ra hồi lâu, mới chậm rãi nói: “Cậu nói đúng, là ta không biết lượng sức.”