Tử Thanh gật gật.
Hoắc Khứ Bệnh hừ hừ, chẳng nghe ra được vui giận trong giọng, lại hỏi: “Ở Trường An nhiều ngày, cũng không nghĩ muốn đến phủ ta sao?”
“Vì muốn tìm hoàng huynh của Oman nên ngày đêm canh giữ ở Chu Vân Các, nên là…” Tử Thanh lí nhí giải thích.
“Chưa từng đi nơi nào khác cả à?”
“Chưa hề.”
Tử Thanh nói đầy trung thực, một thành Trường An to thế này, cho đến bây giờ cô cũng chỉ biết chỗ chợ Đông với Chu Vân Các, mấy chỗ kia cô chưa từng đi tới.
Hai người đang nói, xe ngựa vượt qua một con phố, trước mắt sáng sủa rộng mở, đá xanh trơn nhẵn từ cổng chính thành Bắc Cung trải đến, dài tròn mười mấy trượng. Nơi đây vì thuộc cung thành, người qua lại trên đường rất ít, từ đây nhìn lại đã có thể nhìn thấy ở cổng chính Bắc Cung Chính có thị vệ trấn giữ.
Xung quanh lạnh lẽo trống trải, Tử Thanh nhảy xuống xe ngựa cẩn thận quan sát mấy lần đều không phát hiện bóng dáng Oman, cũng không thấy thị vệ thủ vệ có gì dị thường, mới thoáng thở phào.
Hoắc Khứ Bệnh nghiêng người dựa vào trên xe ngựa, dáng vẻ nhàm chán trong dự kiến, nói: “Ta đã bảo cậu ta sẽ không đến đây mà.”
“Không biết rốt cuộc cậu ta đi đâu nhỉ?” Tử Thanh nhíu chặt mày, vẫn lo lắng.
“Các cậu đang ở đâu?”
“Trong một khách điểm người Tây Vực trong ngõ sau cổng chợ Đông.”
Hoắc Khứ Bệnh bèn lệnh phu xe quay đầu xe ngựa, chuẩn bị chở Tử Thanh về khách điếm.
Thấy Tướng quân vì giúp mình mà hối hả ngược xuôi, Tử Thanh rất áy náy, đứng dưới xe ngựa thành khẩn nói: “Đa tạ ý tốt của Tướng quân, ti chức biết đường, tự mình về được.”
Hoắc Khứ Bệnh sa sầm, lạnh te nói: “Mau lên đây, chớ để ta tự mình ra tay.”
“…”
Tử Thanh không dám chậm trễ, lẹ tay lẹ chân lên xe ngựa, thầm thở ra một hơi, do dù trong lòng chưa nghĩ ra nếu Tướng quân tự mình ra tay là thế nào, song trực giác cho thấy biết nghe lời mới là con đường đúng đắn.
Xe ngựa lại đạp đất lên đường.
Hoắc Khứ Bệnh không muốn nói thêm, cặp mắt hờ hững đăm đăm nhìn về phía trước.
Đối mặt viên Tướng quân vui giận thất thường này, xưa nay Tử Thanh chưa từng hiểu thấu, lập tức không dám nhiều lời, chỉ im lìm ngồi kế bên, cặp mắt dán lên người qua lại trên đường xem có Oman chăng.
Chợ Đông đã không còn xa.
Chợt đằng kia có một bóng dáng vụt qua khóe mắt Tử Thanh, chỉ trong chớp mắt…
Là Oman, Tử Thanh quay phắt lại, nhìn thấy hắn thoắt biến mất trong đám người, sau lưng có năm sáu người đang đuổi theo mà nhìn vóc dáng không giống như là người Trung Nguyên.
Chuyện xảy ra đột ngột, không biết rốt cuộc Oman đã gây phiền toái gì, cô không kịp nghĩ, càng không kịp nói rõ với Hoắc Khứ Bệnh, đã nhảy xuống xe ngựa, chân phóng nhanh tới đuổi theo Oman.
Oman rất thông minh, xuyên phố qua hẻm, chuyên chọn chỗ đông người đâm vào, người đuổi theo hắn gặp rất nhiều trở ngại, Tử Thanh theo ở phía sau thi thoảng cũng phải đẩy đám đông ra. Sau khi yên lặng hạ gục một tên đang đuổi theo, tự đáy lòng cô dâng lên một dự cảm không tốt, người nằm trên đất kia là một người Hung Nô, có khi nào là bọn chúng đến bắt Oman?
Sau khi quật ngã liên tiếp hai tên Hung Nô, cuối cùng Tử Thanh cũng đã nhìn thấy bóng dáng Oman, không biết là do thể lực hết gượng nổi hay là duyên cớ khác, bước chân Oman đã loạng choạng.
Tử Thanh bất lực nhìn cậu ta không phân biệt được phương hướng, ngã xuống đoạn đường chỉ dành cho xe ngựa quan viên chạy, bị hai chiếc xe ngựa đi ngang hất ngã.
Lại có một cỗ xe bốn ngựa đang đâm đầu tới, sắp sửa nghiền hắn dưới vó ngựa và bánh xe.
“Oman!”
Không biết lấy sức lực ở đâu, Tử Thanh vội phóng tới, chặn trước mặt Oman, không biết tự lượng sức mình định ngăn cỗ xe bốn ngựa đang rong ruổi…
Tiếng bánh xe nghiến trên đường.
Ngựa hí vang hồi.
Còn có tiếng đám đông ồn ào chung quanh.
Cô nhắm nghiền cặp mắt, đứng im không nhúc nhích, phó thác cho trời chờ đợi một cú giáng sắp tới trong chớp mắt.
Bất thình lình, cô bị chìm sâu vào trong một lồng ngực ấm áp — bảo vệ cực kỳ chặt chẽ gần như cả người cô, cô được ôm chặt đến như người kia muốn hòa quyện cô vào trong chàng làm một thể. Đó là một cái ôm mang ý nghĩa quan trọng như trân bảo, yêu thương hơn sinh mệnh mình.
Tất thảy ồn ào đều rời xa cô, cô nằm trong ngực chàng, chỉ nghe tiếng tim đập của chàng.
Không cần ngước đầu, không cần nhìn, chỉ với hơi thở quen thuộc kia, cô biết người ấy là ai.
Tướng quân, Tướng quân của cô.
Bình bịch, bình bịch, bình bịch,…
Theo mỗi một tiếng thở dốc, nhịp tim chàng hòa cùng cô, tựa như nó vốn thế từ tận thuở sơ khai.
Nếu như trước đây Tử Thanh vẫn chưa giác ngộ về tình yêu nam nữ, thì chỉ trong tích tắc này, cô chợt rõ ràng.
Vó ngựa giơ cao cao, nhấp nhô mấy lần, cuối cùng có thể dừng lại kịp, không gây ra tai họa gì.
Vệ Thanh ngồi trên cỗ xe bốn ngựa siết cương thật căng, bất giác chùi mồ hôi lạnh trên thái dương. Ngay tích tắc ngàn cân treo sợi tóc vừa rồi, là ông đoạt cương từ phu xe, là ngựa bộc từ nhỏ, ông cực kỳ quen thuộc tập tính ngựa, thuật chế ngự ngựa cũng cực kỳ cao siêu nên mới có thể thắng xe ngựa kịp thời.
“Khứ Bệnh!” Ông thở phào, đến lúc này mới lên tiếng.
Đang ngồi yên trên xe là công chúa Bình Dương bị chuyện xảy ra đột ngột làm cả kinh hoa dung biến sắc, tỳ nữ theo hầu một vịn trái một vịn phải, không ngừng quạt cho bà. Nghe Vệ Thanh gọi cái tên Hoắc Khứ Bệnh, cả đám mới biết người cản đầu xe là Phiêu Kỵ Tướng quân đương triều.
Nghe giọng cậu mình, biết đã không sao, Hoắc Khứ Bệnh mới chậm rãi buông Tử Thanh ra.
Tử Thanh từ trong ngực chàng chần chừ ngước lên.
Bốn mắt giao nhau…
Cô thử định há miệng, song không biết nên nói gì, lưỡng lự giây lát, nhưng vẫn nhớ đến Oman, không nói gì mà cúi người xem xét hắn trước.
“Oman, Oman…”
Cô xoay mình Oman lại, mới phát hiện sắc mặt hắn đã thấp thoáng hóa đen, đúng là dấu hiệu đã trúng độc.
“Thanh nhi… nước trong khách điếm… có độc… Cô tuyệt đối… đừng uống.” Hắn nói trong hơi thở mong manh.
“Nước trong khách điếm?!”
Hoắc Khứ Bệnh ngồi xuống bên cạnh cô, giúp cô đỡ Oman dậy, trầm giọng nói: “Gần đây có y quan, đem cậu ta sang bên đấy trước.”
“Vâng.” Tử Thanh nghe theo chàng gần như là theo phản xạ.
Vệ Thanh ở trên xe ngựa nhìn không hiểu ra sao: “Khứ Bệnh…”
“Cậu, cứu người quan trọng, chốc nữa con sẽ đến phủ thượng tạ lỗi không phải cùng cậu mợ.” Hoắc Khứ Bệnh ngoảnh lại nói, ngay sau đấy cùng Tử Thanh vội vã đưa Oman đến y quan gần đấy.
“Thằng bé này!” Vệ Thanh lắc đầu, hết cách quay lại thở dài với công chúa Bình Dương, “Không biết nó lại chọc họa gì, thật là không thể bớt lo được.”
Công chúa Bình Dương cũng bất đắc dĩ cười đáp, vừa rồi quả là Khứ Bệnh làm bà chấn kinh không ít.
Lo lắng trong lòng Vệ Thanh không chỉ dừng ở đấy, vừa rồi hành động Khứ Bệnh ông đã kịp thấy. Ông chưa từng chứng kiến Khứ Bệnh ra vẻ khẩn trương như thế vì một người, đánh cược mạng mình bảo vệ đứa nhỏ kia dưới thân mình. Mà Tử Thanh lại mặc nam trang, ngay lập tức ông nhớ đến hôm trong phủ, Khứ Bệnh cũng xoắn xuýt vì một cây tử sương hào. Ông còn nhớ rõ Khứ Bệnh từng đề cập, cây bút ấy do một Trung Lang Tướng trong quân tặng cho.
Có khi nào đứa bé kia là viên Trung Lang Tướng đó không?
Nhưng cậu ta còn trẻ vậy, nhìn rất non nớt, là đúng vậy thật sao?
Trả dây cương về tay phu xe, Vệ Thanh quay lại bên cạnh vợ mình, bụng đầy tâm sự, lo nghĩ chập trùng.
“Mình đang nghĩ chuyện gì thế?” Công chúa Bình Dương nhẹ nhàng hỏi.
“Không có gì,” Ông thở dài, “Trước giờ chưa từng thấy Khứ Bệnh như thế này, suýt nữa đã tông trúng nó, thằng nhóc này.”
Công chúa Bình Dương nâng tay áo che miệng, cười nhẹ nhàng nói: “Nhất định là trong lòng nó rất gấp gáp lo lắng cho cô nương kia.”
“Cô nương?!” Vệ Thanh ngạc nhiên nói.
“Đứa bé đó là một cô nương, mình không nhìn ra ư.” Công chúa Bình Dương cười nói, “Nom cặp mắt rất đẹp, dung mạo thì chỉ xếp hàng thứ thôi. Một đôi mắt trong trẻo như thế, mấy năm nay ta chưa từng gặp.”
chương sau