“Bên này! Bên này!” Từ Đại Thiết vung thìa gỗ, toét miệng, lớn tiếng gọi bọn họ. Cậu ta khá lớn con, dù ngồi xổm trên đất vẫn có rất nổi bật. So với cậu ta, Đế Tố đang ngồi xổm ở bên cạnh anh càng thêm giống cọng giá nhỏ.
Tử Thanh đi qua, bắt chước dáng vẻ bọn họ ngồi xuống, Từ Đại Thiết nhếch miệng cười vui vẻ với cô, cô cũng cười nhạt đáp lại.
“Cậu thật giống em gái tớ.” Từ Đại Thiết lột phần cơm, chợt nói với cô.
Tử Thanh ngơ ra, ngây người một lát, hỏi: “Giống chỗ nào?”
Từ Đại Thiết nghĩ nghĩ, tự lắc đầu, lại đơ miệng cười hắc hắc hắc ngây ngô.
“Cậu đừng để ý đến cậu ấy,” chén sành khá lớn, Đế Tố ăn không hết cơm phần mình gẩy qua chén Từ Đại Thiết hết, người sau vùi đầu bắt đầu ăn, “Chỗ này của cậu ấy không dùng được.” Đế Tố dùng ngón tay chỉ lên đầu Từ Đại Thiết.
Triệu Chung Vấn Dịch Diệp theo tới vừa ngồi xuống bên cạnh họ, nghe thấy Đế Tố nói.
Tử Thanh Dịch Diệp đều có phần kinh ngạc không hiểu, Triệu Chung Vấn và cơm, giải thích mơ hồ: “Hai năm trước em gái… của Thiết Tử rơi xuống giếng, cậu ấy… cứu, ngâm trong giếng đến lâu, suýt đã thay mạng mình vào rồi. Tỉnh lại đã biến thành như này, có lẽ nước ngấm vào đầu… Các cậu ăn mau ăn mau, đừng lo!”
Tử Thanh cúi đầu dùng muỗng gỗ và cơm, ăn từng miếng một, cuối cùng không kìm được ngước lên liếc trộm Từ Đại Thiết, anh ta đã xử xong phần cơm, gãi đầu cười ngây ngô.
“Bệnh này trị được không?” Cô hạ giọng hỏi Dịch Diệp.
Dịch Diệp lắc đầu, thì thào đáp: “Sống sót được đã hiếm có, không chữa được.”
Tử Thanh chưa nói tiếp, vùi đầu ăn tiếp, mãi đến khi ăn xong mới ngẩng lên, đột nhiên phát hiện Đế Tố nhìn mình chằm chằm. Cô đành khó hiểu nhìn lại. Cậu ta đang ngờ vực ngoái đầu nhìn vào chén của cô, đã trống rỗng, ăn sạch sẽ, lầm bầm lung tung gì đấy.
“Sao, thấy Thanh nhi ăn được hơn cậu hả?” Dịch Diệp nghe được, cười ha hả, “Ở nhà nó ăn được lắm, chén cỡ này, thêm chén nữa nó cũng ăn hết.”
Triệu Chung Vấn đánh giá vóc người Tử Thanh, cười nói: “Đúng là nhìn không ra, cậu ấy cũng chả có nhiều da thịt.”
Đế Tố chưa hết tính trẻ con, đưa tay bóp cánh tay cô, muốn thử xem cánh tay có phải chăng cũng không có mấy thịt. Tử Thanh mất tự nhiên dời thân dưới, giải thích: “Đốn củi tốn sức lắm.”
“Cậu định dùng binh khí gì?” Đế Tố hỏi cô.
Tử Thanh chưa nghĩ đến, Triệu Chung Vấn đã đáp thay: “Nom tầm vóc cậu ấy cũng cỡ cậu, ta thấy vẫn là dùng đoản sát* tiện hơn… Cậu nói xem?” Anh ta quay sang Tử Thanh hỏi.
(*) một loại giáo ngắn.
Tử Thanh theo lời, cũng không có ý khác, gật đầu: “Được, thế thì dùng đoản sát đi.”
Đế Tố bèn tươi tỉnh: “Ta đã luyện đoản sát một quãng rồi, nếu cậu có chỗ nào không hiểu, ta có thể dạy cậu.”
Tử Thanh mỉm cười: “Ừm.”
Dùng cơm xong, Triệu Chung Vấn dẫn họ qua kho vũ khí chọn lựa binh khí. Kho lệnh kiểm tra lệnh bài xong mới mở cửa kho cho vào. Vừa bước vào, đã cảm giác không khí lạnh lẽo bên trong rất nặng nề, trường kích sắt bén, chỉnh tề xếp chồng, giáo nhọn tích bụi, không hiển lộ sắc bén. Tử Thanh mắt sáng, nhìn thấy trên đầu nhọn mấy cây giáo còn lưu lại vết máu khô biến thành màu đen lấm tấm, mắt không hiểu sao lại nhói lên, vội xoay mặt qua hướng khác.
Dịch Diệp lần lượt thử cầm kích, phi một lần, đều thấy quá nặng, thở dài hỏi: “Không có cái nào nhẹ sao?”
Triệu Chung Vấn nhún vai lắc đầu: “Nếu không cậu cũng dùng đoản sát đi, hơi nhẹ hơn chút. Nhưng cậu phải suy nghĩ cho kỹ, binh khí càng ngắn càng nguy hiểm, thà dài ba phân chứ không ngắn một tấc.”
“Thanh nhi và Đế Tố không phải đều dùng đoản sát sao?”
“Vóc người hai đứa nhỏ bé, sợ không thi triển được mấy binh khí dài, nếu không vừa tay thì trái lại rất nguy hiểm.”
Dịch Diệp bất đắc dĩ, giương mắt nhìn thấy Tử Thanh đang ở phía đông loay hoay với mớ trường cung và ống đựng tên, sáng mắt lên nói: “Tôi có thể dùng cung tên, thứ này nhẹ!”
Triệu Chung Vấn cười nói: “Chấn Vũ quân chúng ta vốn là Cung tiễn doanh, ai cũng đều phải tập bắn cung cả, tí nữa ta giúp hao cậu chọn ra hai bộ cung.”
Dịch Diệp kinh hãi: “Anh nói là ngoài cung tên, còn phải chọn thêm đoản sát?”
“Không sai.”
Dịch Diệp đành cầm một thanh đoản sát bằng thiết, “Cầm binh khí càng nhiều mạng càng ổn vậy… Tổ tông phù hộ!”
Thấy hắn chọn xong, quả nhiên Triệu Chung Vấn chọn giúp hai người họ hai thanh trường cung, bao tên và tên, để hai họ cầm về.
Trường cung Tử Thanh cầm là một thanh cung cũ, người chủ cũ vì để phòng trơn tay, trên thân cung quấn mấy vòng dây gai dày. Cô bắt lấy, hơi đâm vào tay, cảm giác quen thuộc mà xa lạ từ đầu ngón tay truyền tới, gần như theo thói dùng ngón cái áp lên dây cung, miết từ trên xuống, theo bản năng thử sức căng dây cung một chút.
Triệu Chung Vấn thấy động tác cô rất lão luyện, ngạc nhiên nói: “Cậu biết dùng à?”
Tử Thanh giật mình, không biết nên đáp lại thế nào, Dịch Diệp cười tới giải thích giúp: “Trên núi gần chỗ chúng tôi có thợ săn, lúc đốn củi thường gặp họ, dạy nó dùng qua cung tên.”
“Thì ra là thế, các ngươi biết dùng thì còn gì bằng.” Triệu Chung Vấn cười nói.
Tử Thanh nhìn Dịch Diệp, hắn ôn hòa cười xoà, như vô tình vỗ đầu cô, cô thuận theo cúi xuống, không nói nhiều, nắm chặt cây cung theo bọn hắn ra khỏi kho vũ khí.
Gió xuân se lạnh, trong giáo trường luyện bắn, bào đỏ tập hợp, thiết giáp màu đen, tràn ngập tiếng kéo dây cung và tên sắt vút vút thốc tới cắm lên bia.
Triệu Chung Vấn không tốn miếng sức nào đã tìm được Từ Đại Thiết thân hình cao to, anh ta đang trợn tròn hai mắt, kéo cung như trăng tròn, nhắm chuẩn mục tiêu từng tên lại từng tên chịu khó bắn. Đế Tố ngồi dưới đất bên cạnh, buồn bực ngán ngẩm ngậm rễ cỏ, chép miệng nhìn mục tiêu mũi tên bay trật lất.
Thấy cậu chép miệng, Từ Đại Thiết càng nôn nóng, tên bắn ra càng thêm không chính xác mũi nào. Tử Thanh liếc sang, thấy cậu ta hơi khòm lưng, khuỷu tay kéo dây cung hơi thõng, tay không móc vào chỗ cầm cung, động tác đã hoàn toàn biến dạng, không khỏi khẽ thở dài cũng ngồi xuống bên cạnh Đế Tố.
Triệu Chung Vấn híp mắt nhìn đường mũi tên, cũng muốn chép miệng, cố nén hết sức, không nhẹ không nặng đá Đế Tố một đá, ra hiệu cậu ta im lặng. Người sau khẽ dựng bốn ngón tay lên, ý là Từ Đại Thiết đã bắn đến bốn ống đựng tên.
Trong mỗi ống đựng tên có hai mươi tám mũi tên, tức là, cậu ta đã bắn chừng trăm mũi.
“Thiết Tử, nghỉ một lát thôi!”
Triệu Chung Vấn vỗ vỗ bả vai Từ Đại Thiết, thuận tay lấy hết mũi tên còn lại trong ống tên phía sau Từ Đại Thiết.
Từ Đại Thiết cắn răng bắn xong mũi tên trong tay, đang định lấy tên tiếp, phát hiện trong ống đã trống rỗng, mới thả tay cầm cung, buồn nản gãi đầu. Trên cái bia cỏ xa xa kia cắm bốn năm mũi tên nghiêng ngả, số còn lại đều rải rác quanh bia cỏ.
Ở Ngũ khác bên cạnh dĩ nhiên đã có người trông thấy, cùng cười ầm, xùy anh ta: “Từ Đại Thiết, về nhà đi! Đừng ở đây mất mặt!”
Từ Đại Thiết nổi giận đùng đùng huơ nắm đắm to bằng chén đất lớn về phía họ, trong quân nghiêm cấm cá nhân đánh nhau, anh cũng không dám ra tay thật sự, đành phi phi phi nhổ nước bọt qua họ, gió phất tới, thổi ngược văng trúng mặt mình, cầm tay áo lên lau.
Đám kia tập mãi thành quen, cười ầm một trận rồi thôi.
Triệu Chung Vấn lôi mãi Từ Đại Thiết mới quay về, cố lắm mới ấn anh ta ngồi xuống đất, xong mới gọi Dịch Diệp: “Cậu đi thử xem sao.”
“Tôi…” Dịch Diệp ngớ ra, thấy mục tiêu ngoài mười trượng, mặt đầy vẻ không tưởng tượng nổi, “Xa quá, xa quá, tôi chắc chắn là không được.”
“Thử đi, không phải các cậu học qua rồi sao.”
Dịch Diệp bất đắc dĩ, đành rút một mũi tên từ ống tên, học dáng vẻ mới rồi của Từ Đại Thiết cầm cung, thử kéo dây cung — Tử Thanh cụp mắt chuyên tâm dùng tay quấn cỏ nhỏ; Từ Đại Thiết chau mày nhìn hồng tâm xa xa cực kỳ chuyên chú, không biết đang nghĩ gì; Đế Tố thì chỉ nhìn hắn, kìm nén cảm xúc nói không rõ là kinh ngạc hay buồn cười; Triệu Chung Vấn thì bất đắc dĩ từ tốn tiến tới, đã nhìn ra hắn chả biết gì sất, bắt đầu đẩy ngón tay hắn: Nên cầm mũi tên thế nào, nắm cung ra sao, nâng cung chỗ nào, mắt nhìn nơi nao, lôi mấy thủ pháp bắn tên cơ bản nhất ra dạy một lần.
Một mũi tên bắn ra, chỉ cắm xuống đất trước mặt cách chỗ Dịch Diệp đứng một trượng, chung quanh nổ một tràng cười ầm.
Dịch Diệp nhìn xung quanh, cười hì hì phất tay với đám binh lính cười ầm kia, lại lấy tên, dốc hết sức kéo dây cung bắn, cuối cùng tốt hơn ban nãy, tên bay xa hơn xíu, nhưng vẫn cách mục tiêu cả một quãng.
Một mũi tiếp một mũi, đến khi toàn bộ tên trong ống tên bị hắn bắn hết, không một mũi tên nào may mắn có thể tiếp cận đến gần mục tiêu.
Chung quanh cười ầm, đổi lại Dịch Diệp cũng chẳng lấy làm lạ, chắp tay bốn phía, cười nói: “Huynh đệ ta mới đến, mọi người thông cảm hơn giùm, để ta luyện thêm chút.”
Triệu Chung Vấn bước lên bóp cánh tay hắn: “Lực cánh tay cậu không đủ nên bắn không trúng, nên luyện lực cánh tay thêm đi. Đế Tố…”
Đế Tố trở mình một cái bật dậy, cười vui vẻ, dẫn Dịch Diệp qua một bên, quát: “Nằm xuống!”
Dịch Diệp khó hiểu nhìn cậu ta.
“Mau nằm xuống đi chứ anh kia!” Đế Tố tuy nhỏ con nhưng lúc trừng mắt lại cũng bắt chước ra dáng lắm, “Đến bia còn không chạm tới, còn không mau luyện!”
Dù chả biết luyện thế nào, Dịch Diệp vẫn chầm chập nằm xuống.
“Nâng mông lên!”
Đế Tố cầm chuôi tên chọt eo hắn, Dịch Diệp vốn cực kỳ sợ nhột, kể từ đó cười lăn cười bò ra đất, nói cách nào cũng không chịu để Đế Tố đụng mình,
“Anh, Đế Tố muốn anh học theo như họ kia kìa.” Tử Thanh chỉ một đám binh tốt xa xa, đang nằm sấp trên mặt đất, bàn tay chống xuống đất ở trước ngực, cả người dùng sức theo cánh tay nâng lên hạ xuống. Dịch Diệp nhìn một lát, cười nhẹ nhõm: “Vầy dễ thôi.” Dứt lời xoay người ra đất, quả nhiên cũng bắt chước theo dáng theo hình chống lên. Đế Tố đứng một bên mặt đầy nghiêm túc nghiêm ngặt giám sát.
Thằng anh đã vậy, nhóc em tất nhiên khỏi phải nói, Triệu Chung Vấn không ôm hy vọng ngoắc Tử Thanh: “Cậu… cũng tới thử chút đi.”
Tử Thanh gật đầu, cầm cung đi qua, y theo điệu bộ anh ta vừa mới dạy Dịch Diệp giương cung cài tên, hết mũi tên này đến mũi tên khác, dù là lực đạo hay độ chính xác đều một cảnh y chang như Dịch Diệp, vị trí rơi của mũi tên cũng chẳng kém bao nhiêu. Ở giữa, xung quanh là tiếng cười ầm không dứt bên tai. Tử Thanh thôi bắn, không chờ Triệu Chung Vấn mở miệng, cụp đầu tự đi đến bên cạnh Dịch Diệp, đàng hoàng bắt đầu cúi xuống chống đẩy.
Từ Đại Thiết im lìm buồn bực cầm mấy ống tên, tranh thủ bước lại chỗ đám mũi tên chồng chất gom tên.
Nhìn bóng lưng Từ Đại Thiết, Triệu Chung Vấn thở dài đánh thượt, ngồi xổm xuống bên cạnh họ an ủi: “Các cậu cũng không cần nhụt chí quá, còn có ba tháng, chúng ta từ từ mà luyện.”