Vì thế khi mỗi lần cô ấy thiết kế, trong đầu luôn nghĩ đến câu nói đó của bố cô: Lượng tiêu thụ là hàng đầu hùa theo số đông.
Điều này dẫn đến việc khi cô hạ bút luôn sợ đông sợ tây, luôn sợ kết hợp quá nhiều cá tính riêng. Sản phầm được hình thành như thế này chắc chắn khiến cô không hài lòng, lâu ngày cô bắt đầu thiếu tự tin, thậm chí còn từng nghi ngờ rằng mình có thật sự hợp với nghề thiết kế quần áo không.
Thói quen thật sự rất đáng sợ, lúc nãy khi cô đang vẽ, không ý thức liền chìm vào trong tạng thái làm việc ở công ty của bố cô, đến nỗi lúc hạ bút, trong đầu có rất nhiều ý nghĩ phức tạp, làm sao có thể vẽ ra tác phẩm hài lòng
đây.
“Em có thể hoàn toàn vẽ theo cách nhìn của bản thân sao?” Lê Hân Đồng nhìn chằm chằm vào mắt của Bạc Diễn Thần, hỏi ra lời ở trong lòng.
“Đương nhiên.” Bạc Diễn Thần vô cùng ngạc nhiên đối với câu hỏi này, “ở tập đoàn Red của chúng ta, nhà thiết kế hoàn toàn có không gian tự do sáng tạo.”
“Vậy nếu như đồ thiết kế ra là không chính thống thì sao?” Lê Hân Đồng tiếp tục hỏi.
“Anh không tán thành sự phân biệt giữa chính thống với không chính thống.” Bạc Diễn Thần nói, “Red chú trọng bồi dưỡng nhà thiết kế có cá tính riêng. Nếu như đồ em thiết kế ra đủ đẹp vậy thì em chính là chính thống.”
Lê Hân Đồng nghe đến nỗi hốc mắt rưng rưng. Cô ấy cuối cùng cũng hiều tạo sao tập đoàn Red chỉ có lịch sử 5 năm ngắn ngủi, lại có thể nhanh chóng trở thành nhân tài kiệt xuất của ngành.
Một nhà lãnh đạo khai sáng là chìa khóa cho sự phát triển nhanh chóng của công ty. Sự tồn
tại của tập đoàn Red hoàn toàn nhờ vào sự lãnh đạo sáng suốt của Bạc Diễn Thần.
“Tại sao lại nhìn anh như vậy.” Bạc Diễn Thần nhìn thấy điều khác thường trong ánh mắt của người vợ nhỏ.
Có một loại cảm giác giống như cảm dộng dâng lên trong trái tim của Bạc Diễn Thần, cô ấy khịt khịt mũi, cô ấy cảm thán nói: “Nếu như em có thể gặp ông chủ sáng suốt như thế sớm hơn, vậy thì tốt biết bao.”
Bạc Diễn Thần ngây người, bất
giác bị choáng váng trước lời khen bất thình linh của cô vợ nhỏ bé.
“Nếu như được gặp anh sớm hơn chút thì sẽ không lãng phí thời gian vài năm vô duyên vô cớ, những tác phẩm vẽ ra bản thân đều không hài lòng, một mực chạy theo xu hướng thị trường, trở thành công cụ kiếm tiền của bố em.” Trong biểu cảm của Lê Hân Đồng không dấu nổi sự nuối tiếc và bất lực.
Bạc Diễn Thần cuối cùng cũng hiểu tại sao trong thiết kế của Lê Hân Đồng thiếu đi khí chất từng
có. Thì ra Lê Kiến Quốc mới chính là kẻ đầu xỏ. Hạn chế và chôn vùi một nhà thiết kế tài năng như này quả là phung phí của trời.
May là anh ấy đã kịp thời giải cứu cho cô ấy, nếu không thì cô ấy ở cái công ty hoang tàn của Lê Kiến Quốc thêm vài năm nữa tài năng và thiên phú của cô ấy sẽ hoàn thoàn bị phai mờ.
Bạc Diễn Thần đau lòng xoa trái tim của cô ấy, “Bây giờ gặp được anh cũng không muộn, ờ tập đoàn Red không gian sáng tạo của các nhà thiết kế rất tự do,
anh trước giờ sẽ không can thiệp vào. Có anh ở đây, em không phải lo lắng là không có thị trường cho những gì em thiết kế. Bởi vi mỗi sản phẩm tập đoàn Red đưa ra là sản phẩm chất lượng. Con mắt của mọi người rất sắc bén, rượu thơm không sợ hẻm sâu, chỉ cần tác phẩm của em đủ đẹp thì sẽ không bị chôn vùi. Hãy phát huy hết khả năng tưởng tượng của em, không bị ràng buộc bởi bất kỳ sự phân tâmbởi bất kỳ sự ràng buộc nào và hãy tự tin làm điều đó. Anh sẽ luôn luôn ủng hộ em.”
';