Lê Hân Đồngtưởng rằng mình bị ảo giác, nhìn Bạc Diễn Thần một cách sững sờ.
“Bị cả chồng sắp cưới và em gái phản bội, sự trong trắng gần như bị phá hủy. Cô không ghét hay muốn trả thù” Giọng nói trầm và mạnh mẽ của Bạc Diễn Thầnvang lên bên tai cô.
Cô hận lúc đó cô không thể tự tay chém chết hai tên phản bội kia, đặc biệt là Bạc Cảnh Hiên, cô vì hắn mà chịu tội thay, vì hắn mà ngồi tù, nhưng hắn lại lấy oán báo ân. Sự sỉ nhục mà cô phải chịu hôm nay nhất định sẽ phải đền lại gấp bội, và nhất định sẽ phải trả một cái giá đau đớn.
Lê Hân Đồngcắn chặt môi, ngọn lửa trả thù cháy rực trong mắt cô, nắm đấm siết chặt, và các đốt ngón tay kêu răng rắc.
Mặc dù cô không trả lời, nhưng biểu hiện và hành động của côlúc này đã phản bội cô rồi, Bạc Diễn Thần nhếch môi, “Tôi có thể giúp cô.”
Lê Hân Đồng kinh ngạc “Giúp tôi nhưng tôi không cần anh giúp.”
Bạc Diễn Thần nhướng mày, “Cô có chắc mình có thể trả thù bằng chính sức lực của mình không”
Sắc mặt Lê Hân Đồng trầm xuống.
Phía sau Bạc Cảnh Hiên có sự hậu thuẫn của Bạc gia đầy quyền lực. Cô là một nữ nhân yếu đuối, làm sao có thể chống lại hắn, hơn nữa cô cũng không còn là đại tiểu thư họ Lê hào hoa vẻ vang, chỉ là một phạm nhân vừa mới mãn hạn tù mà thôi.
Chưa kể Lêgia hoàn toàn không phải là đối thủ của Bạc gia, cho dù có thể tranh giành, cha cô có lẽ cũng không hẳn vì cô và Bạc gia mà nể mặt.
Về phần Lê Tiêu Tiêu, cô ta vốn đã được yêu quý hơn cô từ khi còn nhỏ. Hơn nữa, việc cô ngồi tù đã khiến Lê gia mất thể diện, trong lòng cha cô cũngcăm hận, nhất định sẽ không đứng về phía cô.
Lúc này, một nhân vật lớn đột nhiên đứng lên muốn giúp cô, tự nhiên là chuyện trên trời rơi xuống.
Lê Hân Đồng sẽ không ngây thơ tin rằng sẽ có chiếc bánh trên trời rơi xuống, và ngay cả khi nó có, nó sẽ chỉ là một cái bẫy.
“Bạc tiên sinh, lời nói muốn giúp tôi báo thù có lẽ không thích hợp để anh nói ra” giọng điệu của Lê Hân Đồng có vẻ như đang muốn hỏi lại nhưng thật ra cô đang từ chối.
“ohh, tại sao không thích hợp” đôi mắt Bạc Diễn Thần có chút tò mò.
Con người này rõ ràng là biết rõ nhưng lại cố ý hỏi, Lê Hân Đồng trong lòng khinh bỉ “Bởi vì anh là người nhà họ Bạc, anh là chú ruột của Bạc Cảnh Hiên, và là họ hàng của hắn ta.”
“Đừng nhắc đến Bạc gia với tôi.” Đôi mắt Bạc Diễn Thần chợt lạnh đi, bầu không khí xung quanh dường như đóng băng.
Lê Hân Đồng sững sờ trước sự thay đổi thái độ đột ngột của anh, cô cảm thấy rõ ràng Bạc Diễn Thần dường như có mối hận thù sâu sắc với nhà họ Bạc.
Sau một lúc im lặng, Bạc Diễn Thầntrở lại vẻ bình tĩnh trước đó, “Muốn báo thù thì cứ gọi điện thoại vào danh thiếp. Nhớ kỹ, cô chỉ có ba ngày để suy nghĩ.”
“Tại sao lại giúp tôi” Lê Hân Đồng nhìn anh ta.
Anh và cô không phải là họ hàng thân thích, họ thậm chí còn không biết nhau. Hôm nay anh có thể giúp cô đã là điều đáng quý, nhưng bây giờ anh lại muốn báo thù cho cô, thật không thể tin được.
“Cô không cần biết lý do” Bạc Diễn Thầngiọng điệu vẫn lãnh đạm, “Cô chỉ cần hợp tác với tôi.”
Nỗi nghi ngờ trong đầu Lê Hân Đồng càng lớn hơn.
Cô nhớ rằng Bạc Cảnh Hiên từng nói rằng mẹ của Bạc Diễn Thần năm đó đã mang thai ngoài ý muốn, nhưng vì thể diện của gia đình, Bạclão gia đã yêu cầu bàbỏ đứa trẻ nhưng người phụ nữ cứng đầu này đã bí mật giấu giếm.
Sau khi đứa trẻ được sinh ra, bà sống chết cũng không muốn sự hỗ trợ của Bạc lão gia, một mình nuôi con, cuộc sống vô cùng khó khăn, bệnh tật hoành hành, không may khi Bạc Diễn Thần lên bảy tuổi, bà đã qua đời.
Bạc Diễn Thần luôn căm ghét Bạc gia vì cái chết của mẹ anh, và không muốn nhận lại tổ tiên của mình.
Bạc Diễn Thần đề nghị giúp cô trả thù, có phải là để đả kíchBạc Cảnh Hiên và Bạc gia?
Lê Hân Dồng cảm thấy rợn cả người khi nghĩ đến điều này, cô không muốn bị người khác lợi dụng, “Tôi cần hợp tác với anh”
Người phụ nữ ánh mắt đầy cảnh giác, biểu cảm của cô như gặp phải rắn rết, dã thú.
Bạc Diễn Thần khẽ cười một tiếng, ánh mắt nhìn cô một cách tinh nghịch “Yên tâm, sẽ không ép cô giết người phóng hỏa, và cũng không ép cô bán rẻ lương tâm.”
Ánh mắt ấy hiện lên vẻ ác độc, lời nói thẳng thắn nhưng lại rất thâm sâu, cơ thể Lê Hân Đồng khẽ run lên, trên gò má trắng nõn nổi lên hai vết ửng hồng.
Trời sinh cô đã đẹp, cho dù để mặt mộc, tóc ngắn cũng đẹp không góc chết. Hai má ửng đỏ như hai quả táo chín đỏ mọng, đáng yêu hấp dẫn, người ta không khỏi muốn nhào tới cắn một miếng.
Bạc Diễn Thầntâm trí khẽ rung động, nhưng lập tức lấy lại bình tĩnh, “Tôi sẽ biết chính xác cần phải làm gì khi cô đồng ý hợp tác.”
Lê Hân Đồng còn muốn nói gì nữa, Bạc Diễn Thần đã mở cửa xe bước xuống.
“Bạc thiếu” người đàn ông đứng ngoài xe kính cẩn gật đầu với anh.
“Tôi còn có việc phải làm, anh đưa cô ấy về trước.”
“Vâng”
Cabin mở ra, người đàn ông cứu cô vừa vào đã khởi động xe, nhìn cô qua gương chiếu hậu: “Đi đâu?”
Về nhà sao?
Nhắc đến nhà cô lại rơi nước mắt cay đắng.
Mặc dù là đại tiểu thư nhà họ Lê, cơm áo không lo, dung mạo xinh đẹp trước mặt người ta, nhưng ở nhà lại không được hoan nghênh.
Cô được sinh ra chưa bao lâu thì cha mẹ cô ly hôn và cô sống với mẹ. Cô đã không được đưa đến với cha mình cho đến khi mẹ cô qua đời khi cô mười hai tuổi.
Cha cô luôn luôn không có thiện cảm với cô, và tất cả những gì được gọi là tình cha con đều được trao cho cô em gái Lê Tiêu Tiêu của cô. Trong năm cô ở tù, cha cô chưa một lần đến thăm, thậm chí một lá thư cũng không.
Bà mẹ kế của cô thì càng không phải bàn, bà ta đã coi cô như cái gai trong mắt từ khi cô còn nhỏ. Em gái cô Lê Tiêu Tiêu luôntranh giành với cô mọi thứ.
Ăn, mặc, chơi, kể cả đàn ông.
Mặc dù hiện tại cô không muốn về nhà, nhưng có vẻ như cô thực sự không còn nơi nào khác để đi ngoại trừ nơi đó.
Lê Hân Đồng thở dài và nói với người đàn ông phía trước: “Phiền anh đưa tôi đến vịnh Hồng Thạch.”
Người đàn ông ậm ừ, rồi nhấn gachạy.
Suốt quãng đường im lặng, chiếc xe im lặng đến đáng sợ,khi gần đến nơi, điện thoại của Lê Hân Đồngreo lên.
“Xin chào, xin hỏi cô có phải là đại tiểu thư Lê gia không?” giọng một người phụ nữ lạ.
“Đúng rồi, là tôi, xin hỏi cô là?”
“Tôi gọi đến từ Viện dưỡng lão Phúc Sơn- Tây Thành, bà ngoại của cô -Hạ Thục Phân, các khoản chi tiêu của phu nhân nửa năm đầu đã đến hạn phải thanh toán rồi ạ.”
Lê Hân Đồng sửng sốt : “Chi tiêu”
“Dạ, vừa rồi anh Bạc tiên sinh gọi điện nói sau này không thanh toán những khoản chi này nữa vì cô đã trở về rồi. Hôm nay là hạn chót, hãy đến bệnh viện của chúng tôi càng sớm càng tốt để thanh toán.”
Kể từ khi bà của cô bị bệnh Alzheimer hai năm trước, đã được gửi đến Viện dưỡng lão Phúc Sơn, các chi phí hàng tháng của bà đều do Lê Hân Đồng trả.
Sau khi thụ án xong, Bạc Cảnh Hiên đã chủ động chịu khoản chi phí này.
Hơ, tên này đúng là đồ cặn bã, bụng dạ hẹp hòi.
';