Luận về điều kiện gia đình, Mạc Song Song thật sự không so bì được với Lục Lê Hân.
Nhưng cô ấy tính cách hào sảng, khi ở bên cạnh Đỗ Chí Quân mỗi lần ra ngoài ăn cơm đều là cô ấy thanh toán. Sau khi trở về, thà rằng trốn trong buồng ngủ ăn mì gói một tuần.
Nhưng sự đánh đổi của cô ấy không có nhận được sự báo đáp. Đỗ Chí Quân sau khi chia tay với cô, thậm chí còn chiếm đoạt máy tính xách tay của cô mà không trà lại.
“À nói như vậy, sau này anh lại tìm một tấm phiếu àn cơm dài hạn haha” Mạc Song Song lạnh lùng nói, “Đỗ Chí Quân, anh định
ăn cơm nhuyễn* cả đời này hay sao?
*Cật nhuyễn phạn
: ăn cơm nhuyễn I trai bao I nam nhân sống dựa nữ nhân
“Em” Đỗ Chí Quân tức giận không nói thành lời.
Lục Lê Vân hừ lạnh một tiếng: “Tôi bằng lòng bao nuôi anh ấy thì sao có bản lĩnh thì cô cũng tìm một người đàn ông để bao nuôi, chỉ sợ cho thêm cô người ta cũng
không cần đâu.”
Mạc Song Song vừa muốn phản bác, đột nhiên có một cánh tay lớn ôm lấy eo cô ấy, ngay sau đó giọng nói của một người đàn ông truyền đến: “Cho thêm cô ấy, đương nhiên tôi không muốn.”
Thái dương của Mạc Song Song nhảy lên thình thịch. Cô ấy quên mất, tên ôn thần Coco này vẫn ở đây chưa đi.
Tiêu rồi, anh ta là người bụng dạ hẹp hòi lại để bụng, tận dụng cơ hội quan trọng tàn nhẫn báo thù cô, khiến cô xấu hổ.
Mạc Song Song quay đầu dùng ánh mắt cảnh cáo anh ta đừng có giậu đổ bìm leo.
Coco nháy mắt với cô mỉm cười thần bí.
Nụ cười này quá kì dị, Mạc Song Song nhìn thấy tê tái da đầu.
Đột nhiên xuất hiện một người đàn ông vô cùng vừa ý xuất hiện trước mặt Lục Lê Vân, trước giờ cô ấy chưa từng nhìn thấy một người đàn ông khôi ngô tuấn tú như thế. Đỗ Chí Quân bên cạnh cũng tính là anh tuấn, nhưng so sánh với Coco, thì không bằng
một góc.
Không biết tại sao cô ta cảm thấy người đàn ông này rất quen thuộc, dường như đã nhìn thấy ở đâu, có thể là một ngôi sao tiểu thịt tươi nào đó mới nổi lên.
Coco cong môi nhìn Lục Lê Vân, để lộ ra nụ cười khuynh nước khuynh thành, suýt nữa chói mù đôi mắt của cô.
“Soái ca, người đàn bà hoa si này có phải đã quấy rối anh hay không” Lục Lê Vân nhận định rằng Coco đặc biệt đến đây để sỉ nhục Mạc Song Song.
“Lục Lê Vân, cô nói đang nói nhảm cái gì vậy?” Mạc Song Song lạnh lùng la hét, “Tôi vốn dĩ không quen người này.” Nói xong, dùng lực tách tay của Coco ra.
Coco lại giống như kẹo cao su, dựa vào một lần nữa, ôm cô ấy vào trong lòng mình, “Bảo bối, sao em lại giận anh rồi, vừa rồi ý của anh em nghe không hiểu sao? Cho thêm em đương nhiên anh không muốn rồi. Không phải đã nói sẽ nuôi em cả đời hay sao?”
';