Mặt Lê Hân Đồng đỏ bừng vì xấu hổ, không biết trả lời nó thế nào mới được. Lê Hân Đồng ngước mắt lên hung dữ trợn mắt với Bạc Diễn Thần tên thủ phạm này, bắt anh ấy có trách nhiệm giải thích.
“Đây là bố đang chơi trò chơi với mẹ con.” Bạc Diễn Thần mở miệng không biết xấu hổ.
Lê Hân Đồng: trước nay cô ấy chưa từng nghe thấy lời giải thích nào dở như cái này.
“Chơi trò chơi?” Tiểu ức Đồng đương nhiên sẽ không tin, ánh mắt đầy nghi ngờ nhìn Bạc Diễn Thần, “Sao trước giờ con chưa từng nghe thấy trò chơi cắn người. Ha bố à, bố đừng cho rằng con là trẻ con thì không hiểu cái gì nha.”
“Chuyện con chưa từng nghe qua có rất nhiều.” Bạc Diễn Thần trả lời tự nhiên như thường nói: “Nếu như bố thật sự cắn mẹ con, cô ấy sẽ không kêu đau sao?”
Tiểu ức Đồng bị hỏi ngược lại. Vừa nãy Lê Hân Đồng thật sự không có kêu cứu, cũng không có bất cứ biểu cảm đau khổ nào, ngoài khuôn mặt đỏ ra thì những chỗ khác dường như không có chỗ nào bất thường.
Chẳng lẽ mẹ thật sự đang chơi trò chơi với bố.
“Mẹ, hai người chơi trò chơi rất
vui sao có thể cho con chơi cùng không” Tiểu ức Đồng nũng nịu ôm lấy cánh tay của Lê Hân Đồng.
Lê Hân Đồng:
Bạc Diễn Thần bế nó như bế một chú gà con ném sang một bên, “Đi đi đi, trẻ em đừng có quấy rối. Đây là trò chơi của người lớn. Đơi con lớn rồi mới có thể chơi.”
Lê Hân Đồng quẳng cho Bạc Diễn Thần một ánh mắt cảnh cáo, tỏ ý anh ấy đừng có mà nói năng bậy bạ.
Đối với cái kiểu lí do thoái thác này của bố, Tiểu ức Đồng sớm đã quá quen, nó bĩu môi làm mặt quỷ với Bạc Diễn Thần rồi bám vào Lê Hân Đồng.
“Mẹ bữa tối ăn cái gì vậy? Con rất đói.”
Lê Hân Đồng dắt tay của Tiểu ức Đồng: “Chúng ta đến nhà ăn xem thử, con thích cái gì thì gọi cái đó. Đồ ăn ờ đây mùi vị rất ngon đó nha.”
“Dạ. Bây giờ con đói có thể ăn hết một con bò luôn rồi.” Tiểu ức Đồng khoa trương nói.
Lê Hân Đồng phì cười lên, đưa tay xoa chiếc bụng nhỏ của con: “Một con bò? Bụng của con to như thế sao?”
“Đương nhiên rồi, sức ăn của con rất khủng đó nha.”
';