Lê Hân Đồng ôm Tiểu ức Đồng, quay đầu nói với Bạc Diễn Thần vẫn đang ngồi trong xe: “Hay là anh đi trước đi nếu không lát nữa se trễ làm, Sau khi em xong sẽ tự mình bắt xe đến công ty.”
Thấy Bạc Diễn Thần không nói gì, Lê Hân Đồng coi như là anh ấy đồng ý, nói tiếng tạm biệt xong, liền dắt ức Đồng đến cổng trường.
Đi chưa được vài bước liền nghe thấy ức Đồng hét: “ơ sao bố lại đi cùng”
Còn chưa đợi Lê Hân Đồng quay đầu, một bàn tay lớn đã kéo eo cô ấy lại, sau đó là giọng nói êm ái của người đàn ông: “Anh đi cùng em với con”
Tiểu ức Đồng kinh ngạc cằm suýt nữa thì rớt xuống, “Bố, bố chắc chắn muốn đi vào?” Bạc Diễn Thần trước đây ngay cả xuống xe cũng không muốn.
Bạc Diễn Thần lườm nỏ một cái: “Nói nhảm. Nếu không thì bố
xuống xe làm gì”
“Wow tốt quá rồi.” Tiểu ức Đồng phấn khích suýt nữa nhảy từ trên người Lê Hân Đồng xuống nó cảm thấy bố chắn chắn bị thiên sứ nhập vào rồi, mới có thể dễ thương như thế.
“Anh” Lê Hân Đồng cũng có chút ngạc nhiên với sự thay đổi đột ngột của anh ấy, “Không phải anh có cuộc họp lúc sáng sớm sao?”
Bạc Diễn Thần nhìn cô ấy mỉm cười, “Cái gì cũng không quan trọng bằng con trai.”
Tiểu ức Đồng mỉm cười đúng lúc nhìn thấy nụ cười của Bạc Diễn Thần.
Wow bố lại có thể biết cười hả. Còn cười đẹp như thế.
Nếu như có máy ảnh, nó thật sự muốn chụp nụ cười khuynh nước khuynh thành của Bạc Diễn Thần
Mặc dù ức Đồng không mập nhưng thịt lại rất chắc, bế nó thật sự rất nặng, lại thêm vì kích động, cả người xoay qua xoay lại, Lê Hân Đồng bế bằng hai tay cũng thấy mệt.
Bạc Diễn Thần một tay ôm con trai qua, dùng một tay, tay còn lại dắt tay Lê Hân Đồng, ba người họ đi đến cổng trường mẫu giáo đón lấy ánh ban mai.
“Bố, thả con xuống, con có thế tự đi được.” Tiểu ức Đồng đạp đạp hai cái chân nhỏ.
Bạc Diễn Thần vừa thả nó xuống đất, nhóc con ngay lập tức nắm lấy tay phải còn lại của anh ấy, sau đó nắm lấy tay trái còn lại của Lê Hân Đồng, “Được rồi, chúng ta đi thôi.”
Tiểu ức Đồng đứng ở giữa, Bạc
Diễn Thần với Lê Hân Đồng bị chia cách bởi cánh tay nhỏ bé của nó, ba người cứ như vậy tay nắm tay nhau tiến về phía trước.
Tiểu ức Đồng đã từng vô số lần mơ ước cảnh tượng như thế này, bố mẹ dắt tay nó đưa nó đến trường mẫu giáo.
Bây giờ ước mơ cuối cùng cũng đã trở thành hiện thực. Nó cảm thấy tối nay trong mơ mình cũng sẽ cười.
Nhan sắc của cả gia đình này quá đỉnh, một đoạn đường ngắn, khiến cho bao nhiêu người quay
đầu lại theo. Khi bước vào cổng trường làm chú bảo vệ lóa cả mắt.
“Bạc ức Đồng” một giọng nói của trẻ em như đang còn bú sữa từ phía sau truyền đến.
Lê Hân Đồng vừa quay đầu thì một cô bé xinh đẹp lớn bằng Tiểu ức Đồng mặc váy công chúa màu hồng, đeo tren lưng chiếc balo có họa tiết in hình Sophia.
“Đới Sa Sa, chào buổi sáng.”
Tiểu ức Đồng thân thiện chào hỏi với cô bé ấy.
';