Giục giao nộp phí dụng. Bạc Diễn Thần cau mày một cái:
“Đi tra xem, rốt cuộc là chuyện gì.”
“Được, tôi lập tức đi tra.” Nhuế Văn Đào đáp một tiếng.
Bạc Diễn Thần nhìn vào màn hình điện thoại dần mờ đi, sâu trong con ngươi một mảnh âm trầm. Tại sao ngày đầu tiên Lê Hân Đồng ra tù đã có người đuổi theo đòi nợ, việc này quá không bình thường rồi.
Đúng lúc này, cửa của văn phòng bang một tiếng liền bị mở ra. Một ông lão đầu tóc hoa râm trống quải trượng đi, phẫn nộ xông vào.
“Tên tiểu tử thối, cái giá cũng lớn đấy. Tôi gặp con trai còn phải hẹn trước.”
Người đến là cha của Bạc Diễn Thần, Bạc Tu Duệ. Bạc Diễn Thần nửa năm trước về đến Tây Thành, nhưng lại chậm chạm không chịu về nhà. Ồng tự mình gọi điện thoại mấy lần cũng gọi về không được. Bao nhiêu năm không gặp, ông lão cũng rất nhớ con trai, chỉ có thể đích thân tìm đến đây.
Bạc Diễn Thần nhàn nhạt nhìn cha mình một cái:
“Lẽ nào tập đoàn Bạc Thị không có ra thông báo con chó, con mèo gì muốn gặp ông cũng được.”
Lại so sánh cha mình với con mèocon chó, Bạc Tu Duệ tức một ngụm khí nghẹn ở ngực: “Mày!”
Lúc này, một nữ tử trẻ mặc một bộ đồ công sở giẫm lên giày cao gót thở hổn hển chạy vào. Bạc Diễn Thần dùng ánh mắt nghiêm khắc nhìn về phía cô:
“Thư kí Lâm, mời cô giải thích một chút.”
Lầm Tuyết Nhi bị ánh mắt sắc nhọn của ông chủ dọa giật mình:
“Đổng sự trưởng, xin lỗi, tôi đã nói với ông lão này rồi. Gặp ngài phải hẹn trước, nhưng ông ấy không nghe, mạnh mẽ muốn xông vào. Còn nói là cha của ngài, cho nên xin lỗi tôi không dám ngăn ông ấy.”
Bạc Diễn Thần nghiêm khắc nhìn Lâm Tuyết Nhi một cái:
“Quy định của công ty ai cũng không được vi phạm, đây là nguyên tắc. Cô cũng đã theo thôi không phải ngày một ngày hai, sao lại phạm sai lầm cấp thấp như vậy. Lần sau bảo lễ tân bắt buộc phải đóng cửa. Nếu còn sự việc như thế này phát sinh, lập tức khai trừ. Lần này sẽ làm cảnh cáo, lễ tân trừ thưởng tháng này, còn cô là chủ quản hành chính trừ nửa năm tiền thưởng.”
Sắc mặt Lâm Tuyết Nhi hơi đổi, gật gật đầu: “Cảm ơn đổng sự trưởng.”
Bạc Diễn Thần vẫy tay: “Cô trước ra ngoài đi.”
Văn phòng chỉ còn lại hai cha con.
“Hừ” Bạc Tu Duệ từ mũi phát ra một tiếng hừ lạnh: “Tên tiểu tử cậu đối với cấp dưới cũng đủ ác độc.”
Tuy nói thế, nhưng trong lòng ông cũng nhận đồng với cách làm của con trai. Một công ty mà không nghiêm khắc quản lí là không được. Là ông chủ của công ty, càng phải lấy thân làm ví dụ, đi đầu tuân thủ các nội quy của công ty. Chỉ như thế cấp dưới mới có thể tin phục.
Cũng vì Bạc Diễn Thần có tác phong làm việc như vậy nên chỉ trong ngắn ngủi năm sáu năm thời gian có thể dựng nghiệp bằng bàn tay trắng, tự thành lập ra công ty của riêng minh hơn nữa còn điều hành rất tốt.
“Không có quy định không thành được tiêu chuẩn.” Bạc Diễn Thần hút một hơi thuốc, nhẹ nhàng thở ra trước mắt. Anh vẫn ngồi trên ghế, cả việc đứng lên cũng lười đừng nói gì đến pha trà cho Bạc Tu Duệ.
Không khó tưởng tượng, phương thức chung sống của cha con hai người. Bạc Tu Duệ cứ đứng đóng băng ở đó, cảm giác vô cùng ngượng ngùng. Nhưng lại không thể phát hỏa, dù sao cũng là mình chủ động tìm đến.
“ A Thần, gần đây công ty hoạt động thế nào?” Bạc Tu Duệ áp lửa giận xuống, ở trước ghế của anh ngồi xuống. “Gần đây miếng đất ở Thành Đông đang muốn bán, tin rằng con cũng biết. Tuy rằng có rất nhiều công ty muốn mua được miếng đất này, nhưng ngại giá quá cao, nên đều đang xem xét tình hình. Bạc thị quyết tâm muốn giành được, nếu như con có hứng thú ba có thể chia cho con một chén canh.”
Những năm này, cha con hai người cứ gặp nhau là náo loạn không ngừng, chỉ một tiếng “A Thần” này cũng đã nhiều năm rồi không từ miệng ông gọi ra nữa. Bạc Tu Duệ là người có tính tình nóng nảy, người bên cạnh ông đều phải tất cung tất kính, các cháu trai cũng đều phải nịnh nọt ông. Chỉ có đứa con trai nhỏ này, đến ánh mắt cũng không cho ông một cái.
Con người cũng chính là phạm tiện*, thái độ Bạc Diễn Thần như thế Bạc Tu Duệ lại cảm thấy đặc biệt. Thêm vào nữa là đối với mẹ của Bạc Diễn Thần cũng có chút áy náy nên đối với đứa con trai này cũng có nhiều hơn nhẫn nại. Đây không là hết chiêu số rồi, đành lấy ân huệ lôi kéo con trai.
(*) tự rước họa, thích gây rắc rối
Nhưng Bạc Diễn Thần rõ ràng là đối với sự thỏa hiệp của cha mình thờ ơ, chế giễu một cách kinh thường:
“Nếu như đơn thuần hỏi tôi về tình hình công ty, tôi có thể nói cho ông. Công ty lợi nhuận vô cùng tốt, sẽ có một ngày đánh bại Bạc thị. Còn về cùng ông hợp tác tôi không có hứng thú.”
Bạc Tu Duệ tức muốn thăng thiên luôn rồi:
“Mày đúng là đồ không biết tốt xấu, tao tốt bụng muốn cho mày kiếm đồng tiền lớn. Mà mày lại không nhận ân tình này cũng thôi đi, còn còn….” Ngang nhiên hướng ông khiêu chiến.
“Mày có biết bao nhiêu công ty tranh cướp muốn hợp tác cùng Bạc thị không, tao đều không đồng ý. Mày cư nhiên lại từ chối.”
“Ồ, vậy ư?” Bạc Diễn Thần câu một chút khóe miệng, sự kinh bỉ trong mắt càng đậm hơn:
“Vậy ông đi tìm họ hợp tác đi, ngàn vạn đừng tìm đến tôi. Bởi vì mảnh đất Thành Đông , tôi quyết có cho bằng được.”
Bạc Tu Duệ há miệng, lời nói của tên tiểu tử này đã rất rõ ràng, chính là muốn tranh cao thấp với ông. Chẳng trách không chịu hợp tác với ông.
Ông trợn to mắt, nửa ngày mới quyết định hỏi: “Công ty của mày có nhiều tiền nhãn rỗi để đầu tư như thế.”
“Cơ mật thương nghiệp, không thể tiết lộ.”
“…” Bạc Tu Duệ bị lời này của anh nói, đừng nhắc có bao nhiêu ngượng ngùng. Bạc Diễn Thần nhàn rỗi nhìn ông:
“Ông tìm tôi chỉ vì chuyện này?”
Bạc Tu Duệ ngồi dựa vào ghế, ngón tay gõ nhẹ trên mặt bàn:
“Làm sao? Tao là ba mày. Lẽ nào phải có việc mới có thể đến xem mày.”
Bạc Diễn Thần nhìn ông một cái, ánh mắt có chút ôn hòa hơn, từ bao thuốc trên bàn lấy ra một điếu đưa cho phụ thân.
“Nói đi, tôi biết ông có lời muốn nói.”
Bạc Tu Duệ tiếp điếu thuốc, nhưng lại không vội châm lửa.
“A Thần, hôm này chúng ta không bàn công việc. Bàn việc chung thân đại sự của con, thế nào?”
Bạc Diễn Thần nheo mắt: “Cái gì?”
“Con năm nay đã ba mươi tuổi rồi, tuổi tác không nhỏ nữa. Bên người lại không có lấy một người phụ nữ, công việc con lại bận như thế. Thật quá vất vả rồi, huống hồ Ức Đồng cũng cần một người mẹ để chăm sóc.” Lời này của Bạc Tu Duệ hoàn toàn nghiêm túc, nơi nơi là vì con trai và cháu trai suy nghĩ.
Nhưng Bạc Diễn Thần lại không vì thế mà động tâm, bởi vì anh biết lời nói sau đó của phụ thân mới là trọng điểm. Quả nhiên, Bạc Tu Duệ nhìn thấy anh không phản đối liền tiếp tục nói: “Sau khi con về nước, ta cho người giúp con tìm không ít đại hộ khuê tú, có mấy cái ta nhìn cũng rất vừa ý. Con có hứng thú đi gặp một mặt, ta an bài?”
Ánh mắt của Bạc Diễn Thần đột nhiên biến lạnh, anh có chút không kiên nhẫn nói một câu: “Tôi không có hứng thú. Nếu như ông nhìn thấy vừa ý thì có thể giữ lấy cho Bạc Cảnh Hiên đi.”
Bạc Tu Duệ sắc mặt cương một lúc, ông dự liệu được Bạc Diễn Thần sẽ từ chối người phụ nữ mà ông chọn. Nhưng mà không nghĩ anh lai từ chối dứt khoát như thế.
“Cảnh Hiên có vị hôn thê rồi, không cần ta giới thiệu. So với Cảnh Hiên việc chung thân đại sự của con ta càng quan tâm hơn.”
Bạc Diễn Thần lành lạnh nhìn ông một cái: “Việc chung thân đại sự của tôi không cần ông quan tâm. Tôi so với ông càng hy vọng Ức Đồng có một người mẹ tốt.”
';