tỉa lông mi cho nó phải không, em nghe nói, lông mày của em bé tỉa vài lần lông mi sau khi mọc ra sẽ dài dày mà còn cong nữa.”
Khóe miệng của Bạc Diễn Thần giựt giựt: “Anh không có vô vị như thế đâu. Em nghe ai nói cơ sở khoa học không?”
Lê Hân Đồng bĩu môi: “Thực tiễn chính là kinh nghiệm, lông mi của mẹ em được bà ngoại tỉa tót nên rất dài rất cong. Lông mi của em cũng được mẹ tỉa tót vì thế nên cũng rất dài.”
“Đây là di truyền, cắt hay không
không có liên quan. Lông mi thường là do gen di truyền từ mẹ chiếm đa số. Lông mi của ức Đồng chính là di truyền.” Bạc Diễn Thần nói được một nửa bỗng nhiên đột ngột dừng lại.
Lê Hân Đồng đương nhiên biết nửa câu sau là gì. Cô ấy chỉ nghĩ Bạc Diễn Thần đang nghĩ về người phụ nữ bạc tinh đó nên trong lòng khó chịu. Thế là muốn dỗ anh ấy vui: “ức Đồng đứa bé này thông minh, dễ thương, hiểu chuyện, hiếu thảo có phải đều nhận được di truyền từ anh không”
Lê Hân Đồng cố tinh né tránh chủ đề về mẹ đứa bé. Lần trước sau khi Bạc Diễn Thần nổi giận một trận, cô ấy càng không nhắc đến chuyện của người phụ nữ đó nữa. Hôm nay tinh cờ nhắc đến, lại khiến Tiểu ức Đồng rất đau lòng, chuyện này cô ấy không dám nói với Bạc Diễn Thần, sợ nói xong lại khiến anh ấy khó chịu.
Người phụ nữ này là điều cấm kỵ của hai cha con này, sao này nếu như không phải họ chủ động nhắc đến, cô ấy sẽ kiên quyết không đề cập đến.
Bạc Diễn Thần đi qua, ngồi xuống ở mép giường duỗi dài cánh tay ôm cô vào lòng: “Sao em bỗng nhiên nịnh anh vậy.”
Lê Hân Đồng nằm trong người anh ấy, ngón tay nghịch cà vạt của anh ấy: “Em là ăn ngay nói thật, không phải là lấy lòng anh. ức Đồng thật sự rất ngoan, em rất thích nó.”
Mặt của Bạc Diễn Thần hiện lên chút nhẹ nhõm, “Thấy hai người ở cùng nhau hòa hợp như thế, anh đã yên tâm rồi. vốn dĩ anh còn lo lắng đứa nhỏ này sẽ không chấp nhận em.”
Lê Hân Đồng gật đầu: “Vâng, trước khi nhìn thấy nó, em cũng rất lo lắng. Trẻ em bây giờ rất cá tính, người lớn tuồi trong nhà cưng chiều và yêu thương, rất nhiều đứa trẻ đều bị chiều hư, đủ loại ngạo nghễ ngang ngược. Nhưng ức Đồng hoàn toàn không có những thói hư này.”
Bạc Diễn Thần nhìn nhóc con đang ngủ say trên giường, hừ một tiếng: “Em mới ở cùng nó chưa được bao lâu, khi nó lột vỏ bọc có thề khiến người ta tức điên, đến lúc đó đừng oán trách với anh là được rồi.”
Lê Hân Đồng cười không cho rằng như thế: “Thấy nó hình như rất sợ anh. Có phải bình thường anh rất nghiêm khắc với nó không”
“Không nghiêm khắc được sao?” Bạc Diễn Thần nói, “Đứa bé này thương cho roi cho vọt ghét cho ngọt cho bùi.”
“Con trai tinh nghịch là tính trời sinh. Chỉ đành phẩm hạnh tốt là được.” Lê Hân Đông nói, “Em thấy tính cách của ức Đồng rất tốt, nhất là gia giáo vô cùng tốt, có lẽ là do phương pháp dạy con của anh.”
Bạc Diễn Thần từ tốn mỉm cười, hôm nay cô gái này làm sao vậy chỉ nói những lời anh ấy thích nghe, cái miệng nhỏ ngọt như quét mật vậy.
Trong đầu của anh ấy nghĩ như vậy, hành động cũng làm như vậy, cúi đầu hôn xuống môi cô, nhân lúc cô ấy chưa kịp phản ứng đầu lưỡi linh hoạt luồn thẳng vào khoang miệng của cô ấy.
Xu là con ngủ một bên nên không có dám hôn sâu, lưỡi của Bạc Diễn Thần không lưu lại quá lâu, anh ta quét một vòng trong khoang miệng rồi vội vàng rời đi.
“Bảo sao hôm nay cái miệng của em lại ngọt như thế quả nhiên là quét mật lên.” Bạc Diễn Thần nói xong vẫn chặc lưỡi, một dáng vẻ đầy sự hưởng thụ.
Lê Hân Đồng tức giận trừng mắt với anh ta một cái: “Đáng ghét con đang ở đây anh cũng không tém tém lại chút.”
Cô ấy mới không tin Bạc Diễn Thần hôn cô vài cái là xong rồi, lỡ như anh ấy làm thêm vài hành động nữa, làm ra tiếng động gì nữa khiến con tỉnh dậy. Đến lúc đó nên giải thích thế nào.
Khuôn mặt nhỏ của người phụ nữ đỏ ừng, trong ánh mắt trừng anh ấy có vài phần thẹn thùng, Bạc Diễn Thần nhìn thấy trái tim chợt thắt lại, lại không nhịn được cúi đầu hôn xuống đôi môi hồng hào hơi sưng của cô ấy rất nhiều cái cuối cùng mới đã thèm.
Nhưng lại vẫn không nỡ buông tha cho cô ấy, bàn tay to lớn vuốt ve eo cô, “Lát nữa ức Đồng tỉnh dậy chúng ta sẽ trở về.” ở đây chỉ có một chiếc giường, một bóng đèn nhỏ ngủ ở giữa sáng chói như thế. Anh ấy làm sao thân mật được với người vợ nhỏ đây.
Lê Hân Đồng đương nhiên không biết được dụng ý của Bạc Diễn Thần. Cho dù phong cảnh của sơn trang rất đẹp, nhưng cô ấy vẫn muốn về nhà sớm. o
Lê Hân Đồng gật đầu nói: “Được. Nghe theo anh.”
Hai người đều có tâm tư riêng của mình, quyết định lại không hẹn mà nên.
Nhưng kế hoạch lại không theo kịp sự thay đổi.
Ai mà biết Tiểu ức Đồng ngủ kinh thiên động địa quỷ thần, ngủ mãi
đến gần lúc ăn cơm, nhóc con này cuối cùng mới chịu tỉnh dậy.
Mơ mơ màng màng lại quên mất mình đang ở đâu, mãi cho đến khi nhìn thấy nụ cười dịu dàng của Lê Hân Đồng mới nhớ ra chuyện lúc trước.
“Con ngủ bao lâu rồi” Nhóc con dụi dụi đôi mắt ngái ngủ của minh, nhìn ra ngoài cửa sổ: “ơ trời tối vậy rồi hả mẹ, sao mẹ không gọi con dậy”
Lê Hân Đồng vừa muốn mở miệng, liền nghe thấy Bạc Diễn Thần nói: “Bản thân ngủ gọi
không dậy giống như con heo chết vậy, con còn dám trách mẹ.”
Bị Bạc Diễn Thần hét như thế, Tiểu ức Đồng đã tỉnh hoàn toàn rồi, “Con thật sự ngủ sâu như vậy sao”
Lê Hân Đồng cưng chiều xoa xoa đầu của Tiểu ức Đồng, “À, là ngủ rất sâu, mẹ gọi rất nhiều lần cũng không phản ứng. Nhưng ngủ sâu cũng không phải chuyện gì xấu, chất lượng giấc ngủ của trẻ con cao, có lợi cho sự trưởng thành.”
Nhóc con vừa nghe thấy liền khoe khoang, nhướng mày khiêu
khích Bạc Diễn Thần: “Bố à, bố đã nghe thấy hay chưa. Mẹ nói ngủ sâu là chuyện tốt. Lẽ nào bố không mong muốn con phát triền khỏe mạnh sao?”
';