Không muốn để Thu Niệm sống dễ chịu, lúc Cố Trì chuẩn bị một lần nữa lên xe, Quan Doanh hướng về phía anh hét lên: “Ngài Cố! Đừng để bị cô ta lừa! Cô ta là một con trà xanh đầy mưu mô! Cô ta căn bản không ngây thơ và tốt bụng như vẻ bề ngoài đâu! Ngài có biết cô ta đã làm bao nhiêu việc xấu xa không?”
Ngây thơ tốt bụng? Thu Thanh Duy gần như bật cười thành tiếng, ngay cả khi đảm đương một khuôn mặt yếu đuối như vậy, cô dường như một chút cũng không liên quan gì tới mấy chữ này.
Cố Trì đối với người phụ nữ điên này từ đâu ra tới cũng không quan tâm, chỉ khi nghe cô ta nói Niệm Niệm tâm tư ác độc, ánh mắt không tự chủ được lạnh xuống.
Anh ấy không vội lên xe, dừng lại liếc mắt nhìn cô ấy một cái, lúc này chợt nhớ ra lúc trước ở tiệm áo cưới hình như đã nhìn thấy người phụ nữ này. Hình như… là bạn tốt của Nghê San. Lúc đó dáng vẻ cô ta tràn đầy phẫn nộ, quở trách Niệm Niệm làm sai chỗ nào, giống như đang cô ta đang nắm giữ bộ luật chính nghĩa, là quan tòa có quyền phán xét hết thảy.
“Cô ấy là người như thế nào không tới lượt cô đến nói cho tôi.” Cố Trì mở miệng, giọng nói dịu dàng nhưng lời nói ra lại lạnh lẽo: “Còn nữa, tính tình Niệm Niệm tốt, có nhiều việc không muốn tính toán với người khác, nhưng tôi thì không.”
Nói xong lời này, anh ấy không hề nhìn cô ấy nữa, cúi người lên xe, gân xanh trên tay cầm vô lăng cũng ẩn ẩn nổi lên.
Thu Thanh Duy thoáng nhìn anh: “Tức giận?”
Cố Trì hít một hơi thật sâu, cười khổ: “Khiến em chê cười rồi, đối với chuyện của Niệm Niệm anh khó mà kiểm soát cảm xúc được.”
“Chuyện này không có gì đáng buồn cười cả.” Thu Thanh Duy nói: “Yêu một người không có gì phải xấu hổ.”
Cố Trì ngơ ngẩn, ánh mắt đông lạnh một lần nữa trở nên dịu dàng. Anh khởi động xe, thấp giọng nói lời cảm ơn.
Trong xe rất yên tĩnh.
Bầu không khí có chút ngột ngạt.
Lái xe được một đoạn, Cố Trì trầm ngâm hỏi: “Nghe nhạc không?”
“Sao cũng được.” Thu Thanh Duy tựa đầu vào cửa kính xe, lười biếng như một con mèo sắp ngủ gục.
Cố Trì liền mở phát thanh, tùy tiện chọn một kênh radio.
Giọng nam mát lạnh trong trẻo cất tiếng ca trầm thấp:
“Muốn gặp em …”
“Lại không thể gặp được em …”
“Anh yêu em...”
“Lại không thể nói cho em biết...”
Lời bài hát viết ra nỗi lòng mình, Cố Trì bất giác lộ ra vẻ buồn bã. Anh vươn tay muốn đổi đài, lại lơ đãng nhìn thấy người phụ nữ ở bên cạnh đang nhắm mắt lại, trên môi lại nở một nụ cười bình yên không gì sánh được.
Anh hơi sửng sốt: "Em thích bài hát này?"
“Cũng được.” Thu Thanh Duy một lần nữa mở mắt: “Các bài hát của anh ấy đều không tệ.”
“Ồ?” Cố Trì không khỏi tỏ ra hứng thú: “Nhanh như vậy liền có ca sĩ yêu thích sao?”
Thu Thanh Duy không phủ nhận: “Ừ, ca sĩ đầu tiên em thích trong suốt hai kiếp sống của mình."
Cố Trì thu tay, từ bỏ ý định đổi bài hát trong đầu: “Vậy thì anh ấy thật là cực kỳ vinh hạnh, tên anh ấy là gì?”
Thu Thanh Duy nhìn về phía chân trời xa xăm, mặt trời đang dần mọc lên nhuộm đỏ đôi mắt cô. Cố Trì không biết có phải là ảo giác của chính mình hay không, anh luôn cảm thấy lúc nói ra ba chữ đó, cô dịu dàng đến kỳ lạ ——
“Bạc Nguyên Triệt.”
Cô nhắm mắt nói, trong cơn hoảng hốt dường như có làn gió biển phất qua trước mặt. Đó là hương vị chỉ độc thuộc về một mình thành phố Lạc, mang theo hơi thở an tâm quyến luyến của con người.
Làm sao bây giờ?
Cô nhớ tên ngốc đó rồi.