Ở người đàn ông này, cô thấy được sự tôn trọng và tin tưởng trong tình yêu mà một người xứng đáng có được - điều mà Lục Cảnh Thâm chưa bao giờ có.
Trước đây, cô mù quáng đến mức nào khi mà cự tuyệt tất cả sự dịu dàng mà Cố Trì đã dành cho cô, để đuổi theo Lục Cảnh Thâm như con thiêu thân lao vào lửa?
Tất cả những tình yêu chân thật nhất và nóng bỏng nhất trong thời thanh xuân của con gái chỉ đổi lấy sự kiệt quệ về thể xác lẫn tinh thần, được lấp đầy bởi sự hỗn loạn.
Nhờ Thu Thanh Duy, cô đã hoàn toàn thoát ra khỏi mối quan hệ giống như ngục tù đó bây giờ cô ấy muốn bắt đầu một cuộc sống mới, một cuộc sống không liên quan gì đến Lục Cảnh Thâm...
“Anh Cố Trì, để anh đợi lâu rồi.” Cô chạy đến trước mặt Cố Trì, hơi cúi xuống chống hai tay lên đầu gối thở hổn hển.
Có thể là do cô vừa mới tỉnh lại sau khi rơi xuống biển, thân thể còn chưa hồi phục lại, vừa chạy xong liền cảm thấy có chút choáng váng.
Thấy vậy, Cố Trì nhanh chóng đưa tay nắm lấy cánh tay cô rồi nghiêng người hỏi thăm: “Em sao vậy? Có phải không khoẻ không?”
Thu Niệm ngẩng mặt lên và cười với anh: “Em không sao, chạy hơi nhanh thôi.”
“Chạy nhanh như vậy để làm gì chứ?”
“Em sợ anh đợi lâu quá sẽ sốt ruột.”
Cố Trì không nghe ra ý của cô, chỉ nghĩ cô không muốn làm mất thời gian của anh nên đau lòng nói: “Anh không có việc gì gấp cần giải quyết, gần đây anh đều có thể ở bên cạnh em.”
Thu Niệm lắc đầu: “Ý em không phải như vậy …”
Cố Trì khó hiểu, ánh mắt anh dừng tại trên mặt cô, lặng lẽ chờ câu trả lời của cô.
Mặc dù không thẳng thắn như Thu Thanh Duy, nhưng về vấn đề này thì không thể ngại ngùng thêm được nữa! Thu Niệm mím môi, bắt gặp ánh mắt của anh rồi nói một cách nghiêm túc: “Anh đã đợi em từng đấy năm rồi, em không muốn anh tiếp tục chờ đợi trong những năm tiếp theo nữa …”
Những lời nói như này khi nói có thể hiểu được, nhưng ….
Cố Trì từ lâu đã quen bị cô bỏ lại rồi nhìn cô đuổi theo sau lưng Lục Cảnh Thâm, đột nhiên khi cô quay lại, việc anh được đáp lại tình cảm khiến cho anh không có đủ can đảm để tin vào.
Vì vậy, ánh mắt ngạc nhiên không chắc chắn của anh dán chặt vào mắt cô, cố gắng xác định câu nói này có phải là ý đồ gì của cô hay không.
“Không cần đoán nữa!” Thu Niệm chủ động nắm lấy tay anh, ngượng ngùng nhìn xuống những đường vân trên lòng bàn tay, thì thầm: “Đúng như anh nghĩ... vừa rồi em đã chấm dứt hoàn toàn với Lục Cảnh Thâm, sau này em sẽ không còn lưu luyến anh ta nữa, bởi vì... có nhiều người xứng đáng hơn đang đợi em, em không muốn bỏ lỡ nó một lần nữa...”
Cô có thể trở lại đã mang lại cho anh niềm vui lớn, giờ đây cô nói với anh rằng cô và Lục Cảnh Thâm đã hoàn toàn chấm dứt, và sự lựa chọn của cô là anh …
Chẳng trách vừa rồi cô hỏi anh có còn thích cô không, hóa ra là như thế này...
Anh ngạc nhiên đến mức nhất thời không biết phải nói gì, biểu cảm như nào mới tốt, Cố Trì chỉ có thể nắm chặt tay cô, cố hết sức cảm nhận điều chân thực này, chứng minh bản thân không mơ giấc mơ xa vời thực tế.
Thu Niệm bị anh nắm chặt đến mức có chút đau, nhưng không lên tiếng, cong khóe môi, ngước mắt lên nhìn trộm anh.
Thành thật mà nói, cô đã đơn phương theo đuổi Lục Cảnh Thâm suốt bao năm qua, vì anh ta mà phải đánh đổi rồi bị anh ta làm cho tổn thương, họ tiến thẳng đến hôn nhân mà không trải qua quá trình yêu đương, cái gọi là hôn nhân đó chẳng qua chỉ là việc cô tự mình bảo vệ căn biệt thự to lớn rồi chờ một người mãi mãi không quay trở về.
Tính ra, cho đến nay cô vẫn chưa từng nói chuyện yêu đương với ai, vậy mà bây giờ, bàn tay của cô đang nằm trong lòng bàn tay ấm áp của một người đàn ông, nhiệt độ cơ thể của người đàn ông liên tục được truyền qua da —— như đang kêu gọi cô … khiến cô không khỏi ngại ngùng.
“Anh Cố Trì …” Cô nhỏ giọng hỏi: “Vậy bây giờ chúng ta … đang trong một mối quan hệ bạn trai và bạn gái sao?”
Bạn trai và bạn gái?
Cố Trì sững sờ một hồi, một lúc sau mới khôi phục lại: “Trong trái tim anh, em sẽ mãi là vị hôn thê của anh.”
Đúng vậy …
Người này là chốn nương tựa mà bố đã chọn cho cô.
Chính cô đã mù quáng yêu một người mà cô không nên yêu, cô đã phụ lòng ý tốt của bố cô và các bậc trưởng bối nhà họ Cố, cô cũng đã làm tổn thương cả Cố Trì nữa …
“Vậy … vị hôn phu …” Cô bẽn lẽn mím môi và nói với khuôn mặt đỏ bừng: “Sau này mong anh chỉ giáo nhiều hơn!”
Sau khi rời khỏi trại tạm giam, cả hai không quay lại bệnh viện.
Thu Niệm đã nằm trên giường bệnh ở một thế giới khác hơn nửa năm và cô không bao giờ muốn ngửi lại mùi thuốc khử trùng trong đời. Cố Trì chiều theo ý cô mọi chuyện, anh thấy cô không muốn ở trong trong bệnh viện nên đã mời một bác sĩ riêng chăm sóc cô 24/24 giờ trong biệt thự.
Sự việc Thu Thanh Duy và Bạc Nguyên Triệt rơi xuống biển đã gây ra một sự xôn xao lớn.