“Niệm Niệm, em nói như thế này là muốn bản thân dễ chịu hơn một chút hay là muốn anh bỏ cuộc trong việc muốn cùng đi cùng em suốt quãng đời còn lại?”
Phản ứng của Cố Trì cũng đã nằm trong dự liệu của cô, Thu Thanh Duy nhẹ nhàng lắc đầu: “Cho dù tôi thật sự là Thu Niệm, những ngày tháng còn lại cô ấy cũng sẽ không muốn ở cạnh anh, tôi nghĩ điều này anh còn rõ hơn tôi.”
Lời nói làm tổn thương người khác nhất luôn luôn là lời nói thật nhất, chỉ là người nghe không khẳng định sẽ có thể lọt tai.
Cố Trì cười khổ: “Niệm Niệm, em vẫn chưa thể quên Lục Cảnh Thâm sao?”
Cậu bé ngốc, nữ chính đã được định trước là thuộc về nam chính, cô ấy từ trước đến giờ vẫn chưa một lần từ bỏ Lục Cảnh Thâm, thậm chí cho dù bị anh ta lợi dụng ngàn vạn lần cũng không thể từ bỏ tình yêu dành cho anh ta.
Thu Thanh Duy thở dài, nói cho Cố Trì một sự thật tàn khốc: “Thu Niệm chưa bao giờ từ bỏ Lục Cảnh Thâm.”
“Anh ta phụ bạc em nhiều như thế, làm tổn thương em nhiều như thế, tại sao em vẫn …” Cố Trì có chút không thể khống chế cảm xúc, mắt khóa chặt tại hai mắt của Thu Thanh Duy, con ngươi thuận theo sự run rẩy của cơ thể mà dao động không ngừng.
“Cái này thì anh phải hỏi tác giả rồi.” Thu Thanh Duy lại một lần nữa vứt ra một tin tức tình báo: “Cố Trì, thế giới mà các anh đang ở chính là trong một cuốn tiểu thuyết mà tôi đã từng đọc, cho dù Lục Cảnh Thâm có làm tổn thương Thu Niệm bao nhiêu đi chăng nữa nhưng họ là nam nữ chính thế nên bất luận có xảy ra chuyện gì thì bọn họ vẫn là một đôi không thể tách rời.”
Nhìn thấy cảm xúc bị tổn thương trong ánh mắt của anh ấy, Thu Thanh Duy vỗ vỗ vai anh: “Nói cho anh chân tướng như thế này, tôi thật sự rất xin lỗi.”
Thật ra lúc tìm thấy Thu Thanh Duy tại thành phố Lạc, Cố Trì đã lờ mờ nhận thấy cô thay đổi quá nhiều, trừ khuôn mặt giống nhau thì trên người của cô không tìm thấy bất cứ vết tích nào của Niệm Niệm. Nhưng khi ấy anh ấy đang đắm chìm trong sự vui sướиɠ khi tìm lại được người anh ấy yêu thương mà anh ấy những tưởng đã đánh mất, càng không xem xét kĩ càng, chỉ cho rằng cô cuối cùng cũng nghĩ thông suốt, không còn cố chấp với Lục Cảnh Thâm.
Anh ấy cứ nghĩ đã đợi được cơ hội mà bản thân đã đánh mất, kết quả người mà anh ấy đợi sớm đã không còn …
Cố Trì không thể chịu nổi sự tàn khốc này, anh ấy cố gắng rất lâu mới có thể mở miệng khàn giọng hỏi: “Vậy còn Niệm Niệm thì sao? Cô ấy đi đâu rồi?”
“Tôi cũng không biết.” Thu Thanh Duy lại một lần nữa nhìn ra phía xa xăm, “Nhưng thật ra, cô ấy trong thời gian này rời đi có lẽ lại là một loại giải thoát.”
Cố Trì nghe không thể hiểu, Thu Thanh Duy liền tiếp tục tiết lộ một số tình tiết trong truyện. Cố Trì im lặng lắng nghe, sự phẫn nộ và hận thù trong mắt không ngừng tăng lên như cỏ dại mọc sau mưa. Mặc dù là chuyện vẫn chưa xảy ra, nhưng trong lòng anh ấy rất rõ Niệm Niệm chắc chắn sẽ làm như vậy, vì một Lục Cảnh Thâm ép dạ cầu toàn, mặc dù đau đớn nhưng không có cách nào thoát ra khỏi tình yêu ấy.
“Đoạn sau tôi không đọc nữa, cốt truyện quá máu chó, tôi không thể tiếp nhận.” Thu Thanh Duy nhìn Cố Trì, nói một cách chân thành: “Nếu như tôi là tác giả, tôi nhất định sẽ để anh và Thu Niệm ở bên nhau. Cố Trì, anh là một nhân vật rất tốt, người đọc đều rất thích anh, thật tiếc chúng tôi đều không phải là tác giả, không thể thay anh làm chủ.”
Cô có thể bình tĩnh nói ra những tình tiết ngược luyến giữa Lục Cảnh Thâm và Thu Niệm như thế này, lại vừa có thể thản nhiên biểu thị sự hi vọng anh ấy và Thu Niệm có thể trở thành một đôi như vậy khiến anh ấy không có cách nào tiếp tục tự lừa mình dối người rằng người trước mắt chính là Niệm Niệm của anh ấy rồi.
Anh ấy chán nản ngồi đó, ánh nắng xán lạn ngoài cửa sổ cũng không thể soi sáng bóng tối nơi đáy mắt anh.
“Cảm ơn cô đã nói cho tôi những điều này.” Rất lâu sau anh ấy mới từ trong sự kinh hoàng và bi thương quay trở lại, hỏi cô với đôi mắt đỏ hồng: “Cô nhìn có vẻ là một người rất mạnh mẽ, Niệm Niệm trao cho cô quãng đời còn lại có lẽ là một sự đúng đắn.”
Thu Thanh Duy cười nhạt, giơ tay phải về phía anh ấy: “Thu Thanh Duy, đó là tên của tôi.”
Cố Trì định thần lại, bắt lấy tay cô: “Cố Trì, rất hân hạnh được làm quen với cô.”
Cuối tháng bảy.
Nghĩa trang thành phố Phái.
Ngoài trời đang đổ mưa, những tầng mây đen quấn quýt che hết ánh nắng ấm áp của mặt trời, rõ ràng vừa mới qua buổi trưa nhưng nhìn bên ngoài không khác gì đã đến hoàng hôn.
Cả nghĩa trang rộng lớn hiu quạnh.
Cố Trì đứng trong màn mưa, trong tay là một chiếc ô màu đen, yên tĩnh nhìn chiếc bia mộ lạnh lẽo trước mắt.
Người con gái trong ảnh xinh đẹp đến mức khiến bó hoa trong tay anh ấy cũng chịu thua sắc thắm, vẫn đối mặt với anh cười e thẹn như thuở ban đầu. Tiếc thay, anh ấy đã không thể nghe chính miệng cô một lần nữa gọi “anh Cố Trì.”
Nước mưa chảy trên khuôn mặt lạnh buốt nhưng nước mắt lại ấm nóng lạ thường.
Niệm Niệm của anh ấy, mãi mãi sẽ không trở về nữa …