Mục lục
Tôi Mới Là Ân Nhân Cứu Nam Chính
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vào sáng sớm ngày hôm sau, một tiếng kinh hoàng “Tiểu Duy!” đã phá vỡ sự yên tĩnh kéo dài trong phòng bệnh.

Bạc Nguyên Triệt lòng vẫn còn sợ hãi ngồi dậy, hơi thở dồn dập, trán thấm đẫm mồ hôi, anh hoảng hốt cúi đầu xuống, hai tay không tự chủ mà nắm chặt vào nhau, thuận thế nhìn lại, vừa lúc đó trên giường bệnh Thu Thanh Duy bị đánh thức không vui ngẩng đầu lên, khuôn mặt ngái ngủ nhìn hắn chằm chằm.

“Mới sáng sớm mà nổi điên gì hả?”

Lúc này mới 5 giờ 30 phút, ngoài cửa sổ trời còn chưa sáng, khí sắc trong phòng bệnh u ám khiến người ta có cảm giác ngột ngạt.

Bạc Nguyên Triệt không nói lời nào, tựa đầu vào giường nghỉ tạm.

Trong cơn mơ, anh sợ hãi đi khắp nơi mà không tìm thấy Tiểu Duy giống như bàn tay vô hình mà sắc nhọn bóp hắn đến hô hấp khó thở.

Thu Thanh Duy nhận ra anh không có chút bất thường, bất chấp cơn buồn ngủ còn sót lại mà vén chăn xuống giường xem hắn như thế nào.

Qua ánh đèn mờ ảo ngoài cửa sổ, cô nhìn thấy một đôi mắt bất lực, tóc của anh ướt đẫm mồ hôi lạnh dính vào hai bên mặt khiến khuôn mặt trở nên vừa yếu ớt vừa tái nhợt.

“Làm sao vậy? Gặp ác mộng hả?” Cô đưa tay lau mồ hôi cho anh.

Đầu ngón tay chạm vào gò má anh dường như mang theo hơi ấm yên lòng, nhẹ nhàng xua tan mọi sợ hãi.

Tay cô đặt vào trán, bỗng Bạc Nguyên Triệt từ từ tỉnh dậy cùng thanh âm của anh có chút yếu ớt, yếu ớt đến mức khó mà nghe rõ: “Thật xin lỗi … vừa rồi tôi gặp ác mộng, đã quấy rầy đến em rồi.”

“Anh mơ gì vậy? Nói tôi nghe xem.” Thu Thanh Thanh ngồi xuống giường của anh.

“Cũng không có gì …” Bạc Nguyên Triệt có chút ngượng ngùng mở miệng nhưng lại do dự hồi lâu rồi mới nói, "Tôi chỉ … mơ không tìm thấy em, tìm khắp nơi mà cũng không tìm được em … Tôi... đã rất lo lắng.”

Lời này khiến Thu Thanh Duy sửng sốt.

Bản thân đi 1 tháng mà không nói lời từ biệt, vậy mà đã ảnh hưởng lớn đến anh ta như vậy sao? Ngay cả trong mơ cũng không thể ngủ yên giấc.

Cô ấy yên lặng hồi lâu rồi nhẹ nhàng dỗ dành: “Không sao đâu, tôi ở đây mà không đi đâu hết, bây giờ chưa tới 6 giờ sáng, anh ngủ thêm một lát đi.”

Bạc Nguyên Triệt lại nằm xuống theo lời cô, nhìn cô đắp chăn cho anh rồi lại xoa đầu anh, tinh thần căng thẳng được thả lỏng, cơn buồn ngủ cũng từ từ quay trở lại.

“Vậy em cũng ngủ đi.” Anh ta lẩm bẩm với đôi mắt khép hờ, tay vẫn nắm lấy tay cô, như thể anh ta đang canh giữ một lá bùa bảo hộ.

Thu Thanh Duy không cách nào buông tay, nghĩ rằng đó là lỗi của cô, liền để mặt cho anh tiếp tục nắm lấy tay, dùng chân kéo chiếc ghế đến cạnh thành giường và ngồi xuống, cô không vội vàng chìm vào giấc ngủ, chỉ lặng lẽ nhìn anh qua ánh sáng yếu ớt.

Phát giác được ánh mắt, Bạc Nguyên Triệt ánh mắt khẽ hé, buồn ngủ hỏi: “Sao em chưa ngủ?”

Thu Thanh Duy: “Tôi ngủ đủ rồi.”

Cô từ trước đến nay luôn dậy sớm, đã thức dậy rồi thì càng tỉnh cũng không muốn nằm lì trên giường, huống hồ vừa mới nghe những lời nói của anh khiến cô không ngủ nổi nên chỉ tận dụng sự yên tĩnh ở đây để suy nghĩ về một số chuyện.

Vì bệnh nan y được chẩn đoán sai nên bản thân lần này còn rất nhiều thời gian, bao nhiêu dự tính trước kia đều bị phá huỷ.

Ví dụ như Thu thị, ban đầu cô ấy nghĩ sẽ quyên góp tất cả cổ phiếu của mình cho quỹ từ thiện sau khi qua đời để khiến nhà họ Thu trực tiếp phá sản, nhất định sẽ không để tên cặn bã Lục Cảnh Thâm được hưởng lợi. Tuy nhiên cô không chết, di chúc đã chuẩn bị trước đó cũng không được lập, vì vậy việc đối phó với tập đoàn Thu thị còn phải được bàn bạc kỹ càng. Mặc dù cô với Thu Niệm đều không biết gì về kinh doanh, nhưng cô không có ý định giống như Thu Niệm đối với công ty lại thờ ơ lãnh đạm như này, mặc cho người ngoài chia nhau hưởng lợi, dù sao cũng là tâm huyết truyền từ đời này qua đời khác của tổ tiên nhà họ Thu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK