Bạc Nguyên Triệt đi theo sau Thu Thanh Duy vào một con đường nhỏ hẹp khó đi, không biết nếu giáo viên và bạn học cũ của anh bắt gặp được cảnh tượng này thì sẽ cảm thấy như thế nào.
Anh nghĩ tốt hơn hết là nên nói trước cho bảo vệ một tiếng, tránh bị coi là kẻ khả nghi cố ý lẻn vào đây làm trò gì bất chính, nhưng anh thấy Thu Thanh Duy rất thích thú với việc lén lút trốn vào trường, nên anh cũng không nói ý nghĩ này ra, cùng cô đi vào đây.
Chẳng qua, bọn họ đã xem nhẹ sự phát triển của trang thiết bị trường học, chỗ cửa sau trước đây ít được quan tâm giám sát đến, nay đã lắp đặt camera theo dõi, vì vậy mà dễ dàng phát hiện được có hai người lạ đang xâm nhập vào trường học.
Ngay sau đó, một giọng nói đầy nghiêm khắc vang lên từ phía bên con đường mòn ——"Ai đó?!"
Trên con đường nhỏ hẹp này cơ bản là không có đường để chạy, cho nên hai người đã bị bảo vệ bắt được, Bạc Nguyên Triệt không hề phản kháng, tự giác giơ hai tay lên cao đầu hàng: "Đừng căng thẳng! Chúng tôi đến đây là để thăm trường cũ!"
"Thăm trường cũ?"
Bảo vệ đánh giá anh, vừa đeo kính râm vừa mang khẩu trang kín mít, không phải phường trộm cắp thì cũng chính là kẻ biếи ŧɦái! Hứ! Trường của bọn họ là trường học tốt nhất thủ đô này, sao có thể dạy dỗ ra một tên cặn bã như vậy được!
Nhìn sang Thu Thanh Duy, một cô gái xinh đẹp như vậy nếu thật sự đã tốt nghiệp ở đây, vậy tại sao cô lại không có mặt trong album kỷ niệm các hoa khôi của trường.
Vì vậy mà bảo vệ đối với hai người bọn họ cũng không khách sáo, trực tiếp đưa bọn họ vào phòng bảo vệ, chuẩn bị gọi cảnh sát đến đưa bọn họ đi.
Hai người đứng cạnh nhau, nhưng không ai trong số họ lộ ra chút sợ hãi nào, Thu Thanh Duy cảm thấy có chút thú vị, giống như trong nháy mắt cô đã trở lại thời niên thiếu phá phách trốn học rồi bị giáo viên chủ nhiệm bắt đi viết bản kiểm điểm.
Cô nhịn không được cười ra tiếng, trước vẻ mặt đầy nghiêm túc của bảo vệ, cô không hề nể mặt mà cười khúc khích.
Bảo vệ tức khắc đen mặt: "Cô cười cái gì? Nghiêm túc lại đi!"
Đối với người đẹp ông ta ngại mắng chửi, vì thế liền chĩa mũi nhọn về phía Bạc Nguyên Triệt, quát to: "Cậu! Giờ cậu còn mang kính râm với khẩu trang nữa! Bộ cậu tưởng mình là minh tinh hay sao? Mau tháo xuống cho tôi! Còn cười nữa, đợi cảnh sát đến đây tôi xem các người còn cười nổi nữa hay không!"
"Tôi thật sự đã tốt nghiệp ở đây." Bạc Nguyên Triệt giải thích một lần nữa.
Đáng tiếc dưới sự ảnh hưởng của Thu Thanh Duy, anh cong cong khóe môi, cuối câu nói còn cười một cái, đối với bảo vệ chẳng khác nào là anh đang giỡn mặt với ông.
"Đừng nói nhảm nữa! Nếu cậu không tháo xuống thì để tôi giúp cậu tháo!" Bảo vệ vừa nói xong liền bước tới.
Bạc Nguyên Triệt bất đắc dĩ, đành phải tháo kính râm với khẩu trang xuống.
Thời khắc khuôn mặt được lộ ra, cả nhóm bảo vệ trợn tròn mắt:
"Chết tiệt! Cậu ta đúng thật là minh tinh sao?"
Biết được Bạc Nguyên Triệt đến đây, chủ nhiệm lớp cấp ba vội vàng chạy đến phòng bảo vệ.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, ngạc nhiên mừng rỡ: "A Triệt! Đúng thật là tên tiểu tử này rồi!"
Đây là học sinh xuất sắc nhất năm đó, là học trò ưu tú nhất của ông, vốn dĩ Bạc Nguyên Triệt sẽ là thủ khoa của năm đó, đáng tiếc...
"Thật đáng tiếc! Với số điểm tốt như vậy, vào trường đại học tốt nhất cũng không có vấn đề gì, kết quả lại đột nhiên bỏ học." Chủ nhiệm lớp thở dài: "Nhưng nhà em ấy xảy ra sự cố, thật sự không còn cách nào khác..."
Cái gọi là nhà em ấy xảy ra sự cố thật ra là một cái cớ, đối với Bạc Nguyên Triệt mà nói, những sự cố đó chẳng khác nào là chìa khóa để thoát khỏi xiềng xích, giúp anh thoát khỏi cuộc sống đầy áp bức chán nản.
"Thầy ơi, hiện tại em sống rất tốt."
Anh nói câu này không phải là để an ủi mà là nói lời thật lòng.