Mục lục
Tôi Mới Là Ân Nhân Cứu Nam Chính
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Dù sao cũng sẽ không phải là anh.” Thu Thanh Duy nói xong liền lắc đầu rời đi, không muốn cùng hắn nói mấy lời vô nghĩa nữa.

Hạ Minh muốn đuổi theo, lại bị Cố Trì ngăn lại, kèm theo lời cảnh cáo lạnh lùng: “Đừng có quấn lấy em ấy nữa.”

Hạ Minh nhìn anh ấy, đưa ra chiến thư: “Đây gọi là cạnh tranh công bằng, Cố Trì, anh không thể không tiếp nhận được, chuẩn bị tâm lý thật tốt đi.”

Bên này, Hạ Minh đã sẵn sàng mở ra một trận đấu quyết liệt.

Bên này, vị hôn thê của cậu ta đang khóc đến kinh thiên động địa.

“Là Thu Niệm … Thu Niệm câu dẫn anh ấy! Hạ Minh mới có thể nói sẽ không thực hiện hôn ước.” Trác Tuyết vừa khóc vừa nói.

Nhìn thấy sắp được đặt chân đến nhà họ Hạ, mấy ngày nay bà Trác luôn cảm thấy bản thân tài trí hơn người ở chỗ mấy phu nhân quyền quý, không nghĩ tới chuyện này lại làm đảo lộn!

Nghe thấy tiếng khóc của con gái, bà ta cảm thấy vô cùng phiền phức, không nhịn được quát lớn: “Được rồi! Nhìn bộ dáng khóc sướt mướt này của con đi? Vậy mà lại đi so với một người phụ nữ đã ly hôn một lần, con nhìn đi, có nhiều khả năng thành công sao?”

Đúng vậy, Thu Niệm đã ly hôn một lần, Hạ Minh rốt cuộc là coi trọng cô ta ở chỗ nào? Trác Tuyết nghĩ không ra, cưới một người trong sạch như cô ta làm vợ có gì không tốt sao?

Nghĩ đến hôm nay bị mất mặt lớn như vậy trước mặt mọi người, trong lòng Trác Tuyết tràn ngập hận ý, nhớ lại tình cảnh lúc đó, cô ta cắn môi, hung hăng nói: “Loại người như cô ta đúng là đáng chết! Ông trời nghĩ như thế nào vậy, vậy mà còn có thể chẩn đoán sai?”

Trác phu nhân: “Chẩn đoán sai cái gì?”

“Hôm nay con cũng mới biết, chuyện lúc trước Thu Niệm mất tích rồi bệnh chết đều là sai, là bác sĩ đã chẩn đoán bệnh sai là cô ta đã mắc bệnh nan y!”, Trác Tuyết chửi rủa: “Cô ta đáng chết! Không thể xuống bồi cha mẹ cô ta sớm một chút sao? Không cần đến tranh vị hôn phu của người khác! Sớm hay muộn thì cũng sẽ chết bất đắc kỳ tử.”

Bà Trác nghĩ nghĩ, nói: “Hiện tại nhà họ Thu chỉ có mỗi cô ta, lại đã ly hôn, thật xui xẻo, trưởng bối nhà họ Hạ chắc chắn sẽ không muốn cho cô ta vào cửa, cho nên chuyện này mẹ sẽ nói với trưởng bối nhà họ Hạ, cô ta câu dẫn Hạ Minh, cũng sẽ không nhận được danh phận gì, đến lúc đó nếu cô ta vẫn tiếp tục không biết xấu hổ quấn lấy Hạ Minh, thì sẽ là tiểu tam! Đạo đức và dư luận đều sẽ ở phía chúng ta, lúc đấy cho dù con có đánh chết cô ta thì người ta cũng sẽ không nói là con làm sai!”

Lời này khiến Trác Tuyết thoải mái hơn nhiều, cô ta lau nước mắt, hỏi mẹ: “Vậy bây giờ con nên làm gì?”

“Làm gì? Chuyện này còn cần mẹ nhắc sao? Trang điểm và làm tóc thật xinh đẹp, đàn ông đều nhìn bằng mắt, Hạ Minh thấy con xinh đẹp, còn có thể không hồi tâm chuyển ý hay sao?” Bà Trác dặn dò xong, lại nghĩ đến điều gì đó, nói tiếp: “Hơn nữa, mấy ngày nữa chính là thọ yến của lão gia nhà họ Cố, Thu Niệm tranh vị hôn phu với con, con cũng có thể đi tranh vị hôn phu của cô ta! Nếu con có thể gả cho Cố Trì, đời này của con coi như tiền đồ rộng mở, không có nuôi không con!”

Cố Trì? Trước mắt Trác Nguyệt hiện gia hình ảnh của một người đàn ông trong sáng, rực rỡ, tuy rằng động tâm nhưng căn bản cô ta không dám nghĩ đến.

Phía trước còn có một Lâm Mộ Vũ! Làm sao có thể đến lượt cô ta? Lấy tích cách của Lâm đại tiểu thư, nếu biết cô ta tranh nam thần, cô ấy không xé xác cô ta làm thịt mới là lạ!

Trong đầu cô ta chợt lóe lên.

Trên mặt Trác Tuyết lộ ra vẻ vui mừng.

Cô ta không thể đối mặt chính diện với Thu Niệm, nhưng có thể mượn đao gϊếŧ người! Thọ yến của Cố lão gia, Lâm Mộ Vũ nhất định sẽ đến để xum xoe, đến lúc đó cho dù Thu Niệm có đi hay không, cô ta có thể châm ngòi một phen, kí©ɧ ŧɧí©ɧ Lâm Mộ Vũ và Thu Niệm chó cắn chó.

Sau khi hạ quyết tâm, cô ta ngừng khóc, lên tầng chờ gặt hái trò hay, tranh thủ làm ngư ông đắc lợi.

Cố lão gia thích náo nhiệt, hàng năm đến sinh nhật đều tổ chức thọ yến, lần này cũng không ngoại lệ, nửa tháng trước đã sớm cho người chuẩn bị, các món ăn được chuẩn bị cho bữa tiệc đều được làm từ những nguyên liệu tươi ngon nhất, rượu uống cũng là loại lâu năm, được tổ chức vô cùng long trọng.

Thu Thanh Duy không cha không mẹ cũng không có thân thiết với họ hàng, chỉ hai ông cháu sống nương tựa lẫn nhau, đến sinh nhật cũng chỉ đơn giản là hai người ra ngoài ăn để chúc mừng, cho nên chưa từng tham gia thọ yến nào náo nhiệt như vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK