Mục lục
Con Đường Làm Quan Của Phu Quân Ăn Chơi Trác Táng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sắc mặt Cấp sự trung biến đổi, không ngờ một kẻ từ Phượng Thành trở về như hắn lại nắm rõ tình hình của Môn hạ tỉnh đến vậy.

Có thể để hắn tiếp tục đợi, nhưng không thể tùy tiện nói bừa thời gian.

Nguyên tướng đã cho người đưa hắn đến đây, rõ ràng là muốn hắn ta ngấm ngầm gây khó dễ, nhưng ngoài mặt không thể xé rách quan hệ.

Thấy tốt thì nên thu tay lại, hắn ta nói: "Nếu Tạ công tử đã vội, vậy ta sẽ xử lý giúp Tạ công tử trước."

Tạ Thiệu không nói thêm gì nữa, lấy giấy cáo mệnh từ trong tay áo ra, đặt trước mặt hắn ta.

Cấp sự trung vừa nhìn thấy loại giấy và nét chữ kia, liền biết là xuất phát từ đâu, trong lòng giật thót, sợ toát mồ hôi lạnh, nào còn dám chậm trễ, vội vàng lật sổ sách ra, trước mặt Tạ Thiệu ghi chép lại, đang định đưa thẻ gỗ thông qua, thì ngoài cửa đột nhiên vang lên một giọng nói: "Ồ, đây chẳng phải là Tạ tam công tử sao?"

Tạ Thiệu quay đầu lại, nhìn người vừa bước vào cửa, từ ngũ quan phóng đại của đối phương, hắn mơ hồ nhận ra.

Nguyên đại công tử, Nguyên Nhuận.

Thời thơ ấu, Tạ Thừa tướng và Nguyên Minh An cùng nhau khống chế triều đình, khó tránh khỏi bị người ta đem ra so sánh, so quyền thế, so tài văn chương, thậm chí còn so cả phu nhân và con cái của nhau.

Đáng tiếc, vị đại công tử nhà họ Nguyên này lại không làm vẻ vang cho Nguyên Minh An.

Dù là văn hay võ, hễ gặp Tạ Thiệu là y đều bị áp chế đến chết, chưa từng thắng một lần nào, vì vậy trong lòng càng sinh ra oán hận và ghen tị sâu sắc.

Ánh mắt Tạ Thiệu dừng trên mặt y một lát, không chút gợn sóng, thản nhiên thu hồi lại, tiếp tục chờ đợi Cấp sự trung.

Bị hắn phớt lờ như vậy, sắc mặt Nguyên đại công tử cứng đờ, nhưng vẫn chưa chịu bỏ qua, sải bước đến trước mặt hắn, chắp tay sau lưng bắt chuyện: "Sao vậy, Tam công tử đi Phượng Thành một chuyến, ngay cả người quen cũng không nhớ nữa sao?"

Tạ Thiệu lúc này mới lên tiếng: "Ta rất muốn quên, nhưng danh tiếng của Nguyên đại công tử, trong buổi đi săn chín năm trước, đã vang dội khắp Đông Đô, ai mà không biết chứ?"

Chẳng phải sao, chín năm trước, Nguyên đại công tử đi săn gặp phải hổ dữ, sợ tè ra quần ngay tại chỗ, bị Tạ Thiệu lôi ra ngoài, ai nấy đều thấy cái quần ướt sũng của y.

Khóe miệng Nguyên đại công tử giật giật, hận không thể lột da rút gân hắn.

Dù sao cũng không còn là đứa trẻ mười một, mười hai tuổi nữa, không thể nói đánh là đánh, ánh mắt y bỗng nhiên nhìn sang giấy cáo mệnh trên bàn, trầm giọng nói: "Tam công tử đã đến xin giấy cáo mệnh, Cấp sự trung không thể làm trái quy tắc, bất kỳ ai muốn vào làm việc đều phải có thân thể khỏe mạnh, ai biết được Tam công tử những năm nay ở bên ngoài có bị tật nguyền gì không, Cấp sự trung sao không phái người kiểm tra kỹ càng?"

Trước khi nhìn thấy giấy cáo mệnh, Cấp sự trung có lẽ còn nghe lời y, bây giờ thì đầu đầy mồ hôi, khó xử vô cùng.

Ngay cả Nguyên tướng cũng không dám công khai làm lớn chuyện, hắn ta chỉ là một Cấp sự trung nho nhỏ, nào dám cả gan ra mặt.

Thấy Cấp sự trung sợ hãi co rúm như vậy, Nguyên đại công tử tức giận, cười lạnh một tiếng: "Sao vậy, chẳng lẽ Tam công tử còn có gì đặc biệt sao?"

Nói xong, y đưa tay định lấy giấy cáo mệnh trên bàn.

Tay còn chưa chạm vào, cổ tay đã bị tóm chặt, Nguyên đại công tử còn chưa kịp phản ứng, chỉ nghe thấy một tiếng "rắc" — khớp xương đã bị trật.

Cơn đau nhói tâm truyền đến, còn chưa kịp kêu thành tiếng, người đã bị Tạ Thiệu ấn xuống bàn gỗ trước mặt, chỉ thấy hắn cúi xuống nhìn y, ánh mắt sắc bén, trên mặt mang theo vẻ mỉa mai quen thuộc của năm đó: "Tám năm không gặp, vẫn vô dụng như vậy."

Bên tai vang lên tiếng kêu la thảm thiết như heo bị chọc tiết, Tạ Thiệu cầm lấy giấy cáo mệnh và thẻ gỗ trên bàn, không quay đầu lại, bước thẳng ra cửa.

Vừa xuống bậc thang, hắn đã nhìn thấy một người.

Tạ Hằng ôm một chồng sổ sách dày cộp, che khuất nửa khuôn mặt, thoạt nhìn Tạ Thiệu còn không nhận ra, khi đi ngang qua, thấy đối phương đứng sững bất động, hắn mới quay đầu lại.

Năm đó Tạ đại gia trăm phương ngàn kế, tìm mọi cách đưa Tạ đại công tử vào Đông Đô, bây giờ phạm tội, Thái tử bị phế truất, Tạ đại công tử tự nhiên cũng chịu ảnh hưởng.

Quan phục trên người hắn ta khác với những người trong phòng, chắc hẳn cũng không còn là Cấp sự trung nữa.

Nhìn bộ dạng này, đúng là giống một tên nô bộc ai sai gì làm nấy.

Tạ Hằng chắc cũng không ngờ sẽ gặp Tạ Thiệu ở đây, buổi tiệc tiễn hắn ta đến Đông Đô năm đó náo nhiệt đến mức nào, cả hai đều còn nhớ rõ.

Hồi đó bản thân mình phong độ biết bao, ai nhìn thấy cũng phải ngưỡng mộ, lúc sắp đi còn từng khoe khoang trước mặt Tạ tam công tử, đến Đông Đô rồi sẽ làm nên nghiệp lớn như thế nào.

Vậy mà giờ đây lại bị hắn nhìn thấy bộ dạng thảm hại nhất.

Sống lưng Tạ Hằng cứng đờ, sau khi nhìn Tạ Thiệu một lúc, ánh mắt tối sầm lại, bỗng nhiên cúi đầu, không nói một lời, ôm chồng sách bước lên bậc thang trước cửa.

Thấy hắn ta như vậy, Tạ Thiệu cũng không chào hỏi nữa, quay người dẫn Mẫn Chương rời khỏi Môn hạ tỉnh, đi đến Bộ Binh đóng dấu.



Sáng sớm Tạ Thiệu vừa đi, Ôn Thù Sắc đã thức dậy.

Đêm qua nàng ngủ không ngon giấc, những lời đó vừa nói ra, nàng biết quan hệ giữa hai người sẽ phải đối mặt với điều gì, có lẽ sẽ trở về sự xa lạ ban đầu, thậm chí còn tệ hơn.

Mặc dù không hối hận, nhưng trong lòng nàng vẫn không yên.

Trời dần tối, màn đêm buông xuống, vẫn chưa thấy hắn quay về, nàng có chút đứng ngồi không yên: "Cô cô, cô nói xem chàng có khi nào không về nữa không?"

"Nương tử yên tâm, cô gia không về thì chàng có thể đi đâu được chứ."

Ôn Thù Sắc không nói gì nữa, đang lo lắng thì đột nhiên nghe thấy tiếng động bên ngoài, tim nàng đập thình thịch, trong nháy mắt đứng bật dậy khỏi ghế.

Tình cô cô chạy ra ngoài xem xét trước, một lát sau trở về, vui mừng nói với nàng: " Cô gia đã về rồi."

Ôn Thù Sắc vội vàng bước qua ngưỡng cửa, đứng ở hành lang mà hắn nhất định phải đi qua, chờ đợi lang quân từ đằng xa chậm rãi bước đến, đến khi người đến gần, nàng giống như mọi ngày, gọi một tiếng: "Lang quân."

Đêm tối mịt mùng, không nhìn rõ sắc mặt hắn, chỉ thấy hắn khẽ gật đầu, không đáp lời, bước chân cũng không dừng lại.

[Tác giả có lời muốn nói]

Đến rồi các bảo bối của ta ơi~ (

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK