Tạ Thiệu đứng im tại chỗ không nhúc nhích.
"Hôm nay tam công tử về nhà vợ sao?" Bùi Nguyên Khâu hỏi Ôn đại gia trước mặt, nhận được câu trả lời khẳng định, ông ta cười một tiếng: "Hôm qua ta mới gặp hiền chất ở phủ, không ngờ hôm nay lại gặp mặt." Ông ta vung tay áo, quay đầu lại nhiệt tình gọi Tạ Thiệu: "Tạ Thiệu, lại đây ngồi."
Tạ Thiệu mỉm cười: "Bùi bá phụ bận rộn, vãn bối không dám làm phiền."
"Ta và Ôn thị lang khó có dịp đều là người Phụng Thành, lần này trở về lại cùng nhau, đồng hương gặp nhau trò chuyện đôi câu thôi mà, sao lại nói là làm phiền?"
Một người là Đại Lý tự khanh, một người là Công bộ thị lang, cùng triều làm quan tự nhiên là quen biết nhau.
Tạ Thiệu vẫn không nhúc nhích, giơ tấm lụa mỏng của tiểu nương tử đang khoác trên tay lên, áy náy nói: " Đồ của nội tử vẫn còn trên tay vãn bối, hẹn hôm khác vậy, hẹn hôm khác vãn bối sẽ cùng Bùi bá phụ trò chuyện."
Không để ý đến Ôn đại gia và Ôn đại công tử giữ lại, Tạ Thiệu xoay người đi theo đường cũ trở về.
Ra khỏi sân, vẻ bất cần trong mắt Tạ Thiệu lập tức biến mất, nghiêng đầu nói với Mẫn Chương: "Gửi tin cho lão gia."
Mẫn Chương tiến lên hai bước, vội vàng đi đến bên cạnh hắn, Tạ Thiệu ghé sát tai nói: "Cứ nói với ông ấy rằng chạy được nhà sư không chạy được chùa, có người đang nhắm vào con trai ông ấy."
Ngày đó, Bùi thiếu khanh chỉ nói một câu Phụng Thành còn có Tĩnh vương, Tạ Thiệu liền hiểu, nơi mà Tạ thị lang cáo lão hồi hương này e là đã chọn sai rồi. Cho dù Tĩnh vương chỉ là con nuôi, thì vị thái tử ở Đông Đô kia cũng không có ý định bỏ qua.
Mẫn Chương tính tình thật thà, làm việc từ trước đến nay đều rất hiệu quả, có việc gì cũng không bao giờ nấn ná thêm một khắc: "Tiểu nhân lập tức đi làm ngay."
Đợi đến khi Tạ Thiệu ngẩng đầu lên, Mẫn Chương đã xoay người, bước nhanh về phía cửa đi được một đoạn khá xa rồi.
Tạ Thiệu: …
Thôi vậy.
Mẫn Chương vừa đi, chỉ còn lại một mình hắn, không biết con đường trước mặt dẫn đến đâu, liền kéo một nha hoàn đi ngang qua hỏi: "Đường nào đến sân của nhị nương tử?"
Hôm nay, người hầu trong phủ đều biết nhà có khách, nha hoàn ngước mắt liếc nhìn khuôn mặt Tạ Thiệu, đoán rằng đây là vị cô gia nhà họ Tạ, liền trực tiếp dẫn hắn đến cửa sân của nhị nương tử.
Sau khi Ôn Thù Sắc xuất giá, nha hoàn, người hầu trong sân đều được phân công đến chỗ khác làm việc, cửa không người, bên trong cũng không có ai.
Tạ Thiệu lặng lẽ đi vào, đang tìm người khắp nơi thì bỗng nghe thấy một giọng nói từ trên tường vọng lại: "Sao ngươi lại gả cho Tạ tam công tử vậy?"
Tạ Thiệu quay đầu lại, liền thấy một nữ lang đang đứng trên thang gỗ, người tựa vào tường, chiếc váy màu vàng nhạt phủ lên bậc thang nhẹ nhàng bay phấp phới: "Đừng nhắc đến hắn ta nữa, đúng là ác mộng."
Bên cạnh có một cây cột tròn sơn đỏ, Tạ Thiệu không làm phiền nàng, dựa lưng vào đầu cột, định nghe kỹ xem "ác mộng" này của nàng là gì.
Người ở trên hoàn toàn không hay biết, Hạnh Vân bên dưới chỉ lo giữ thang, cũng không phát hiện ra.
"Ngươi cũng thật đáng thương, vậy hắn ta có… làm gì ngươi không?" Minh Uyển Nhu tựa vào bức tường bên kia con hẻm, đã lâu không gặp, khuôn mặt gầy đi trông thấy, trên mặt lộ vẻ thương cảm.
"Cũng không có." Thực ra cũng không thảm như cô ấy nghĩ, Ôn Thù Sắc an ủi: "Ta nói cho ngươi biết, thật ra hắn ta chính là một tên ngốc, bị người ta lừa mất rất nhiều tiền."
Nào ngờ Minh Uyển Nhu càng thêm đau lòng: "Công tử bột thì cũng thôi đi, sao lại còn là kẻ ngốc nữa chứ." Nếu không phải đang ở trên thang gỗ, nàng nhất định sẽ vừa đ.ấ.m n.g.ự.c vừa dậm chân, trong lòng không khỏi tiếc nuối thay cho Ôn Thù Sắc: "Hôm đó, sau khi nhị ca ta nghe tin ngươi gả cho Tạ tam công tử, trở về liền đóng cửa phòng, một ngày không ăn uống gì."
Ôn Thù Sắc ngẩn người.
Lại nhớ đến khuôn mặt của nhị công tử nhà họ Minh, bỗng dưng có cảm giác như đã từng có một đoạn tình cảm sâu đậm với hắn, nàng quan tâm nói: "Vậy ngươi nên đi khuyên hắn, bảo hắn ăn uống cho tử tế."
Minh Uyển Nhu gật đầu: "Đã khuyên rồi, cũng may là đã nguôi ngoai phần nào…"
"Nếu hắn vẫn chưa thể quên, ngươi hãy nói với hắn, ta cũng là bị tình thế ép buộc, coi như là không có duyên phận với hắn, nhưng biết đâu trên đời này lại có người con gái khác phù hợp với hắn hơn, cứ bảo hắn tìm một người tương tự là được."
Tạ Thiệu ở phía dưới nghe vậy, thật sự không nhịn được mà chế nhạo trong lòng, nghiêng đầu "chậc" một tiếng.
Vừa đúng lúc, ma ma bận rộn xong xuôi, từ trong phòng đi ra, liếc mắt một cái liền nhìn thấy cô gia đang dựa vào cột đỏ đối diện, thần sắc ngẩn ra, quay đầu lại nhìn thấy tiểu thư nhà mình đang trèo lên thang.
Còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, tiểu thư trên thang lại tiếp tục nói: "Còn ngươi thì sao, ngươi thế nào rồi, nhà họ Chu đã đến cầu hôn chưa? Không biết vết thương trên m.ô.n.g của Chu Khoáng đã lành chưa, thật không ngờ, bọn họ lại sợ chó, ai mà không biết hai con ch.ó mực lớn nhà ngươi, ngay cả mèo cũng sợ, hôm đó hỗn loạn cả lên, cũng không biết là chó dọa người hay người dọa chó, thật buồn cười c.h.ế.t mất." Nói đến chỗ cao hứng, nàng không nhịn được, buông thả cười ha hả hai tiếng.
"Tiểu thư." mama sợ đến mức mặt mày tái mét, vội vàng tiến lên gọi Ôn Thù Sắc: "Nhị tiểu thư, nhị tiểu thư…"
Tường Vân nghe thấy tiếng gọi trước, quay đầu lại, hai mắt suýt chút nữa lồi ra ngoài, vội vàng cùng bà v.ú gọi: "Tiểu thư…"
Ôn Thù Sắc đã lâu không cười sảng khoái như vậy, hai má đều chua xót, cuối cùng cũng nghe thấy bên tai dường như có người đang gọi mình, khóe môi đang mở rộng ra không khép lại được, tùy ý nhìn xuống phía dưới.
Lang quân đang dựa vào cột đỏ, ánh mắt đã sắc như dao, lạnh lẽo thấu xương.
Trong nháy mắt, trời đất sụp đổ.
Sấm sét giáng xuống đầu, nụ cười trên mặt lập tức biến mất không còn tăm hơi, nàng suýt chút nữa thì ngã xuống thang.
Minh Uyển Nhu đối diện hoàn toàn không hay biết gì: "Ngươi còn chưa biết đâu, ngày thứ hai ngươi đến trang trại, nhà họ Chu đã đến cầu hôn, số phận của chúng ta sao lại thế này, sao cứ phải dây dưa với đám công tử bột chứ…"
"Cảo Tiên." Thấy nàng không phản ứng, Minh Uyển Nhu lại gọi một tiếng: "Cảo Tiên… Hay là ngươi tìm một cơ hội nói xấu ta trước mặt Tạ tam, nhất định sẽ truyền đến tai Chu công tử, để hắn bảo Chu phu nhân từ hôn…"
Ôn Thù Sắc bỗng nhiên hoàn hồn, sợ Minh Uyển Nhu nói nhiều, vội vàng nháy mắt ra hiệu với nàng, nhưng hai mắt nàng nháy đến mức sắp co giật, Minh Uyển Nhu lại không hiểu ý: "Hay là thế này đi, ngày nào đó ngươi ra ngoài, chúng ta hẹn gặp nhau, ta lại dẫn Đại Hắc và Nhị Hắc đến, dọa bọn họ một trận…"
Sắc mặt Ôn Thù Sắc trắng bệch như tro tàn.
Bên này đã hồn bay phách lạc, không còn lên tiếng, người trong sân thay nàng đáp lời: "Minh đại nương tử yên tâm, lời của ngươi, Tạ mỗ nhất định sẽ chuyển đến."
Minh Uyển Nhu đối diện cuối cùng cũng im bặt, ngây ngốc nhìn Ôn Thù Sắc mặt mày tái mét, dè dặt hỏi: "Ai vậy?"
Ôn Thù Sắc không nói nên lời, cứng đờ mở miệng: "Tạ tam."
Im lặng một lát, đầu Minh Uyển Nhu vèo một cái biến mất khỏi bức tường.
Ôn Thù Sắc chậm rãi trèo xuống thang, lang quân trong sân đã sớm biến mất không còn tăm hơi, mang theo cả tấm áo choàng gấm của nàng đi mất, gió lạnh thổi qua, Ôn Thù Sắc ôm lấy cánh tay mình, run rẩy một cái thật mạnh: "Xong rồi."